

Đào Thị Khánh Huyền
Giới thiệu về bản thân



































Trong một thí nghiệm nổi tiếng, người ta đặt một con ếch vào nồi nước lạnh rồi từ từ đun nóng. Nhiệt độ tăng dần khiến con ếch cảm thấy thoải mái và an toàn. Nhưng đến khi nước sôi, nó đã quá yếu để nhảy ra ngoài. Từ đó, “Hội chứng Ếch luộc” ra đời – hình ảnh ẩn dụ cho những con người mải mê với sự an nhàn, ổn định đến mức đánh mất khát khao tiến lên. Và điều ấy không chỉ xảy ra với người lớn, mà ngay cả trong môi trường học đường – nơi tưởng chừng luôn thúc đẩy sự phát triển – hội chứng ấy vẫn len lỏi từng ngày.
Em nhớ có một bạn học sinh trong lớp – bạn Minh, là người có học lực tốt, chăm chỉ và luôn làm mọi việc theo đúng “khuôn mẫu”: học đều các môn, không tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa, không thử sức với những sân chơi mới. Khi thầy cô khuyến khích bạn tham gia vào đội tuyển học sinh giỏi, bạn từ chối. Khi lớp có dự án làm video sáng tạo, bạn xin rút vì “không quen với những thứ mới”. Minh luôn nói: “Mình chỉ cần đủ điểm, đủ tốt nghiệp, không cần gì quá nổi bật”. Ban đầu, ai cũng nghĩ bạn thật chín chắn và biết rõ mục tiêu. Nhưng theo thời gian, ai cũng nhận ra: Minh đang chấp nhận sự an toàn, không phải vì hạnh phúc – mà là vì sợ hãi.
Bạn dần trở nên lạc lõng giữa một tập thể năng động, sáng tạo. Những người bạn từng học cùng giờ đây dần có thành tích mới, kỹ năng mới, hướng đi riêng. Minh vẫn giỏi – nhưng bạn không còn tiến bộ. Không phải vì không có năng lực, mà vì bạn chọn ở yên – trong vùng an toàn tưởng như dễ chịu nhưng dần dần khiến bạn bị tụt lại phía sau.
Tuổi trẻ là khoảng thời gian tuyệt vời nhất để thử, để dấn thân và để khám phá chính mình. Chọn sống ổn định không sai, nhưng ổn định không đồng nghĩa với việc ngừng phát triển. Sự thoải mái nhất thời có thể trở thành rào cản lớn nhất trên con đường trưởng thành. Nếu ta chỉ sống để đủ, để an toàn, thì liệu ta có đang thực sự sống – hay chỉ đang tồn tại một cách lặng lẽ?
Là một người trẻ, em chọn bước đi – chọn đối diện với thử thách, với cả những lần thất bại để biết mình còn có thể mạnh mẽ đến đâu. Không ai trưởng thành trong những ngày quá bình yên, và cũng không có thành công nào đến từ sự lặp lại nhàm chán. Chỉ khi dám vượt qua giới hạn, chúng ta mới tìm thấy chính mình – một phiên bản tốt hơn, can đảm hơn.
Vì thế, em mong rằng mỗi người trẻ sẽ không để mình trở thành “con ếch trong nồi nước ấm”. Đừng để sự dễ chịu khiến ta đánh mất giấc mơ. Hãy sống một tuổi trẻ đáng nhớ – không phải vì ta không sợ gì cả, mà vì ta đủ bản lĩnh để bước tiếp, dù có sợ.
Trong một thí nghiệm nổi tiếng, người ta đặt một con ếch vào nồi nước lạnh rồi từ từ đun nóng. Nhiệt độ tăng dần khiến con ếch cảm thấy thoải mái và an toàn. Nhưng đến khi nước sôi, nó đã quá yếu để nhảy ra ngoài. Từ đó, “Hội chứng Ếch luộc” ra đời – hình ảnh ẩn dụ cho những con người mải mê với sự an nhàn, ổn định đến mức đánh mất khát khao tiến lên. Và điều ấy không chỉ xảy ra với người lớn, mà ngay cả trong môi trường học đường – nơi tưởng chừng luôn thúc đẩy sự phát triển – hội chứng ấy vẫn len lỏi từng ngày.
Em nhớ có một bạn học sinh trong lớp – bạn Minh, là người có học lực tốt, chăm chỉ và luôn làm mọi việc theo đúng “khuôn mẫu”: học đều các môn, không tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa, không thử sức với những sân chơi mới. Khi thầy cô khuyến khích bạn tham gia vào đội tuyển học sinh giỏi, bạn từ chối. Khi lớp có dự án làm video sáng tạo, bạn xin rút vì “không quen với những thứ mới”. Minh luôn nói: “Mình chỉ cần đủ điểm, đủ tốt nghiệp, không cần gì quá nổi bật”. Ban đầu, ai cũng nghĩ bạn thật chín chắn và biết rõ mục tiêu. Nhưng theo thời gian, ai cũng nhận ra: Minh đang chấp nhận sự an toàn, không phải vì hạnh phúc – mà là vì sợ hãi.
Bạn dần trở nên lạc lõng giữa một tập thể năng động, sáng tạo. Những người bạn từng học cùng giờ đây dần có thành tích mới, kỹ năng mới, hướng đi riêng. Minh vẫn giỏi – nhưng bạn không còn tiến bộ. Không phải vì không có năng lực, mà vì bạn chọn ở yên – trong vùng an toàn tưởng như dễ chịu nhưng dần dần khiến bạn bị tụt lại phía sau.
Tuổi trẻ là khoảng thời gian tuyệt vời nhất để thử, để dấn thân và để khám phá chính mình. Chọn sống ổn định không sai, nhưng ổn định không đồng nghĩa với việc ngừng phát triển. Sự thoải mái nhất thời có thể trở thành rào cản lớn nhất trên con đường trưởng thành. Nếu ta chỉ sống để đủ, để an toàn, thì liệu ta có đang thực sự sống – hay chỉ đang tồn tại một cách lặng lẽ?
Là một người trẻ, em chọn bước đi – chọn đối diện với thử thách, với cả những lần thất bại để biết mình còn có thể mạnh mẽ đến đâu. Không ai trưởng thành trong những ngày quá bình yên, và cũng không có thành công nào đến từ sự lặp lại nhàm chán. Chỉ khi dám vượt qua giới hạn, chúng ta mới tìm thấy chính mình – một phiên bản tốt hơn, can đảm hơn.
Vì thế, em mong rằng mỗi người trẻ sẽ không để mình trở thành “con ếch trong nồi nước ấm”. Đừng để sự dễ chịu khiến ta đánh mất giấc mơ. Hãy sống một tuổi trẻ đáng nhớ – không phải vì ta không sợ gì cả, mà vì ta đủ bản lĩnh để bước tiếp, dù có sợ.
Trong một thí nghiệm nổi tiếng, người ta đặt một con ếch vào nồi nước lạnh rồi từ từ đun nóng. Nhiệt độ tăng dần khiến con ếch cảm thấy thoải mái và an toàn. Nhưng đến khi nước sôi, nó đã quá yếu để nhảy ra ngoài. Từ đó, “Hội chứng Ếch luộc” ra đời – hình ảnh ẩn dụ cho những con người mải mê với sự an nhàn, ổn định đến mức đánh mất khát khao tiến lên. Và điều ấy không chỉ xảy ra với người lớn, mà ngay cả trong môi trường học đường – nơi tưởng chừng luôn thúc đẩy sự phát triển – hội chứng ấy vẫn len lỏi từng ngày.
Em nhớ có một bạn học sinh trong lớp – bạn Minh, là người có học lực tốt, chăm chỉ và luôn làm mọi việc theo đúng “khuôn mẫu”: học đều các môn, không tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa, không thử sức với những sân chơi mới. Khi thầy cô khuyến khích bạn tham gia vào đội tuyển học sinh giỏi, bạn từ chối. Khi lớp có dự án làm video sáng tạo, bạn xin rút vì “không quen với những thứ mới”. Minh luôn nói: “Mình chỉ cần đủ điểm, đủ tốt nghiệp, không cần gì quá nổi bật”. Ban đầu, ai cũng nghĩ bạn thật chín chắn và biết rõ mục tiêu. Nhưng theo thời gian, ai cũng nhận ra: Minh đang chấp nhận sự an toàn, không phải vì hạnh phúc – mà là vì sợ hãi.
Bạn dần trở nên lạc lõng giữa một tập thể năng động, sáng tạo. Những người bạn từng học cùng giờ đây dần có thành tích mới, kỹ năng mới, hướng đi riêng. Minh vẫn giỏi – nhưng bạn không còn tiến bộ. Không phải vì không có năng lực, mà vì bạn chọn ở yên – trong vùng an toàn tưởng như dễ chịu nhưng dần dần khiến bạn bị tụt lại phía sau.
Tuổi trẻ là khoảng thời gian tuyệt vời nhất để thử, để dấn thân và để khám phá chính mình. Chọn sống ổn định không sai, nhưng ổn định không đồng nghĩa với việc ngừng phát triển. Sự thoải mái nhất thời có thể trở thành rào cản lớn nhất trên con đường trưởng thành. Nếu ta chỉ sống để đủ, để an toàn, thì liệu ta có đang thực sự sống – hay chỉ đang tồn tại một cách lặng lẽ?
Là một người trẻ, em chọn bước đi – chọn đối diện với thử thách, với cả những lần thất bại để biết mình còn có thể mạnh mẽ đến đâu. Không ai trưởng thành trong những ngày quá bình yên, và cũng không có thành công nào đến từ sự lặp lại nhàm chán. Chỉ khi dám vượt qua giới hạn, chúng ta mới tìm thấy chính mình – một phiên bản tốt hơn, can đảm hơn.
Vì thế, em mong rằng mỗi người trẻ sẽ không để mình trở thành “con ếch trong nồi nước ấm”. Đừng để sự dễ chịu khiến ta đánh mất giấc mơ. Hãy sống một tuổi trẻ đáng nhớ – không phải vì ta không sợ gì cả, mà vì ta đủ bản lĩnh để bước tiếp, dù có sợ.