

Nguyễn Phương Anh
Giới thiệu về bản thân



































Tôi vốn là một người bạn rất thân thiết của các bạn học sinh, tôi giúp các bạn học sinh học tập tốt hơn, để nắm được nội dung bài học trên lớp thì các bạn ấy không thể không thiếu tôi đâu nhé. Nhưng theo thời gian, tôi đã bị cũ, bị nhàu, thậm chí bị rách. Cũng có lẽ vì vậy mà các bạn học sinh không cần đến tôi nữa, tôi bị bỏ quên nơi tận cùng của giá sách. Nói đến đây chắc các bạn cũng đã đoán ra tôi là ai rồi? Đúng vậy, tôi là một quyển sách.
Trước đây, tôi là một cuốn sách Tiếng Việt mới và rất đẹp đẽ. Tôi được bày bán trong một hiệu sách rộng lớn. Như bao ngày khác, tôi đang lim dim nằm trên giá sách thì có một bạn nhỏ giương đôi mắt tròn xoe lên nhìn tôi, dáng vẻ thích thú lắm, sau đó thì thấy một người đàn bà rất xinh đẹp đến bên cô bé, nhấc tôi ra khỏi kệ và mang ra quầy thu ngân thanh toán. Tôi vui và tự hào lắm, vì trong bao nhiêu bạn bè cùng nằm trên giá sách ấy thì chỉ có một mình tôi được lựa chọn. Tôi vô cùng háo hức và phấn khởi, cuối cùng tôi cũng trở nên có ích với bạn nhỏ, mang những kiến thức trong tôi giúp các bạn học sinh học hành được tốt hơn.
Khi mới về nhà, tôi rất được nâng niu, cưng chiều, bạn nhỏ lúc nào cũng giữ tôi được phẳng phiu và để cẩn thận trên giá sách, khi học bài thì bạn cũng cẩn thận mở từng trang như sợ tôi đau. Tôi vui lắm vì cuối cùng tôi cũng thể hiện được giá trị của bản thân, và còn được quý trong, nâng niu như vậy nữa. Cứ như vậy, tôi trở thành một người bạn đồng hành của bạn học sinh nhỏ ấy, hàng ngày tôi cùng đến trường, cùng nghe cô giáo giảng bài và lặng lẽ nằm nhìn các bạn học sinh vui chơi, nô đùa mỗi khi có giờ giải lao. Tuy nhiên, theo thời gian thì tôi dần cũ đi, các mép sách cũng không còn được phẳng phiu như ban đầu mà quăn lại. Từng trang giấy trắng tinh ngày nào giờ cũng lấm tấm những vết bẩn, những vết mực xanh, tím mà bạn nhỏ vô tình làm rơi trên tôi.
Tôi còn nhớ buổi sáng hôm ấy, như bao buổi học khác, tôi ngoan ngoãn nằm trên bàn nghe cô giảng bài thì có tiếng thì thào của một bạn nhỏ ngồi bên cạnh, có lẽ là hỏi chủ nhân của tôi về việc mượn tôi qua bàn bên đó. Nhưng có vẻ cô chủ nhân bé nhỏ của tôi không đồng ý, hai bên bắt đầu xảy ra tranh giành tôi. Bỗng nhiên “xoẹt” một tiếng lớn. Những trang giấy trong tôi bị rách ra làm hai mảnh, thu hút sự chú ý của cả lớp. Cô bé của tôi đã ôm lấy tôi và khóc rất lớn. Tôi đau nhưng cũng cảm động lắm, vì cô bé yêu thương tôi thế có mà, nhưng tôi cũng buồn, vì kể từ nay tôi không còn giúp ích được cho cô bé nữa, cũng không thể hàng ngày cùng đến trường.
Vì sự cố ngày hôm ấy mà tôi bị hư hỏng nghiêm trọng, dù cô bé đã nhờ mẹ dán lại cho tôi những trang giấy nhưng không thể lành lặn như ban đầu nữa. Mẹ cô bé đã mua một quyển sách mới thay thế cho tôi, vì tôi không thể dùng được nữa. Mặc dù vậy nhưng cô bé cũng không chịu vứt tôi đi mà bày tôi trên một góc khuất của giá sách, cuộc sống của tôi từ đó buồn tẻ và lặng lẽ hơn.
Đêm đã khuya, tôi đang nằm đọc truyện thì chợt có tiếng nói khe khẽ. Tôi nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai. Tôi hơi chột dạ vì mình đã khóa cửa kỹ lắm rồi, mà hình như là có trộm. Nhưng rõ ràng tiếng nói ấy vọng ra từ phía bàn học. Tôi để ý và phát hiện ra, đó là cuộc nói chuyện giữa các bạn đồ dùng học tập và cũng nhờ cuộc trò chuyện đó mà tôi đã hiểu được tâm sự của những người bạn thầm lặng bên mình.
Tôi phải tự thú thật rằng tôi là một đứa con gái chẳng mấy nết na, hiền dịu mà ngược lại, rất nghịch ngợm và chẳng gọn gàng. Học xong là sách vở, bút thước của tôi lại bày bừa khắp mặt bàn. Bố mẹ nhắc tôi rất nhiều nhưng tôi vẫn chưa sửa được cái tính đấy cho đến khi nghe được cuộc nói chuyện này. Đầu tiên là lời than thở của chị hộp bút: "Tôi chẳng biết anh thước kẻ, chị bút chì, mấy cô cậu sách vở sướng hay khổ nhưng tôi thấy mình bị hành hạ ghê quá! Hồi xưa tôi còn là một chiếc hộp bút đẹp đẽ, mới mẻ và trắng trẻo mà giờ đây mặt mũi tôi nhem nhuốc toàn mực là mực, những mảng da thì loang loang lổ lổ. Cô chủ thấy những hình thù nào đẹp là lại dán vào, chán rồi thì lại hóc ra. Những mảng da của lôi cũng dần bị bóc theo. Cái xương sống của tôi giờ cũng sứt mất mấy miếng, đau ơi là đau".
Anh thước kẻ nghe vậy cũng thông cảm cho chị hộp bút và kể lể chuyện của mình:
- Ừ, tôi cũng thấy chị hộp hút khổ thật nhưng tôi nào khác chị. Ngày cô chủ mới mua tôi về, những vạch in số của tôi còn rõ ràng nhưng sau mấy bữa, những con số đó bị cô chủ cậy hết và viết những cái gì linh tinh vào mình tôi. Cô ấy còn lấy dao vạch vạch những hình thù quái dị vào người tôi nữa. Tôi còn là một vũ khí để chiến đấu với mấy thằng con trai hay lấy đồ của cô chủ nên người tôi sứt mấy mảnh liền. Cô chủ thật là...
Mấy cô cậu sách giáo khoa cũng chen ngang vào: "Phải đấy! Phải đấy! Cô chủ thật là vô tâm, chẳng biết thương chúng ta chút nào. Chúng em còn bị dập ghim vào người, cô chủ còn vẽ vời lên người chúng em nữa. Ôi, đau lắm! Đau lắm!". Nghe những lời tâm sự đó, tôi mới ngồi nhớ lại những lần tôi làm chúng bị đau, bị bẩn. Ôi! Các bạn đồ dùng học tập đúng là bị tôi làm xấu, làm hỏng thật nhiều.
Đồ dùng học tập là những người bạn trợ giúp việc học tập của chúng ta thêm tốt hơn. Tôi sẽ và đang cố gắng không bừa bộn và giữ gìn chúng cẩn thận hơn. Nếu bạn nào giống tôi thì cũng phải sửa đấy!
Vào một buổi sáng mùa xuân, khi nắng sớm nhẹ nhàng chiếu xuống, tôi quyết định đến trường sớm hơn thường lệ. Trong sân trường, có một cây cổ thụ lớn, đã đứng sừng sững ở đó bao năm tháng. Hôm nay, tôi muốn thử làm điều gì đó mới mẻ: trò chuyện với cái cây ấy.
Tôi tiến lại gần cây, cảm nhận làn gió nhẹ mơn man qua những tán lá xanh mướt. Đặt tay lên thân cây sần sùi, tôi thì thầm:
- Chào cây, bạn đã ở đây bao lâu rồi?
Bất ngờ, từ trong sâu thẳm của cây, một giọng nói trầm ấm vang lên:
- Chào bạn, tôi đã ở đây hơn trăm năm. Tôi đã chứng kiến biết bao thế hệ học sinh đến và đi.
Tôi giật mình, nhưng cảm giác kinh ngạc nhanh chóng chuyển thành sự tò mò:
- Thật tuyệt vời! Bạn có thể kể cho tôi nghe một vài kỷ niệm đáng nhớ mà bạn đã trải qua không?
Cây nhẹ nhàng rung rinh những tán lá, như đang suy nghĩ:
- Có rất nhiều kỷ niệm. Một trong những điều đáng nhớ nhất là khi một cậu học sinh nhỏ, ngày nào cũng ngồi dưới tán lá của tôi để đọc sách. Cậu ấy rất chăm chỉ và luôn mang theo một chiếc bánh nhỏ để ăn trưa. Một ngày nọ, cậu ấy không đến nữa. Mãi sau này tôi mới biết, cậu đã thi đỗ vào một trường đại học lớn và phải rời xa quê hương. Dù vậy, tôi luôn nhớ về cậu với sự tự hào.
Tôi mỉm cười, cảm thấy câu chuyện thật ấm áp:
- Những kỷ niệm thật đẹp. Bạn đã chứng kiến bao nhiêu niềm vui và nỗi buồn của học sinh nơi đây. Bạn có bao giờ cảm thấy cô đơn khi mọi người rời đi không?
Cây khẽ xào xạc lá, giọng nói trầm ấm vẫn vang lên:
- Đôi lúc, tôi cũng thấy cô đơn. Nhưng tôi hiểu rằng mọi người đều phải lớn lên và tiếp tục con đường của mình. Tôi ở đây để chào đón những thế hệ mới, để mang lại bóng mát và niềm vui cho họ. Đó là nhiệm vụ của tôi, và tôi hạnh phúc với điều đó.
Tôi nhìn lên những tán lá rợp bóng, lòng cảm thấy biết ơn vì sự hiện diện thầm lặng nhưng quan trọng của cây:
- Bạn thực sự là một phần không thể thiếu của trường học này. Cảm ơn bạn đã ở đây, đã che chở và lắng nghe những tâm sự của bao thế hệ học sinh.
Cây rung rinh, như đang nở một nụ cười:
- Cảm ơn bạn. Tôi sẽ mãi ở đây, tiếp tục sứ mệnh của mình. Hãy luôn chăm sóc và bảo vệ thiên nhiên, vì chúng tôi cũng có những câu chuyện và cảm xúc riêng.
Cuộc trò chuyện với cái cây đã để lại trong tôi nhiều suy nghĩ. Tôi nhận ra rằng, dù là một cái cây hay bất kỳ điều gì khác trong tự nhiên, đều có giá trị và ý nghĩa riêng. Chúng ta chỉ cần lắng nghe và cảm nhận, sẽ thấy được những điều kỳ diệu mà cuộc sống ban tặng.
Rời khỏi sân trường, tôi cảm thấy mình gần gũi hơn với thiên nhiên, biết trân trọng và yêu quý hơn những gì xung quanh. Cái cây cổ thụ đã dạy tôi về sự kiên nhẫn, lòng yêu thương và sự bền bỉ qua bao năm tháng.
2500
trời ơi, tui không biết làm
thì chỉ cần mở bài, thân bài, kết bài là xong
Ngôi trường mơ ước của em là một nơi thật xanh, thân thiện với thiên nhiên và đầy sắc màu. Tại ngôi trường này, cây xanh và hoa lá sẽ là một phần quan trọng của cuộc sống hằng ngày.
Trường học sẽ được bao bọc bởi rừng cây xanh tươi mát. Các loại cây như cây dương xỉ, bàng, hoa phượng, và cây cỏ tự nhiên sẽ nở rộ quanh trường, tạo nên không gian thiên nhiên đẹp mắt và mát mẻ. Em và các bạn học sinh sẽ có cơ hội ngồi dưới bóng mát của cây để nghỉ ngơi sau giờ học căng thẳng, hoặc tổ chức các hoạt động ngoại khóa dưới nắng và gió tự nhiên.
Các lớp học cũng được trang trí bằng những chậu cây nhỏ xinh. Mỗi lớp sẽ có ít nhất một chậu cây, giúp không gian trong lớp trở nên thân thiện và gần gũi với thiên nhiên. Những chậu cây này cũng có thể được chăm sóc bởi các học sinh, giúp họ phát triển tình yêu và trách nhiệm với môi trường.
Khi mùa hè về, sân trường sẽ trở nên rực rỡ với những bồn hoa tươi thắm. Hoa hướng dương, cúc, và các loài hoa khác sẽ nở rộ, tô điểm không gian trường học bằng sắc màu tươi sáng. Mùi hương dịu dàng từ hoa cỏ sẽ lan tỏa trong không khí, tạo cảm giác thư thái và sảng khoái.
Em tin rằng một trường học thân thiện với môi trường như vậy sẽ giúp tạo ra một môi trường học tập tốt hơn. Các học sinh sẽ cảm thấy thoải mái và sẵn sàng để học tập, còn thầy cô giáo cũng sẽ có cơ hội dạy học trong một không gian dễ chịu và thú vị hơn. Đồng thời, việc tạo ra một môi trường xanh và sạch sẽ cũng giúp chúng ta bảo vệ và tôn trọng thiên nhiên, truyền đạt giá trị bảo vệ môi trường cho thế hệ tương lai.
ơ, tả trường mơ ước chứ đâu phải kể chuyện Cây khế
chép mạng đc ko
ai làm cho tôi bài này với