

Hà Xuân Hiệp
Giới thiệu về bản thân



































BÀI LÀM: --- Có một lần, tôi vô tình đọc được một câu nói rất đỗi bình dị nhưng khiến tôi trăn trở mãi: “Người ta có thể sống mà quên đi nhiều thứ, nhưng không thể sống mà quên đi cội nguồn.” Trong cái guồng quay gấp gáp của xã hội hiện đại, giữa ánh đèn rực rỡ của thành thị, giữa những trào lưu thời thượng cuốn người ta đi như cơn lốc, liệu chúng ta có còn lắng lòng để nghe một làn điệu dân ca, để ngồi lại bên mâm cơm Tết truyền thống hay để trân quý một chiếc áo dài trong dịp lễ trọng? Văn hóa truyền thống – cội rễ của một dân tộc – dường như đang bị lãng quên trong chính quê hương mình. Bởi vậy, việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống trong đời sống hiện đại hôm nay không chỉ là một lựa chọn mang tính tự nguyện, mà đã trở thành một trách nhiệm thiêng liêng của mỗi người. Văn hóa truyền thống là kết tinh của bao thế hệ, là dòng chảy âm thầm nhưng mạnh mẽ nuôi dưỡng tâm hồn dân tộc. Đó không chỉ là lễ hội, là phong tục, là tập quán, mà còn là những điều nhỏ bé và gần gũi như tiếng nói, nếp nhà, đạo lý làm người, cách ứng xử giữa con người với nhau. Văn hóa truyền thống giúp con người Việt Nam dù ở nơi đâu cũng nhớ về quê mẹ với niềm xúc động thiêng liêng. Chính những giá trị ấy tạo nên bản sắc riêng, định hình nên “cái tôi” của dân tộc giữa muôn vàn màu sắc văn hóa toàn cầu. Tuy nhiên, bước vào thời kỳ hội nhập sâu rộng, chúng ta chứng kiến một thực tế đáng buồn: nhiều giá trị truyền thống đang dần bị mai một. Trong lối sống hiện đại, người trẻ có xu hướng sính ngoại, ưa chuộng văn hóa phương Tây mà đôi khi thờ ơ với giá trị truyền thống. Không ít bạn trẻ ngày nay không còn biết đến những làn điệu dân ca, chẳng mấy ai còn ngồi gói bánh chưng vào dịp Tết, hay hiểu về ý nghĩa của tục thờ cúng tổ tiên. Bên cạnh đó, không ít lễ hội truyền thống đang bị thương mại hóa, trở nên xô bồ, méo mó so với nguyên bản. Đó là hồi chuông cảnh tỉnh, là dấu hiệu cho thấy nếu không có ý thức bảo vệ, văn hóa truyền thống có thể dần chìm khuất trong quá khứ. Giữa thực tại ấy, câu hỏi đặt ra là: chúng ta phải làm gì để gìn giữ và bảo vệ các giá trị văn hóa truyền thống? Trước hết, cần có sự vào cuộc mạnh mẽ của toàn xã hội, đặc biệt là ngành giáo dục và truyền thông. Giáo dục văn hóa truyền thống cần được chú trọng ngay từ bậc học phổ thông, không chỉ dưới dạng lý thuyết khô khan mà bằng những hoạt động trải nghiệm sống động, thực tiễn. Truyền thông hiện đại cũng cần góp phần làm “sống dậy” văn hóa truyền thống thông qua những chương trình nghệ thuật, phim ảnh, chiến dịch cộng đồng hấp dẫn giới trẻ. Tuy nhiên, sâu xa hơn cả là sự thức tỉnh từ bên trong mỗi người. Gìn giữ văn hóa không đồng nghĩa với bảo thủ, khước từ cái mới, mà là tiếp biến linh hoạt, tiếp thu cái hay của thời đại nhưng không đánh mất cái gốc của mình. Đó là khi người trẻ tự hào mặc áo dài đến trường, là khi một gia đình thành thị vẫn quây quần gói bánh chưng mỗi dịp Tết, là khi một bài hát dân gian được làm mới để vang lên giữa sân khấu lớn. Những điều tưởng như nhỏ bé ấy chính là sợi dây nối kết quá khứ và hiện tại, là nhịp cầu đưa truyền thống đến gần hơn với nhịp sống hôm nay. Bởi lẽ, truyền thống văn hóa là hồn cốt của một dân tộc. Một cây không thể sống nếu rễ đã mục, một dân tộc không thể vươn xa nếu không có cội nguồn. Trong cơn lốc toàn cầu hóa, có thể chúng ta sẽ trở thành công dân của thế giới, nhưng trước hết, chúng ta phải là người Việt Nam – những con người mang trong tim giọng nói ngọt ngào quê mẹ, dáng áo dài mềm mại gió lùa, cùng những câu ca dao ngàn đời còn vang vọng. Giữ gìn văn hóa truyền thống không phải là quay lưng với thời đại, mà là tìm một điểm tựa vững chắc để đi xa hơn, cao hơn giữa dòng chảy hiện đại. Khi mỗi người dân đều ý thức bảo vệ nét đẹp xưa, đó cũng là lúc văn hóa truyền thống hồi sinh một cách tự nhiên và mạnh mẽ nhất – không áp đặt, không gượng ép, mà bằng tình yêu và niềm tự hào sâu sắc. Và chỉ khi ấy, chúng ta mới thật sự sống trọn vẹn trong dòng chảy của hiện tại mà không lạc mất chính mình. ---
BÀI LÀM :
------------------------- Trong bài thơ "Chân quê", Nguyễn Bính đã khắc họa nhân vật “em” như một cô gái quê đang dần thay đổi theo lối sống thị thành. “Em” từ một cô gái mộc mạc, giản dị với “áo tứ thân”, “cái yếm lụa sồi”, “khăn mỏ quạ” và “quần nái đen” giờ đây đã diện lên mình chiếc “khăn nhung, quần lĩnh”, “áo cài khuy bấm” – những biểu tượng của sự cách tân, hiện đại. Sự thay đổi ấy khiến người con trai xót xa, tiếc nuối bởi đó không chỉ là sự đổi thay trong trang phục mà còn là sự mai một của vẻ đẹp chân quê, thuần hậu. Qua hình ảnh “em”, tác giả thể hiện một nỗi niềm sâu sắc: sự tiếc nuối vẻ đẹp truyền thống đang dần bị lãng quên trong cơn lốc của đô thị hóa và hiện đại hóa. Nhân vật “em” là đại diện cho một lớp người trẻ đang bị cuốn vào xu hướng mới, từ đó làm nổi bật tiếng nói tha thiết của nhà thơ trong việc giữ gìn nét đẹp văn hóa dân tộc.
Trả lời:
Bài thơ “Chân quê” của Nguyễn Bính gửi gắm thông điệp: Hãy biết trân trọng và giữ gìn vẻ đẹp mộc mạc, thuần phác, chân quê của con người và cuộc sống nơi làng quê Việt Nam; đừng để những hào nhoáng, phù phiếm của chốn thị thành làm phai nhòa bản sắc truyền thống. - Thông điệp này thể hiện qua tâm trạng tiếc nuối, nỗi buồn và lời van nài chân thành của người con trai khi thấy người con gái quê thay đổi vì ảnh hưởng của đời sống thị thành.
Trả lời:
* Biện pháp tu từ: – Ẩn dụ và hoán dụ * Phân tích tác dụng: – Câu thơ “Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều” sử dụng hình ảnh “hương đồng gió nội” như một ẩn dụ cho vẻ đẹp mộc mạc, trong trẻo, thuần khiết của người con gái quê.
– Đồng thời đây cũng là hoán dụ chỉ những phẩm chất giản dị, chân quê gắn liền với làng quê truyền thống.
– Việc “bay đi ít nhiều” thể hiện nỗi tiếc nuối, xót xa của tác giả khi thấy người con gái đang dần đánh mất vẻ đẹp mộc mạc xưa cũ, trở nên xa lạ vì ảnh hưởng của lối sống thành thị.
=> Câu thơ góp phần làm nổi bật chủ đề của bài thơ: trân trọng vẻ đẹp thuần phác, chân quê và lời nhắn gửi giữ gìn bản sắc dân tộc.
Trả lời: - Những loại trang phục được liệt kê trong bài thơ gồm có: Khăn nhung, Quần lĩnh, Áo cài khuy bấm, Yếm lụa sồi, Dây lưng đũi nhuộm, Áo tứ thân, Khăn mỏ quạ, Quần nái đen - Theo em, những loại trang phục ấy đại diện cho vẻ đẹp giản dị, mộc mạc và truyền thống của người phụ nữ nông thôn Việt Nam xưa. Chúng thể hiện bản sắc văn hóa dân tộc và nét đẹp "chân quê" mà tác giả trân trọng, yêu quý.
Trả lời:
- Nhan đề “Chân quê” gợi cho em liên tưởng đến vẻ đẹp giản dị, mộc mạc, thuần hậu của con người và cuộc sống nơi thôn quê. Hai từ “chân quê” không chỉ nói về hình ảnh bề ngoài mà còn thể hiện nét đẹp tâm hồn mộc mạc, chân chất, đậm đà bản sắc dân tộc. Qua đó, em cảm nhận được tình cảm trân trọng, nâng niu của tác giả dành cho vẻ đẹp truyền thống và mong muốn gìn giữ nét văn hóa quê hương giữa những đổi thay của thời đại.
Trả lời :
- Bài thơ "Chân quê" của Nguyễn Bính được viết theo thể thơ lục bát.
Trả lời: Câu a: Tình huống này thể hiện hành vi xâm phạm quyền riêng tư của người khác. Việc B đọc tin nhắn và chụp ảnh màn hình điện thoại của A là không đúng đắn, vi phạm đạo đức và có thể gây ra những hậu quả nghiêm trọng. Nếu em là B, em sẽ không đọc tin nhắn của người khác, tôn trọng quyền riêng tư của A. Em sẽ đợi A quay lại và trả lại điện thoại cho A. Câu b: Tình huống này cũng thể hiện sự thiếu tôn trọng quyền riêng tư. Việc H mở thư của chú mình trước khi đưa cho chú là hành động không đúng mực. Mặc dù thư đó là của người thân, nhưng việc đọc thư của người khác mà chưa được sự cho phép là hành vi xâm phạm quyền riêng tư. Nếu em là H, em sẽ không mở thư ra xem, mà sẽ trực tiếp đưa thư cho chú mình. Sự tò mò không nên vượt quá giới hạn của sự tôn trọng người khác.
Trả lời : H cần xin lỗi M, gỡ bài đăng, và cả hai cần giải quyết mâu thuần 1 cách hoà bình. cần phải hiểu rằng, dù M có sai thì cách giải quyết của H lại càng sai. Việc công khai số điện thoại của M lên mạng xã hội và dùng lời lẽ xúc phạm là hành vi vi phạm quyền riêng tư và có thể gây tổn hại đến danh dự, uy tín của M. Hành động này không chỉ sai trái về mặt đạo đức mà còn có thể vi phạm pháp luật.