

Nguyễn Thị Quỳnh Trang
Giới thiệu về bản thân



































Trong bối cảnh toàn cầu hóa và hiện đại hóa đang diễn ra mạnh mẽ, con người ngày càng có nhiều cơ hội tiếp cận với tri thức, công nghệ và nền văn hóa đa dạng trên thế giới. Tuy nhiên, điều đó cũng đặt ra một thách thức lớn: làm sao để không bị “hòa tan” trong dòng chảy hiện đại mà vẫn giữ được bản sắc riêng của dân tộc. Vì thế, việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống trong đời sống hiện đại hôm nay là một nhiệm vụ quan trọng và cần thiết.
Văn hóa truyền thống là kết tinh của lịch sử, là linh hồn của một dân tộc. Đó không chỉ là những phong tục, tập quán, tín ngưỡng, mà còn là đạo lý sống, là tiếng nói, là trang phục, là ẩm thực, là nghệ thuật, là những di sản vật thể và phi vật thể được truyền lại qua nhiều thế hệ. Những giá trị ấy giúp định hình bản sắc dân tộc, tạo nên sự khác biệt và độc đáo của mỗi quốc gia trên bản đồ thế giới. Với Việt Nam – một đất nước có hơn bốn ngàn năm văn hiến – những giá trị văn hóa truyền thống là niềm tự hào, là cội nguồn sức mạnh tinh thần to lớn trong công cuộc dựng nước và giữ nước.
Tuy nhiên, trong nhịp sống hiện đại, khi mà con người ngày càng bị cuốn vào vòng xoáy của công nghệ, của lối sống thực dụng, thì những giá trị truyền thống ấy đang dần bị lãng quên. Không ít người trẻ ngày nay thờ ơ với văn hóa dân tộc, không biết đến Tết cổ truyền có ý nghĩa gì, không còn mặc áo dài trong những dịp lễ trang trọng, không hiểu và không quan tâm đến những làn điệu dân ca, những trò chơi dân gian hay phong tục cổ truyền. Điều đó khiến cho văn hóa truyền thống đứng trước nguy cơ mai một và bị thay thế bởi lối sống lai căng, xa rời cội nguồn.
Chính vì thế, việc gìn giữ và bảo vệ văn hóa truyền thống không chỉ là trách nhiệm của một cá nhân hay tổ chức, mà cần sự chung tay của cả cộng đồng, đặc biệt là thế hệ trẻ – những người sẽ tiếp nối và phát triển đất nước. Chúng ta cần khơi dậy tình yêu quê hương, lòng tự hào dân tộc từ trong gia đình, nhà trường và xã hội. Cần tăng cường giáo dục văn hóa truyền thống trong chương trình học, đẩy mạnh các hoạt động trải nghiệm, giao lưu văn hóa, tổ chức lễ hội dân gian, bảo tồn các di tích lịch sử và di sản văn hóa. Đồng thời, cần có những hình thức sáng tạo để văn hóa truyền thống “sống” được trong đời sống hiện đại, như đưa các yếu tố dân gian vào âm nhạc, thời trang, điện ảnh, hay ứng dụng công nghệ để quảng bá văn hóa đến gần hơn với giới trẻ.
Tóm lại, gìn giữ và bảo vệ giá trị văn hóa truyền thống chính là giữ lấy cội nguồn, là giữ lấy linh hồn dân tộc trong thời đại toàn cầu hóa. Đó không phải là sự níu kéo quá khứ, mà là cách để chúng ta tự tin bước vào tương lai mà không đánh mất chính mình. Bởi một dân tộc chỉ thực sự mạnh khi biết tự hào và bảo vệ bản sắc riêng của mình.
Nhân vật “em” trong bài thơ *Chân quê* của Nguyễn Bính hiện lên với vẻ đẹp dịu dàng, mộc mạc và đậm chất truyền thống của người con gái thôn quê. “Em” không tô son điểm phấn, không mặc áo lụa thướt tha, mà chỉ giản dị với “áo cánh nâu,” “khăn mỏ quạ,” hiện thân cho vẻ đẹp tự nhiên, chân chất mà rất đỗi duyên dáng. Qua cái nhìn của “anh” – người trữ tình trong bài thơ, “em” từng là biểu tượng của vẻ đẹp quê mùa mà đậm tình quê, đậm hồn Việt. Tuy nhiên, khi “em” thay đổi, bắt đầu tô son, mặc áo lụa, làm dáng nơi phố thị thì “anh” không còn thấy rung động, bởi sự thay đổi ấy đã làm mất đi nét duyên chân quê vốn có. Nhân vật “em” không chỉ là hình tượng cụ thể mà còn là biểu tượng cho sự giao thoa giữa truyền thống và hiện đại, giữa chất quê hồn hậu với sự cách tân đôi khi hời hợt. Qua đó, Nguyễn Bính không chỉ thể hiện nỗi tiếc nuối cho những giá trị truyền thống đang mai một mà còn bày tỏ quan điểm nghệ thuật: cái đẹp chân thật nằm ở sự tự nhiên và mộc mạc.
Thông điệp của bài thơ này là: hãy luôn trân trọng , yêu quý vẻ đẹp bình dị của quê hương mình. Vì những điều bình dị , mộc mạc ấy đã làm đẹp đời sống tâm hồn ta và giúp ta có thể sống , cống hiến. Cần luôn trân trọng, luôn khắc ghi bóng hình quê hương dẫu ta có đi nơi đâu đi chăng nữa.
- Biện pháp tu từ được sử dụng ở đây là ẩn dụ.
- Hương đồng gió nội là nét đặc trưng của vùng quê. Tác giả dùng "hương đồng gió nội " để ẩn dụ cho chất quê chân thật, thật thà, giản dị của em, nhằm nhấn mạnh dường như chỉ sau một ngày đi tỉnh về em đã đánh mất những giá trị văn hoá truyền thống , đặc trưng của con người quê hương mình.
Nhan đề chân quê gợi cho em liên tưởng, cảm nhận rằng về chất quê mộc mạc, giản dị, chân thật , thật tha của những con người sống ở nông thôn.
bài thơ được viết theo thể thơ lục bát
bài thơ được viết theo thể thơ lục bát
bài thơ được viết theo thể thơ lục bát
bài thơ được viết theo thể thơ lục bát
bài thơ được viết theo thể thơ lục bát