

Nguyễn Thanh Vân
Giới thiệu về bản thân



































Cuộc sống là một hành trình học hỏi và hoàn thiện. Trong hành trình ấy, không ai tránh khỏi những sai lầm, khuyết điểm. Chính vì thế, góp ý – nhận xét trở thành một phần quan trọng trong quá trình giao tiếp giữa người với người. Tuy nhiên, việc góp ý, nhất là trước đám đông, không đơn thuần chỉ là hành động nêu lên lỗi sai mà còn là cách ta thể hiện sự tinh tế, văn minh và nhân cách trong cách ứng xử. Góp ý là khi ta đưa ra nhận xét với mục đích xây dựng, giúp người khác nhận ra hạn chế và hoàn thiện bản thân. Thế nhưng, khi góp ý được đưa ra một cách công khai, giữa tập thể, nó có thể tạo ra nhiều hệ quả trái ngược nếu thiếu sự cẩn trọng. Một lời nhận xét sai thời điểm, thiếu tế nhị, có thể biến thành một đòn giáng vào lòng tự trọng của người khác, khiến họ cảm thấy tổn thương, thậm chí xa cách, mặc cảm. Chẳng hạn, trong một buổi thuyết trình, nếu một học sinh bị giáo viên chỉ trích công khai vì phát âm chưa tốt, em ấy có thể cảm thấy xấu hổ, lúng túng trước bạn bè, từ đó mất tự tin và không còn dám phát biểu. Ngược lại, nếu giáo viên chọn cách góp ý sau tiết học, nhẹ nhàng chỉ ra lỗi sai, khuyến khích sửa chữa, học sinh sẽ cảm nhận được sự tôn trọng và có động lực để cố gắng hơn. Ranh giới giữa xây dựng và làm tổn thương rất mong manh – tất cả phụ thuộc vào cách chúng ta sử dụng lời nói. Tuy nhiên, cũng không thể phủ nhận rằng trong một số trường hợp, góp ý công khai là điều cần thiết. Ở nơi làm việc, khi một cá nhân vi phạm nguyên tắc ảnh hưởng đến cả tập thể, việc nhận xét công khai có thể giúp mọi người cùng rút kinh nghiệm, duy trì sự công bằng và kỷ luật. Nhưng để làm được điều đó mà vẫn giữ được sự tôn trọng, người góp ý cần có thái độ bình tĩnh, khách quan, và luôn đặt mục tiêu hướng đến sự tiến bộ chung chứ không phải là chỉ trích cá nhân. Thực tế, nhiều nhà lãnh đạo, giáo viên hay người có kinh nghiệm sống đều lựa chọn hình thức góp ý riêng tư khi nhận xét những vấn đề nhạy cảm. Họ hiểu rằng lời nói có thể chữa lành nhưng cũng có thể gây tổn thương sâu sắc. Nhà văn người Mỹ Dale Carnegie từng nói: “Hãy đối xử với con người như thể họ là điều họ có thể trở thành, và bạn sẽ giúp họ trở thành điều đó.” Lời góp ý đúng cách chính là sự khích lệ, là động lực cho sự thay đổi. Vậy bài học ở đây là gì? Trước khi góp ý người khác, hãy tự hỏi: “Nếu tôi là họ, tôi có muốn nghe điều này trước bao nhiêu người?” Một lời nói khéo léo có thể cứu vãn cả một mối quan hệ, một lời nói thiếu suy nghĩ có thể tạo ra vết rạn không thể hàn gắn. Trong bất kỳ tình huống nào, sự chân thành và tôn trọng vẫn luôn là chìa khóa dẫn đến hiệu quả giao tiếp. Góp ý là cần thiết, nhưng góp ý như thế nào, ở đâu và lúc nào mới là điều đáng suy ngẫm. Cẩn trọng trong lời nói không khiến ta mất đi sự thẳng thắn, mà giúp ta giữ được trái tim người khác.
Trong thời đại hiện nay, khi tốc độ phát triển của xã hội ngày càng nhanh, con người, đặc biệt là người trẻ, đứng trước nhiều lựa chọn về cách sống. Một trong những hiện tượng được nhắc đến nhiều gần đây là “Hội chứng Ếch luộc” – cụm từ ẩn dụ chỉ sự thụ động, chấp nhận ổn định đến mức dần bị trì trệ và đánh mất khả năng vươn lên. Trước hiện tượng này, câu hỏi được đặt ra là: người trẻ nên lựa chọn lối sống an nhàn, ổn định hay luôn sẵn sàng thay đổi để phát triển bản thân? “Hội chứng Ếch luộc” bắt nguồn từ một thí nghiệm nổi tiếng: khi thả một con ếch vào nồi nước nóng, nó sẽ nhảy ra ngay lập tức. Nhưng nếu để nó trong nồi nước lạnh và từ từ đun nóng, con ếch sẽ không nhận ra sự thay đổi nhiệt độ và cuối cùng bị luộc chín. Hình ảnh này phản ánh thực trạng nhiều người trẻ hiện nay: họ chấp nhận sự ổn định, cảm thấy hài lòng với mức sống hiện tại, ngại thay đổi, và dần đánh mất khát vọng vươn lên, từ đó rơi vào trạng thái trì trệ mà không nhận ra. Tuy nhiên, lựa chọn một lối sống an nhàn, ổn định không phải lúc nào cũng tiêu cực. Với một số người, sự ổn định mang lại cảm giác an toàn, giúp họ tận hưởng cuộc sống và giảm áp lực. Nhưng nếu sự an nhàn ấy biến thành thói quen lười biếng, ngại thử thách, thì đó là dấu hiệu đáng báo động. Thế giới không ngừng thay đổi. Nếu không thích nghi và phát triển, con người sẽ bị bỏ lại phía sau, như con ếch bị luộc chín mà không hề hay biết. Là người trẻ – độ tuổi tràn đầy năng lượng, khát khao và khả năng thích nghi – việc dấn thân vào những môi trường mới, đối mặt với thử thách chính là cơ hội để rèn luyện bản lĩnh và khám phá tiềm năng của bản thân. Sự thay đổi có thể mang lại cảm giác bất an, nhưng cũng chính là động lực để mỗi cá nhân trưởng thành hơn, bền bỉ hơn. Những người trẻ dám bước ra khỏi “vùng an toàn” thường là những người đạt được nhiều thành tựu trong cuộc sống. “Hội chứng Ếch luộc” là lời cảnh tỉnh đối với thế hệ trẻ trong cách lựa chọn lối sống. Giữa một thế giới đầy biến động, chỉ có tinh thần cầu tiến, dám thay đổi và không ngừng phát triển mới giúp người trẻ thực sự sống trọn vẹn và có giá trị. Hãy chọn cho mình một con đường không nhất thiết phải dễ dàng, nhưng phải khiến bản thân trưởng thành hơn mỗi ngày.
Trong xã hội hiện đại, khi thế hệ Gen Z – những người sinh ra từ khoảng cuối những năm 1990 đến đầu những năm 2010 – ngày càng khẳng định vai trò và tiếng nói riêng, thì cũng là lúc họ phải đối mặt với không ít định kiến, gắn mác từ cộng đồng. Nào là “lười biếng”, “ảo tưởng sức mạnh”, “sống ảo”, “thiếu kiên nhẫn”, hay “không biết tôn trọng cấp trên”... Những nhận định ấy liệu có hoàn toàn đúng, hay chỉ là cái nhìn phiến diện từ một vài hiện tượng cá biệt? Là một người trẻ thuộc thế hệ Gen Z, tôi cho rằng việc quy chụp cả một thế hệ bằng vài hình ảnh tiêu cực là thiếu công bằng. Mỗi thế hệ đều có những ưu điểm và khuyết điểm riêng, và Gen Z cũng không ngoại lệ. Chúng tôi lớn lên trong thời đại công nghệ bùng nổ, nơi thông tin được truyền tải nhanh chóng và thế giới thay đổi từng ngày. Điều này hình thành nên phong cách sống năng động, linh hoạt và chủ động thích nghi với cái mới. Gen Z biết cách tận dụng công nghệ để học tập, làm việc, kết nối và phát triển bản thân. Chúng tôi không ngại thử thách, chỉ là không chấp nhận những khuôn mẫu cứng nhắc. Chúng tôi tìm kiếm môi trường làm việc công bằng, đề cao sáng tạo và tính cá nhân. Một số người có thể nhìn nhận sự tự tin và mong muốn được lắng nghe của Gen Z là “ảo tưởng” hay “thiếu tôn trọng”, nhưng thực chất đó là biểu hiện của tư duy độc lập và tinh thần chủ động. Dĩ nhiên, vẫn tồn tại một bộ phận người trẻ sống thụ động, thiếu định hướng hoặc dễ nản chí. Nhưng điều đó không thể đại diện cho cả một thế hệ. Điều quan trọng là người lớn nên đặt mình vào hoàn cảnh của Gen Z để hiểu vì sao chúng tôi hành xử như vậy. Khi chúng tôi chưa đủ trải nghiệm nhưng lại phải đối mặt với áp lực thành công, so sánh và thay đổi không ngừng của xã hội, sự hoang mang là điều dễ hiểu. Gen Z cũng là thế hệ đầy tiềm năng. Chúng tôi có tư duy phản biện, khả năng tự học, nhạy bén với xu hướng và không ngại cất lên tiếng nói về các vấn đề xã hội, môi trường hay bất công. Chúng tôi sẵn sàng sáng tạo, dấn thân và đóng góp cho cộng đồng theo cách riêng của mình. Điều chúng tôi cần không phải là sự dè bỉu hay quy chụp, mà là sự thấu hiểu, đồng hành và tạo điều kiện để phát triển.
Cuộc sống là một hành trình học hỏi và hoàn thiện. Trong hành trình ấy, không ai tránh khỏi những sai lầm, khuyết điểm. Chính vì thế, góp ý – nhận xét trở thành một phần quan trọng trong quá trình giao tiếp giữa người với người. Tuy nhiên, việc góp ý, nhất là trước đám đông, không đơn thuần chỉ là hành động nêu lên lỗi sai mà còn là cách ta thể hiện sự tinh tế, văn minh và nhân cách trong cách ứng xử. Góp ý là khi ta đưa ra nhận xét với mục đích xây dựng, giúp người khác nhận ra hạn chế và hoàn thiện bản thân. Thế nhưng, khi góp ý được đưa ra một cách công khai, giữa tập thể, nó có thể tạo ra nhiều hệ quả trái ngược nếu thiếu sự cẩn trọng. Một lời nhận xét sai thời điểm, thiếu tế nhị, có thể biến thành một đòn giáng vào lòng tự trọng của người khác, khiến họ cảm thấy tổn thương, thậm chí xa cách, mặc cảm. Chẳng hạn, trong một buổi thuyết trình, nếu một học sinh bị giáo viên chỉ trích công khai vì phát âm chưa tốt, em ấy có thể cảm thấy xấu hổ, lúng túng trước bạn bè, từ đó mất tự tin và không còn dám phát biểu. Ngược lại, nếu giáo viên chọn cách góp ý sau tiết học, nhẹ nhàng chỉ ra lỗi sai, khuyến khích sửa chữa, học sinh sẽ cảm nhận được sự tôn trọng và có động lực để cố gắng hơn. Ranh giới giữa xây dựng và làm tổn thương rất mong manh – tất cả phụ thuộc vào cách chúng ta sử dụng lời nói. Tuy nhiên, cũng không thể phủ nhận rằng trong một số trường hợp, góp ý công khai là điều cần thiết. Ở nơi làm việc, khi một cá nhân vi phạm nguyên tắc ảnh hưởng đến cả tập thể, việc nhận xét công khai có thể giúp mọi người cùng rút kinh nghiệm, duy trì sự công bằng và kỷ luật. Nhưng để làm được điều đó mà vẫn giữ được sự tôn trọng, người góp ý cần có thái độ bình tĩnh, khách quan, và luôn đặt mục tiêu hướng đến sự tiến bộ chung chứ không phải là chỉ trích cá nhân. Thực tế, nhiều nhà lãnh đạo, giáo viên hay người có kinh nghiệm sống đều lựa chọn hình thức góp ý riêng tư khi nhận xét những vấn đề nhạy cảm. Họ hiểu rằng lời nói có thể chữa lành nhưng cũng có thể gây tổn thương sâu sắc. Nhà văn người Mỹ Dale Carnegie từng nói: “Hãy đối xử với con người như thể họ là điều họ có thể trở thành, và bạn sẽ giúp họ trở thành điều đó.” Lời góp ý đúng cách chính là sự khích lệ, là động lực cho sự thay đổi. Vậy bài học ở đây là gì? Trước khi góp ý người khác, hãy tự hỏi: “Nếu tôi là họ, tôi có muốn nghe điều này trước bao nhiêu người?” Một lời nói khéo léo có thể cứu vãn cả một mối quan hệ, một lời nói thiếu suy nghĩ có thể tạo ra vết rạn không thể hàn gắn. Trong bất kỳ tình huống nào, sự chân thành và tôn trọng vẫn luôn là chìa khóa dẫn đến hiệu quả giao tiếp. Góp ý là cần thiết, nhưng góp ý như thế nào, ở đâu và lúc nào mới là điều đáng suy ngẫm. Cẩn trọng trong lời nói không khiến ta mất đi sự thẳng thắn, mà giúp ta giữ được trái tim người khác.
Trong thời đại hiện nay, khi tốc độ phát triển của xã hội ngày càng nhanh, con người, đặc biệt là người trẻ, đứng trước nhiều lựa chọn về cách sống. Một trong những hiện tượng được nhắc đến nhiều gần đây là “Hội chứng Ếch luộc” – cụm từ ẩn dụ chỉ sự thụ động, chấp nhận ổn định đến mức dần bị trì trệ và đánh mất khả năng vươn lên. Trước hiện tượng này, câu hỏi được đặt ra là: người trẻ nên lựa chọn lối sống an nhàn, ổn định hay luôn sẵn sàng thay đổi để phát triển bản thân? “Hội chứng Ếch luộc” bắt nguồn từ một thí nghiệm nổi tiếng: khi thả một con ếch vào nồi nước nóng, nó sẽ nhảy ra ngay lập tức. Nhưng nếu để nó trong nồi nước lạnh và từ từ đun nóng, con ếch sẽ không nhận ra sự thay đổi nhiệt độ và cuối cùng bị luộc chín. Hình ảnh này phản ánh thực trạng nhiều người trẻ hiện nay: họ chấp nhận sự ổn định, cảm thấy hài lòng với mức sống hiện tại, ngại thay đổi, và dần đánh mất khát vọng vươn lên, từ đó rơi vào trạng thái trì trệ mà không nhận ra. Tuy nhiên, lựa chọn một lối sống an nhàn, ổn định không phải lúc nào cũng tiêu cực. Với một số người, sự ổn định mang lại cảm giác an toàn, giúp họ tận hưởng cuộc sống và giảm áp lực. Nhưng nếu sự an nhàn ấy biến thành thói quen lười biếng, ngại thử thách, thì đó là dấu hiệu đáng báo động. Thế giới không ngừng thay đổi. Nếu không thích nghi và phát triển, con người sẽ bị bỏ lại phía sau, như con ếch bị luộc chín mà không hề hay biết. Là người trẻ – độ tuổi tràn đầy năng lượng, khát khao và khả năng thích nghi – việc dấn thân vào những môi trường mới, đối mặt với thử thách chính là cơ hội để rèn luyện bản lĩnh và khám phá tiềm năng của bản thân. Sự thay đổi có thể mang lại cảm giác bất an, nhưng cũng chính là động lực để mỗi cá nhân trưởng thành hơn, bền bỉ hơn. Những người trẻ dám bước ra khỏi “vùng an toàn” thường là những người đạt được nhiều thành tựu trong cuộc sống. “Hội chứng Ếch luộc” là lời cảnh tỉnh đối với thế hệ trẻ trong cách lựa chọn lối sống. Giữa một thế giới đầy biến động, chỉ có tinh thần cầu tiến, dám thay đổi và không ngừng phát triển mới giúp người trẻ thực sự sống trọn vẹn và có giá trị. Hãy chọn cho mình một con đường không nhất thiết phải dễ dàng, nhưng phải khiến bản thân trưởng thành hơn mỗi ngày.
Cuộc sống là một hành trình học hỏi và hoàn thiện. Trong hành trình ấy, không ai tránh khỏi những sai lầm, khuyết điểm. Chính vì thế, góp ý – nhận xét trở thành một phần quan trọng trong quá trình giao tiếp giữa người với người. Tuy nhiên, việc góp ý, nhất là trước đám đông, không đơn thuần chỉ là hành động nêu lên lỗi sai mà còn là cách ta thể hiện sự tinh tế, văn minh và nhân cách trong cách ứng xử. Góp ý là khi ta đưa ra nhận xét với mục đích xây dựng, giúp người khác nhận ra hạn chế và hoàn thiện bản thân. Thế nhưng, khi góp ý được đưa ra một cách công khai, giữa tập thể, nó có thể tạo ra nhiều hệ quả trái ngược nếu thiếu sự cẩn trọng. Một lời nhận xét sai thời điểm, thiếu tế nhị, có thể biến thành một đòn giáng vào lòng tự trọng của người khác, khiến họ cảm thấy tổn thương, thậm chí xa cách, mặc cảm. Chẳng hạn, trong một buổi thuyết trình, nếu một học sinh bị giáo viên chỉ trích công khai vì phát âm chưa tốt, em ấy có thể cảm thấy xấu hổ, lúng túng trước bạn bè, từ đó mất tự tin và không còn dám phát biểu. Ngược lại, nếu giáo viên chọn cách góp ý sau tiết học, nhẹ nhàng chỉ ra lỗi sai, khuyến khích sửa chữa, học sinh sẽ cảm nhận được sự tôn trọng và có động lực để cố gắng hơn. Ranh giới giữa xây dựng và làm tổn thương rất mong manh – tất cả phụ thuộc vào cách chúng ta sử dụng lời nói. Tuy nhiên, cũng không thể phủ nhận rằng trong một số trường hợp, góp ý công khai là điều cần thiết. Ở nơi làm việc, khi một cá nhân vi phạm nguyên tắc ảnh hưởng đến cả tập thể, việc nhận xét công khai có thể giúp mọi người cùng rút kinh nghiệm, duy trì sự công bằng và kỷ luật. Nhưng để làm được điều đó mà vẫn giữ được sự tôn trọng, người góp ý cần có thái độ bình tĩnh, khách quan, và luôn đặt mục tiêu hướng đến sự tiến bộ chung chứ không phải là chỉ trích cá nhân. Thực tế, nhiều nhà lãnh đạo, giáo viên hay người có kinh nghiệm sống đều lựa chọn hình thức góp ý riêng tư khi nhận xét những vấn đề nhạy cảm. Họ hiểu rằng lời nói có thể chữa lành nhưng cũng có thể gây tổn thương sâu sắc. Nhà văn người Mỹ Dale Carnegie từng nói: “Hãy đối xử với con người như thể họ là điều họ có thể trở thành, và bạn sẽ giúp họ trở thành điều đó.” Lời góp ý đúng cách chính là sự khích lệ, là động lực cho sự thay đổi. Vậy bài học ở đây là gì? Trước khi góp ý người khác, hãy tự hỏi: “Nếu tôi là họ, tôi có muốn nghe điều này trước bao nhiêu người?” Một lời nói khéo léo có thể cứu vãn cả một mối quan hệ, một lời nói thiếu suy nghĩ có thể tạo ra vết rạn không thể hàn gắn. Trong bất kỳ tình huống nào, sự chân thành và tôn trọng vẫn luôn là chìa khóa dẫn đến hiệu quả giao tiếp. Góp ý là cần thiết, nhưng góp ý như thế nào, ở đâu và lúc nào mới là điều đáng suy ngẫm. Cẩn trọng trong lời nói không khiến ta mất đi sự thẳng thắn, mà giúp ta giữ được trái tim người khác.