

Lê Vũ Tú Linh
Giới thiệu về bản thân



































This summer, I’m going to visit Phu Quoc Island. It’s about an hour by plane from my city. I’m going to swim in the sea, collect seashells and enjoy delicious food. I think Phu Quoc Island is beautiful and exciting.
Question 1: They’re the hare and the tortoise.
Question 2: It’s about 120 kilometres.
Question 3: They’re going to visit Huong River.
Question 4: It’s hot and sunny.
Bài giải
Tổng khoảng thời gian từ lúc 0 giờ tới khi Lan gặp Bình và từ lúc Lan gặp Bình tới 24 giờ là 24 giờ.
Vậy coi khoảng thời gian từ lúc 0 giờ tới khi Lan gặp Bình là 1 phần thì khoảng thời gian từ lúc Lan gặp Bình tới 24 giờ là 2 phần như thế.
Tổng số phần bằng nhau là:
1 + 2 = 3 (phần)
Giá trị 1 phần là:
24 : 3 = 8 (giờ)
Vậy khoảng thời gian từ lúc 0 giờ tới khi Lan gặp Bình là 8 giờ hay Lan gặp Bình lúc 8 giờ sáng.
Bài giải
a) Số lượng học sinh tham gia tình nguyện chiếm số phần trăm tổng số học sinh lớp 5A là:
100% - 30% - 25% - 20% = 25%
b) Số bạn tham gia hoạt động thể thao là:
30 × 30% = 9 (bạn)
Đáp số: a) 25%;
b) 9 bạn.
Bài giải
Đổi: 15 phút = 0,25 giờ; 30 phút = 0,5 giờ.
Quãng đường anh Nam đi bộ là:
5 × 0,25 = 1,25 (km)
Quãng đường anh Nam đi xe máy là:
40 × 0,5 = 20 (km)
Quãng đường từ nhà anh Nam đến công ty là:
20 + 1,25 = 21,25 (km)
Đáp số: 21,25 km.
a) 3,5 thế kỉ = 350 năm.
b) 150 tháng = 12,5 năm.
Bài làm
Màn mưa trắng xóa bao trùm lên thị trấn nhỏ bé nơi tôi sinh sống. Không gian vốn dĩ ồn ào, náo nhiệt bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, huyền ảo như một bức tranh thủy mặc. Mưa giăng kín lối, phủ lên mọi vật một lớp áo mờ ảo, khiến cho cảnh vật xung quanh trở nên khác lạ, mang một vẻ đẹp riêng biệt mà chỉ ngày mưa mới có.
Từ sớm, bầu trời đã xám xịt, những đám mây đen kịt từ đâu kéo đến, che khuất ánh mặt trời. Gió thổi mạnh từng cơn, làm cây cối nghiêng ngả, xào xạc. Mọi người hối hả trở về nhà, xe cộ trên đường cũng vội vã hơn thường ngày. Rồi những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi, lác đác, rồi nặng hạt dần. Mưa mỗi lúc một lớn, ào ào như trút nước.
Thị trấn nhỏ bé của tôi chìm trong màn mưa trắng xóa. Những mái nhà lợp ngói đỏ tươi thường ngày giờ trở nên sẫm màu, ướt át. Mưa rơi xuống, chảy thành dòng trên những con đường, len lỏi vào từng ngõ ngách. Những vũng nước đọng lại, phản chiếu ánh đèn đường mờ ảo, tạo nên một khung cảnh lung linh, huyền ảo.
Tiếng mưa rơi rả rích bên tai, hòa cùng tiếng gió thổi vi vu, tạo thành một bản nhạc du dương, trầm bổng. Tiếng còi xe, tiếng người nói chuyện cũng nhỏ dần, nhường chỗ cho âm thanh của thiên nhiên. Thị trấn trở nên yên bình, tĩnh lặng hơn bao giờ hết.
Nhìn qua khung cửa sổ, tôi thấy những hàng cây bên đường đang oằn mình trong mưa gió. Những cành cây khẳng khiu, trơ trụi lá, run rẩy trước những cơn gió mạnh. Mưa táp vào mặt kính, tạo thành những vệt nước loang lổ, mờ ảo.
Những con đường thường ngày tấp nập xe cộ qua lại, giờ vắng tanh, chỉ còn vài chiếc xe ô tô bật đèn vàng, chậm rãi di chuyển trong mưa. Ánh đèn xe hắt lên mặt đường ướt át, tạo thành những vệt sáng dài, mờ ảo.
Trong màn mưa, những cửa hàng, quán xá đều đóng cửa im ỉm. Chỉ còn vài ánh đèn hắt ra từ những ngôi nhà ven đường, tạo nên một không gian ấm áp, yên bình.
Mưa vẫn tiếp tục rơi, không ngớt. Tôi ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, cảm nhận sự tĩnh lặng, bình yên của thị trấn nhỏ bé trong ngày mưa. Mưa giúp gột rửa mọi bụi bẩn, ô nhiễm, mang đến một không gian trong lành, mát mẻ.
Ngày mưa, mọi người thường thích ở nhà, quây quần bên nhau, thưởng thức những món ăn nóng hổi, trò chuyện, tâm sự. Mưa giúp gắn kết mọi người lại gần nhau hơn, tạo nên một không khí ấm áp, yêu thương.
Mưa cũng là dịp để tôi suy ngẫm về cuộc sống, về những điều đã qua. Mưa giúp tôi cảm nhận sự bình yên, tĩnh lặng trong tâm hồn.
Tôi yêu những ngày mưa ở thị trấn nhỏ bé của tôi. Mưa không chỉ mang đến một không gian trong lành, mát mẻ, mà còn giúp tôi cảm nhận được vẻ đẹp riêng biệt, sự tĩnh lặng, bình yên mà chỉ ngày mưa mới có.
Mưa vẫn rơi, và tôi vẫn ngồi đây, ngắm nhìn thị trấn nhỏ bé chìm trong màn mưa trắng xóa. Một ngày mưa thật đáng nhớ.
Câu 5:
Ông nội còn chia sẻ với Tuấn những câu chuyện về cuộc sống, về sự kiên nhẫn và yêu thương mà con người dành cho thiên nhiên.
Câu 6:
Nội dung chính của bài đọc là câu chuyện về Tuấn học cách trồng cây từ ông nội, qua đó không chỉ học được kỹ thuật trồng trọt mà còn nhận thức được giá trị của sự kiên nhẫn, chăm sóc và yêu thương thiên nhiên.
Câu 7:
Thông điệp được rút ra từ bài đọc: Trồng cây không chỉ là một công việc nông nghiệp mà còn là quá trình nuôi dưỡng ước mơ. Cần có kiên nhẫn, chăm chỉ và tình yêu với thiên nhiên để cây cối phát triển tốt và mang lại niềm vui, hạnh phúc.
Câu 8:
“Ông nội rất giỏi trong việc trồng trọt. Vì thế, Tuấn học được nhiều điều từ ông nội về cách chăm sóc cây cối.”.
Câu 9:
- Em đồng ý với quan điểm của ông nội vì:
+ Trồng cây cần kiên nhẫn và chăm sóc, giống như ước mơ cần thời gian và nỗ lực.
+ Cây trưởng thành mang lại trái ngọt, giống như ước mơ thành hiện thực sau nỗ lực.
Bài làm
Trong suốt những năm tháng cắp sách đến trường, hình ảnh thầy cô giáo luôn in đậm trong tâm trí mỗi học sinh. Thầy cô không chỉ là người truyền đạt kiến thức mà còn là người dìu dắt, chắp cánh ước mơ cho chúng em. Trong vô vàn những người thầy, người cô đáng kính, người mà em yêu quý và kính trọng nhất là cô giáo Lan, người đã dạy dỗ em trong suốt năm học lớp Năm.
Cô Lan không còn trẻ nữa, mái tóc đen óng ả ngày nào giờ đã điểm những sợi bạc. Khuôn mặt trái xoan của cô đã xuất hiện những nếp nhăn nơi khóe mắt, nhưng nụ cười hiền hậu và ánh mắt ấm áp của cô vẫn luôn rạng ngời. Dáng người cô thon thả, uyển chuyển trong tà áo dài thướt tha mỗi khi đến lớp. Cô thường mặc những chiếc áo dài màu xanh nhạt hoặc màu tím than, giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ thanh lịch, duyên dáng của một nhà giáo.
Điều khiến em yêu quý cô Lan không chỉ là vẻ bề ngoài hiền dịu mà còn là giọng nói ấm áp, truyền cảm của cô. Mỗi khi cô cất tiếng giảng bài, cả lớp em đều chăm chú lắng nghe, như nuốt từng lời cô nói. Giọng cô không quá cao, cũng không quá trầm, vừa đủ nghe và rất dễ đi vào lòng người. Cô giảng bài rất say sưa, nhiệt tình, luôn cố gắng truyền đạt kiến thức một cách dễ hiểu nhất cho chúng em. Những bài toán khó, những bài văn dài, qua lời giảng của cô đều trở nên đơn giản, gần gũi hơn bao giờ hết.
Cô Lan không chỉ là một người thầy giỏi mà còn là một người bạn lớn của chúng em. Cô luôn lắng nghe những tâm tư, nguyện vọng của chúng em, chia sẻ những khó khăn, vướng mắc mà chúng em gặp phải. Cô khuyến khích chúng em tự do bày tỏ ý kiến, phát huy tính sáng tạo trong học tập. Cô tạo ra một môi trường học tập thân thiện, cởi mở, nơi mà chúng em cảm thấy thoải mái, tự tin để học hỏi và phát triển.
Em còn nhớ như in một kỷ niệm sâu sắc về cô Lan. Đó là vào dịp kỷ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, cả lớp em đã bí mật chuẩn bị một món quà đặc biệt để tặng cô. Chúng em đã cùng nhau làm một tấm thiệp thật lớn, trang trí bằng những hình vẽ ngộ nghĩnh và viết những lời chúc tốt đẹp nhất dành cho cô. Hôm đó, khi cô bước vào lớp, chúng em đã đồng thanh hát vang bài hát "Bụi phấn" để bày tỏ lòng biết ơn và kính trọng đối với cô. Cô Lan đã rất xúc động, đôi mắt cô rưng rưng lệ. Cô ôm chúng em vào lòng và nói rằng đó là món quà ý nghĩa nhất mà cô từng nhận được trong sự nghiệp trồng người của mình.
Cô Lan không chỉ dạy cho chúng em kiến thức mà còn dạy cho chúng em những bài học làm người quý giá. Cô dạy chúng em phải biết yêu thương, kính trọng ông bà, cha mẹ, thầy cô; phải biết sống trung thực, thật thà, ngay thẳng; phải biết giúp đỡ những người gặp khó khăn, hoạn nạn. Cô luôn nhắc nhở chúng em phải cố gắng học tập, rèn luyện để trở thành những người có ích cho xã hội.
Giờ đây, em đã không còn được học cô Lan nữa, nhưng những kỷ niệm về cô vẫn luôn sống mãi trong trái tim em. Cô Lan là một người thầy, người cô mà em vô cùng yêu quý và kính trọng. Em sẽ luôn ghi nhớ những lời dạy của cô và cố gắng học tập, rèn luyện thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của cô. Em mong rằng, dù ở đâu, cô Lan vẫn luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và tiếp tục cống hiến cho sự nghiệp trồng người cao quý. Em tin rằng, những thế hệ học trò sau này cũng sẽ yêu quý và kính trọng cô như em đã từng.
Cô Lan không chỉ là một người thầy mà còn là một người mẹ, một người bạn, một người đồng hành trên con đường trưởng thành của em. Em tự hào và biết ơn vì đã được làm học trò của cô. Hình ảnh cô giáo Lan sẽ mãi là nguồn động lực to lớn, giúp em vững bước trên con đường chinh phục tri thức và ước mơ của mình.
Dấu gạch ngang được dùng để nối các từ ngữ trong một liên danh.