

Nông Thị Tới
Giới thiệu về bản thân



































Giữ gìn văn hóa truyền thống không đồng nghĩa với việc bảo thủ, cố chấp mà phải biết chọn lọc, kế thừa và sáng tạo. Cần loại bỏ những hủ tục lạc hậu, không còn phù hợp với thời đại, đồng thời giữ lại tinh hoa, giá trị nhân văn sâu sắc. Giáo dục là con đường căn bản để làm điều đó. Trong nhà trường, cần đưa các nội dung về văn hóa truyền thống vào giảng dạy một cách sinh động, thực tế. Trong gia đình, cha mẹ phải là tấm gương về việc giữ gìn phong tục, lễ nghi và truyền dạy cho con cái lòng yêu văn hóa dân tộc.
Mỗi người Việt Nam, đặc biệt là thế hệ trẻ, cần tự hào về văn hóa dân tộc mình. Thay vì chỉ chạy theo các trào lưu hiện đại, hãy biết trân trọng tà áo dài trong ngày lễ, tìm hiểu về tục cúng tổ tiên, giữ gìn tiếng Việt trong sáng… Những hành động nhỏ nhưng có ý nghĩa lớn trong việc nuôi dưỡng tâm hồn và bản sắc Việt Nam.
Tóm lại, trong thế giới hiện đại, việc giữ gìn và bảo vệ giá trị văn hóa truyền thống là trách nhiệm không chỉ của nhà nước, mà còn là bổn phận của mỗi công dân. Hành động hôm nay sẽ quyết định tương lai văn hóa dân tộc mai sau. Để bản sắc Việt không bị hòa tan, chúng ta phải vừa hội nhập vừa giữ gìn – đó là con đường bền vững nhất để văn hóa dân tộc mãi trường tồn.
Trong bài thơ Chân quê của Nguyễn Bính, nhân vật “em” hiện lên là hình ảnh tiêu biểu cho người con gái thôn quê – mộc mạc, dịu dàng, mang vẻ đẹp chân chất của làng quê Việt Nam. “Em” từng gắn bó với chiếc áo yếm, quần nái đen, khăn mỏ quạ – những trang phục truyền thống giản dị nhưng đầy duyên dáng. Tuy nhiên, theo dòng chảy của thời đại, “em” bắt đầu thay đổi: “ăn diện”, “mặc áo cánh phin”, “đi giày cao gót”, “má phấn môi son”. Chính sự thay đổi ấy khiến chàng trai – nhân vật trữ tình – cảm thấy xa cách và tiếc nuối. “Em” không còn giữ nguyên nét “chân quê” ngày xưa, mà dần đánh mất vẻ đẹp tự nhiên, nền nã vốn có. Nhân vật “em” trong bài thơ không chỉ là một hình tượng cá nhân, mà còn là đại diện cho lớp phụ nữ nông thôn đang chịu ảnh hưởng của lối sống thành thị. Qua đó, Nguyễn Bính không trách móc “em”, mà gửi gắm một nỗi buồn sâu lắng, tiếc cho những gì mộc mạc đang dần mai một trong cuộc sống hiện đại.
đẹp giản dị, giữ gìn bản sắc văn hóa truyền thống, và nhắc nhở đừng để cái mới làm phai nhòa những giá trị đẹp đẽ đã từng là linh hồn của quê hương.
sử dụng biện pháp tu từ hoán dụ kết hợp ẩn dụ
tác dụng;Thể hiện sự thay đổi trong tính cách, lối sống:
Câu thơ nói lên sự chuyển biến trong tâm hồn và vẻ ngoài của người con gái – từ chân quê, giản dị sang một lối sống thị thành, có phần cầu kỳ, đánh mất phần nào vẻ đẹp nguyên sơ.
Gợi cảm xúc tiếc nuối nhẹ nhàng:
Câu thơ không trách móc gay gắt, mà mang một nỗi buồn man mác, tiếc cho cái đẹp mộc mạc đang dần biến mất – một kiểu tiếc nuối rất đặc trưng trong thơ Nguyễn Bính.
Gợi không gian văn hóa làng quê:
“Hương đồng gió nội” là mùi hương của ruộng đồng, làn gió từ đồng nội – không chỉ là thiên nhiên mà còn là linh hồn của làng quê Việt, nơi nuôi dưỡng tâm hồn con người.
áo tứ thân,yếm lụa,khăn nhung,....
những loại trang phục ấy đại diện cho sự giản dị, mộc mạc:
Những trang phục như áo tứ thân, yếm lụa, khăn mỏ quạ, quần nái đen... đều là những loại áo quần đơn sơ, gần gũi. Chúng phản ánh lối sống chân chất, không cầu kỳ của người dân quê, đặc biệt là người con gái thôn quê.
sự giản dị, mộc mạc:
Những trang phục như áo tứ thân, yếm lụa, khăn mỏ quạ, quần nái đen... đều là những loại áo quần đơn sơ, gần gũi. Chúng phản ánh lối sống chân chất, không cầu kỳ của người dân quê, đặc biệt là người con gái thôn quê.
những lí giải văn vẻ và sâu sắc hơn thì "chân quê"chính là vẻ đẹp mộc mạc,bình dị của vùng thôn quê của những người con quê .Đó là sự chân thật trong lối sống bình dị ,giản đơn của người quê .Đó là sự chân chất ,thật thà ,thẳng thắn ,hồn nhiên ,trong snags ,không chút vụ lợi,tối tắm của người dân quê
bài thơ được viết theo thể thơ lục bát