

Ma Thị Thuyên
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1:
Đoạn trích trên được viết theo thể thơ tự do
Câu 2:
Một số từ ngữ tiêu biểu thể hiện hình ảnh của biển đảo và đất nước là:
– “Biển”, “Hoàng Sa”, “bám biển”, “giữ biển”, “sóng dữ”, “máu ngư dân”
– “Mẹ Tổ quốc”, “màu cờ nước Việt”, “Tổ quốc”, “giữ nước”
Câu 3:
– Biện pháp tu từ so sánh: “Mẹ Tổ quốc vẫn luôn ở bên ta / Như máu ấm trong màu cờ nước Việt”
– Tác dụng: So sánh hình ảnh Mẹ Tổ quốc với máu ấm trong màu cờ đỏ để nhấn mạnh tình cảm thiêng liêng, sự gần gũi, gắn bó sâu sắc giữa Tổ quốc với mỗi người dân. Đồng thời, thể hiện sự ấm áp, chở che của Tổ quốc trong mọi hoàn cảnh.
Câu 4:
Đoạn trích thể hiện tình yêu sâu nặng, niềm tự hào và lòng biết ơn của nhà thơ đối với biển đảo quê hương, với những con người kiên cường đang ngày đêm bảo vệ vùng biển thiêng liêng của Tổ quốc.
Câu 5:
Từ đoạn thơ, em nhận thấy trách nhiệm của bản thân trong việc bảo vệ biển đảo quê hương là phải nâng cao ý thức về chủ quyền dân tộc. Em cần tích cực học tập, tìm hiểu về lịch sử, địa lý biển đảo Việt Nam, và tuyên truyền cho mọi người xung quanh cùng chung tay bảo vệ Tổ quốc. Đồng thời, em sẽ biết ơn, trân trọng những người lính và ngư dân đang ngày đêm canh giữ chủ quyền biển đảo.
câu 1
Văn bản thể hiện tâm trạng, cảm xúc của nhân vật trữ tình khi đang sống nơi đất khách quê người (ở thành phố Xan-đi-ê-gô, Mỹ), trong hoàn cảnh xa quê, nhớ quê.
Câu 2:
Những hình ảnh khiến nhân vật trữ tình ngỡ như quê ta là:
– Nắng trên cao
– Màu trắng của mây bay phía xa
– Đồi nhuộm vàng trên đỉnh ngọn
Câu 3:
Cảm hứng chủ đạo của văn bản là nỗi nhớ quê hương da diết và sự so sánh giữa cảnh vật nơi đất khách với quê nhà.
Câu 4:
– Trong khổ thơ đầu, nắng vàng, mây trắng gợi cảm giác quen thuộc, gần gũi như ở quê nhà, khiến nhân vật trữ tình như được trở về trong ký ức.
– Trong khổ thơ thứ ba, những hình ảnh đó lại gợi nỗi buồn và cảm giác lạc lõng, bởi dù giống quê hương nhưng vẫn là nơi xa lạ, khiến người xa xứ càng thêm nhớ quê.
Câu 5:
Em ấn tượng nhất với hình ảnh “Ngó xuống mũi giày thì lữ thứ / Bụi đường cũng bụi của người ta”. Vì hình ảnh này thể hiện rõ sự cô đơn, lạc lõng của người xa quê. Dù cảnh vật có thể quen thuộc, nhưng bản thân người thơ vẫn chỉ là “kẻ lữ thứ”, là khách nơi đất người, không thuộc về nơi ấy. Hình ảnh rất thực, giản dị nhưng chất chứa nhiều tâm sự.