Chu Thị Ngọc Hân

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Chu Thị Ngọc Hân
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1


Tú Xương (Trần Tế Xương) là nhà thơ trào phúng xuất sắc của văn học Việt Nam cuối thế kỷ XIX – đầu thế kỷ XX. Thơ ông mang đậm chất châm biếm, sâu cay nhưng cũng đầy trăn trở trước thời cuộc. Một trong những đề tài quen thuộc trong thơ Tú Xương là sự suy tàn của đạo học Nho giáo dưới thời Pháp thuộc. Bài thơ *“Than đạo học”* là một tác phẩm tiêu biểu thể hiện rõ nỗi thất vọng và đau xót của tác giả trước tình trạng sa sút của nền giáo dục đương thời.

Ngay từ câu mở đầu, tác giả đã thốt lên đầy chua chát: *“Đạo học ngày nay đã chán rồi”*. Câu thơ như một tiếng than ngắn mà đầy nặng nề, thể hiện sự tiếc nuối trước một nền học vấn từng được xem trọng nhưng nay đã không còn giữ được phẩm chất và giá trị xưa. Hình ảnh *“Mười người đi học, chín người thôi”* phơi bày một thực trạng đáng buồn: người ta không còn mặn mà với việc học, hoặc học chỉ để đối phó, không có mục tiêu cao cả.

Bằng cách sử dụng từ láy giàu hình ảnh như *“lim dim”*, *“nhấp nhổm”*, tác giả khắc họa sinh động sự uể oải, thờ ơ trong môi trường học đường: cô hàng bán sách thì buồn ngủ, thầy giáo thì không chuyên tâm giảng dạy. Thậm chí, học trò cũng chẳng còn chí khí: *“Sĩ khí rụt rè gà phải cáo”* – một sự ví von đầy châm biếm, mượn hình ảnh con gà nhút nhát để nói về sĩ tử thiếu bản lĩnh. Câu thơ *“Văn trường liều lĩnh đấm ăn xôi”* là đỉnh cao của giọng điệu trào lộng, khi người ta đến trường không phải vì lý tưởng học vấn mà chỉ để cầu lợi – “ăn xôi” là biểu tượng cho sự thực dụng, thấp kém.

Hai câu cuối bài thơ vừa như một lời tự trào, vừa là một cách nói giễu cợt xã hội: *“Tôi đâu dám mỉa làng tôi nhỉ / Trình có ông tiên, thứ chỉ tôi”*. Dù mỉa mai, trách móc xã hội nhưng Tú Xương vẫn giữ thái độ khiêm nhường, tự nhận mình “thấp kém”, ngầm thể hiện cái bất lực, cay đắng của một nhà nho chân chính sống trong thời loạn.

Về nghệ thuật, bài thơ thể hiện tài năng trào phúng đặc sắc của Tú Xương: ngôn ngữ dân dã, hình ảnh đời thường, từ láy sinh động, và giọng điệu châm biếm sâu cay. Tuy nhiên, ẩn sau tiếng cười ấy là cả một nỗi niềm yêu nước, yêu văn hóa truyền thống và xót xa cho thời thế.

*“Than đạo học”* không chỉ là lời than cá nhân, mà còn là tiếng nói của một thời đại, nhắc nhở chúng ta về vai trò và phẩm chất đạo đức trong giáo dục – điều luôn cần thiết ở bất kỳ thời nào.

câu 2


**Suy nghĩ về ý thức học tập của học sinh hiện nay**


Học tập là con đường ngắn nhất đưa con người đến với tri thức, thành công và hoàn thiện nhân cách. Trong xã hội hiện đại, học tập không chỉ là nhiệm vụ mà còn là quyền lợi của mỗi học sinh. Tuy nhiên, bên cạnh những học sinh có tinh thần cầu tiến, ý thức học tập tốt, vẫn còn không ít người thờ ơ, thiếu trách nhiệm với chính tương lai của mình. Điều đó đặt ra vấn đề cần suy ngẫm: ý thức học tập của học sinh hiện nay đang ở mức độ nào?


Ý thức học tập là sự tự giác, chủ động và nghiêm túc trong việc tiếp thu kiến thức, rèn luyện kỹ năng để phát triển bản thân. Một học sinh có ý thức học tập tốt sẽ biết sắp xếp thời gian hợp lý, chuẩn bị bài chu đáo, tích cực tham gia xây dựng bài và không ngừng nỗ lực vượt qua khó khăn. Những người như vậy thường đạt được kết quả cao và nhận được sự tin yêu từ thầy cô, bạn bè.


Thực tế cho thấy, ngày càng có nhiều học sinh nhận thức được vai trò quan trọng của việc học. Họ không chỉ học để đạt điểm số mà còn để mở rộng tư duy, chuẩn bị hành trang bước vào đời. Nhiều bạn trẻ đã biết kết hợp giữa học tập trên lớp và tự học, tham gia các cuộc thi, hoạt động nghiên cứu khoa học, học ngoại ngữ, kỹ năng sống... Đây là tín hiệu đáng mừng, cho thấy thế hệ học sinh ngày nay đang dần chủ động hơn trong việc phát triển bản thân toàn diện.


Tuy nhiên, bên cạnh đó vẫn tồn tại những học sinh có thái độ học tập lười biếng, học đối phó, không có mục tiêu rõ ràng. Nhiều bạn dành quá nhiều thời gian cho mạng xã hội, trò chơi điện tử, trong khi bỏ bê việc học. Một số học sinh đến lớp chỉ để “điểm danh”, không tập trung nghe giảng, thụ động tiếp thu kiến thức và thậm chí còn quay cóp trong kiểm tra. Những biểu hiện này không chỉ ảnh hưởng đến kết quả học tập mà còn làm suy giảm ý chí, đạo đức và tinh thần trách nhiệm – những yếu tố quan trọng trong hành trình trưởng thành.


Nguyên nhân của thực trạng này đến từ nhiều phía. Có thể do áp lực học hành khiến học sinh mất động lực, hoặc do thiếu sự định hướng, quản lý từ gia đình và nhà trường. Ngoài ra, sự phát triển của công nghệ nếu không được kiểm soát hợp lý cũng dễ làm phân tán sự tập trung và ý thức học tập của học sinh.


Để nâng cao ý thức học tập, bản thân mỗi học sinh cần xác định rõ mục tiêu và động lực học tập cho mình. Học không chỉ để thi mà còn để sống, để làm việc, để làm người. Bên cạnh đó, sự quan tâm, định hướng đúng đắn từ gia đình, nhà trường và xã hội là vô cùng cần thiết. Cần tạo ra môi trường học tập tích cực, lấy người học làm trung tâm, khơi dậy tinh thần tự học, sáng tạo và trách nhiệm.


Tóm lại, ý thức học tập chính là nền tảng cho sự trưởng thành và thành công của mỗi học sinh. Khi học sinh có ý thức học tập tốt, không chỉ bản thân họ được hưởng lợi mà còn góp phần xây dựng một thế hệ trẻ năng động, tri thức – những chủ nhân tương lai của đất nước.




Câu 1


Tú Xương (Trần Tế Xương) là nhà thơ trào phúng xuất sắc của văn học Việt Nam cuối thế kỷ XIX – đầu thế kỷ XX. Thơ ông mang đậm chất châm biếm, sâu cay nhưng cũng đầy trăn trở trước thời cuộc. Một trong những đề tài quen thuộc trong thơ Tú Xương là sự suy tàn của đạo học Nho giáo dưới thời Pháp thuộc. Bài thơ *“Than đạo học”* là một tác phẩm tiêu biểu thể hiện rõ nỗi thất vọng và đau xót của tác giả trước tình trạng sa sút của nền giáo dục đương thời.

Ngay từ câu mở đầu, tác giả đã thốt lên đầy chua chát: *“Đạo học ngày nay đã chán rồi”*. Câu thơ như một tiếng than ngắn mà đầy nặng nề, thể hiện sự tiếc nuối trước một nền học vấn từng được xem trọng nhưng nay đã không còn giữ được phẩm chất và giá trị xưa. Hình ảnh *“Mười người đi học, chín người thôi”* phơi bày một thực trạng đáng buồn: người ta không còn mặn mà với việc học, hoặc học chỉ để đối phó, không có mục tiêu cao cả.

Bằng cách sử dụng từ láy giàu hình ảnh như *“lim dim”*, *“nhấp nhổm”*, tác giả khắc họa sinh động sự uể oải, thờ ơ trong môi trường học đường: cô hàng bán sách thì buồn ngủ, thầy giáo thì không chuyên tâm giảng dạy. Thậm chí, học trò cũng chẳng còn chí khí: *“Sĩ khí rụt rè gà phải cáo”* – một sự ví von đầy châm biếm, mượn hình ảnh con gà nhút nhát để nói về sĩ tử thiếu bản lĩnh. Câu thơ *“Văn trường liều lĩnh đấm ăn xôi”* là đỉnh cao của giọng điệu trào lộng, khi người ta đến trường không phải vì lý tưởng học vấn mà chỉ để cầu lợi – “ăn xôi” là biểu tượng cho sự thực dụng, thấp kém.

Hai câu cuối bài thơ vừa như một lời tự trào, vừa là một cách nói giễu cợt xã hội: *“Tôi đâu dám mỉa làng tôi nhỉ / Trình có ông tiên, thứ chỉ tôi”*. Dù mỉa mai, trách móc xã hội nhưng Tú Xương vẫn giữ thái độ khiêm nhường, tự nhận mình “thấp kém”, ngầm thể hiện cái bất lực, cay đắng của một nhà nho chân chính sống trong thời loạn.

Về nghệ thuật, bài thơ thể hiện tài năng trào phúng đặc sắc của Tú Xương: ngôn ngữ dân dã, hình ảnh đời thường, từ láy sinh động, và giọng điệu châm biếm sâu cay. Tuy nhiên, ẩn sau tiếng cười ấy là cả một nỗi niềm yêu nước, yêu văn hóa truyền thống và xót xa cho thời thế.

*“Than đạo học”* không chỉ là lời than cá nhân, mà còn là tiếng nói của một thời đại, nhắc nhở chúng ta về vai trò và phẩm chất đạo đức trong giáo dục – điều luôn cần thiết ở bất kỳ thời nào.

câu 2


**Suy nghĩ về ý thức học tập của học sinh hiện nay**


Học tập là con đường ngắn nhất đưa con người đến với tri thức, thành công và hoàn thiện nhân cách. Trong xã hội hiện đại, học tập không chỉ là nhiệm vụ mà còn là quyền lợi của mỗi học sinh. Tuy nhiên, bên cạnh những học sinh có tinh thần cầu tiến, ý thức học tập tốt, vẫn còn không ít người thờ ơ, thiếu trách nhiệm với chính tương lai của mình. Điều đó đặt ra vấn đề cần suy ngẫm: ý thức học tập của học sinh hiện nay đang ở mức độ nào?


Ý thức học tập là sự tự giác, chủ động và nghiêm túc trong việc tiếp thu kiến thức, rèn luyện kỹ năng để phát triển bản thân. Một học sinh có ý thức học tập tốt sẽ biết sắp xếp thời gian hợp lý, chuẩn bị bài chu đáo, tích cực tham gia xây dựng bài và không ngừng nỗ lực vượt qua khó khăn. Những người như vậy thường đạt được kết quả cao và nhận được sự tin yêu từ thầy cô, bạn bè.


Thực tế cho thấy, ngày càng có nhiều học sinh nhận thức được vai trò quan trọng của việc học. Họ không chỉ học để đạt điểm số mà còn để mở rộng tư duy, chuẩn bị hành trang bước vào đời. Nhiều bạn trẻ đã biết kết hợp giữa học tập trên lớp và tự học, tham gia các cuộc thi, hoạt động nghiên cứu khoa học, học ngoại ngữ, kỹ năng sống... Đây là tín hiệu đáng mừng, cho thấy thế hệ học sinh ngày nay đang dần chủ động hơn trong việc phát triển bản thân toàn diện.


Tuy nhiên, bên cạnh đó vẫn tồn tại những học sinh có thái độ học tập lười biếng, học đối phó, không có mục tiêu rõ ràng. Nhiều bạn dành quá nhiều thời gian cho mạng xã hội, trò chơi điện tử, trong khi bỏ bê việc học. Một số học sinh đến lớp chỉ để “điểm danh”, không tập trung nghe giảng, thụ động tiếp thu kiến thức và thậm chí còn quay cóp trong kiểm tra. Những biểu hiện này không chỉ ảnh hưởng đến kết quả học tập mà còn làm suy giảm ý chí, đạo đức và tinh thần trách nhiệm – những yếu tố quan trọng trong hành trình trưởng thành.


Nguyên nhân của thực trạng này đến từ nhiều phía. Có thể do áp lực học hành khiến học sinh mất động lực, hoặc do thiếu sự định hướng, quản lý từ gia đình và nhà trường. Ngoài ra, sự phát triển của công nghệ nếu không được kiểm soát hợp lý cũng dễ làm phân tán sự tập trung và ý thức học tập của học sinh.


Để nâng cao ý thức học tập, bản thân mỗi học sinh cần xác định rõ mục tiêu và động lực học tập cho mình. Học không chỉ để thi mà còn để sống, để làm việc, để làm người. Bên cạnh đó, sự quan tâm, định hướng đúng đắn từ gia đình, nhà trường và xã hội là vô cùng cần thiết. Cần tạo ra môi trường học tập tích cực, lấy người học làm trung tâm, khơi dậy tinh thần tự học, sáng tạo và trách nhiệm.


Tóm lại, ý thức học tập chính là nền tảng cho sự trưởng thành và thành công của mỗi học sinh. Khi học sinh có ý thức học tập tốt, không chỉ bản thân họ được hưởng lợi mà còn góp phần xây dựng một thế hệ trẻ năng động, tri thức – những chủ nhân tương lai của đất nước.




Câu 1


Tú Xương (Trần Tế Xương) là nhà thơ trào phúng xuất sắc của văn học Việt Nam cuối thế kỷ XIX – đầu thế kỷ XX. Thơ ông mang đậm chất châm biếm, sâu cay nhưng cũng đầy trăn trở trước thời cuộc. Một trong những đề tài quen thuộc trong thơ Tú Xương là sự suy tàn của đạo học Nho giáo dưới thời Pháp thuộc. Bài thơ *“Than đạo học”* là một tác phẩm tiêu biểu thể hiện rõ nỗi thất vọng và đau xót của tác giả trước tình trạng sa sút của nền giáo dục đương thời.

Ngay từ câu mở đầu, tác giả đã thốt lên đầy chua chát: *“Đạo học ngày nay đã chán rồi”*. Câu thơ như một tiếng than ngắn mà đầy nặng nề, thể hiện sự tiếc nuối trước một nền học vấn từng được xem trọng nhưng nay đã không còn giữ được phẩm chất và giá trị xưa. Hình ảnh *“Mười người đi học, chín người thôi”* phơi bày một thực trạng đáng buồn: người ta không còn mặn mà với việc học, hoặc học chỉ để đối phó, không có mục tiêu cao cả.

Bằng cách sử dụng từ láy giàu hình ảnh như *“lim dim”*, *“nhấp nhổm”*, tác giả khắc họa sinh động sự uể oải, thờ ơ trong môi trường học đường: cô hàng bán sách thì buồn ngủ, thầy giáo thì không chuyên tâm giảng dạy. Thậm chí, học trò cũng chẳng còn chí khí: *“Sĩ khí rụt rè gà phải cáo”* – một sự ví von đầy châm biếm, mượn hình ảnh con gà nhút nhát để nói về sĩ tử thiếu bản lĩnh. Câu thơ *“Văn trường liều lĩnh đấm ăn xôi”* là đỉnh cao của giọng điệu trào lộng, khi người ta đến trường không phải vì lý tưởng học vấn mà chỉ để cầu lợi – “ăn xôi” là biểu tượng cho sự thực dụng, thấp kém.

Hai câu cuối bài thơ vừa như một lời tự trào, vừa là một cách nói giễu cợt xã hội: *“Tôi đâu dám mỉa làng tôi nhỉ / Trình có ông tiên, thứ chỉ tôi”*. Dù mỉa mai, trách móc xã hội nhưng Tú Xương vẫn giữ thái độ khiêm nhường, tự nhận mình “thấp kém”, ngầm thể hiện cái bất lực, cay đắng của một nhà nho chân chính sống trong thời loạn.

Về nghệ thuật, bài thơ thể hiện tài năng trào phúng đặc sắc của Tú Xương: ngôn ngữ dân dã, hình ảnh đời thường, từ láy sinh động, và giọng điệu châm biếm sâu cay. Tuy nhiên, ẩn sau tiếng cười ấy là cả một nỗi niềm yêu nước, yêu văn hóa truyền thống và xót xa cho thời thế.

*“Than đạo học”* không chỉ là lời than cá nhân, mà còn là tiếng nói của một thời đại, nhắc nhở chúng ta về vai trò và phẩm chất đạo đức trong giáo dục – điều luôn cần thiết ở bất kỳ thời nào.

câu 2


**Suy nghĩ về ý thức học tập của học sinh hiện nay**


Học tập là con đường ngắn nhất đưa con người đến với tri thức, thành công và hoàn thiện nhân cách. Trong xã hội hiện đại, học tập không chỉ là nhiệm vụ mà còn là quyền lợi của mỗi học sinh. Tuy nhiên, bên cạnh những học sinh có tinh thần cầu tiến, ý thức học tập tốt, vẫn còn không ít người thờ ơ, thiếu trách nhiệm với chính tương lai của mình. Điều đó đặt ra vấn đề cần suy ngẫm: ý thức học tập của học sinh hiện nay đang ở mức độ nào?


Ý thức học tập là sự tự giác, chủ động và nghiêm túc trong việc tiếp thu kiến thức, rèn luyện kỹ năng để phát triển bản thân. Một học sinh có ý thức học tập tốt sẽ biết sắp xếp thời gian hợp lý, chuẩn bị bài chu đáo, tích cực tham gia xây dựng bài và không ngừng nỗ lực vượt qua khó khăn. Những người như vậy thường đạt được kết quả cao và nhận được sự tin yêu từ thầy cô, bạn bè.


Thực tế cho thấy, ngày càng có nhiều học sinh nhận thức được vai trò quan trọng của việc học. Họ không chỉ học để đạt điểm số mà còn để mở rộng tư duy, chuẩn bị hành trang bước vào đời. Nhiều bạn trẻ đã biết kết hợp giữa học tập trên lớp và tự học, tham gia các cuộc thi, hoạt động nghiên cứu khoa học, học ngoại ngữ, kỹ năng sống... Đây là tín hiệu đáng mừng, cho thấy thế hệ học sinh ngày nay đang dần chủ động hơn trong việc phát triển bản thân toàn diện.


Tuy nhiên, bên cạnh đó vẫn tồn tại những học sinh có thái độ học tập lười biếng, học đối phó, không có mục tiêu rõ ràng. Nhiều bạn dành quá nhiều thời gian cho mạng xã hội, trò chơi điện tử, trong khi bỏ bê việc học. Một số học sinh đến lớp chỉ để “điểm danh”, không tập trung nghe giảng, thụ động tiếp thu kiến thức và thậm chí còn quay cóp trong kiểm tra. Những biểu hiện này không chỉ ảnh hưởng đến kết quả học tập mà còn làm suy giảm ý chí, đạo đức và tinh thần trách nhiệm – những yếu tố quan trọng trong hành trình trưởng thành.


Nguyên nhân của thực trạng này đến từ nhiều phía. Có thể do áp lực học hành khiến học sinh mất động lực, hoặc do thiếu sự định hướng, quản lý từ gia đình và nhà trường. Ngoài ra, sự phát triển của công nghệ nếu không được kiểm soát hợp lý cũng dễ làm phân tán sự tập trung và ý thức học tập của học sinh.


Để nâng cao ý thức học tập, bản thân mỗi học sinh cần xác định rõ mục tiêu và động lực học tập cho mình. Học không chỉ để thi mà còn để sống, để làm việc, để làm người. Bên cạnh đó, sự quan tâm, định hướng đúng đắn từ gia đình, nhà trường và xã hội là vô cùng cần thiết. Cần tạo ra môi trường học tập tích cực, lấy người học làm trung tâm, khơi dậy tinh thần tự học, sáng tạo và trách nhiệm.


Tóm lại, ý thức học tập chính là nền tảng cho sự trưởng thành và thành công của mỗi học sinh. Khi học sinh có ý thức học tập tốt, không chỉ bản thân họ được hưởng lợi mà còn góp phần xây dựng một thế hệ trẻ năng động, tri thức – những chủ nhân tương lai của đất nước.




Câu 1

Thể thơ : thất ngôn bát cú đường luật

Câu 2

Đề tài của bài thơ "Than đạo học" là phê phán sự suy thoái của nền đạo học Nho giáo và chế giễu thực trạng học hành thi cử đương thời.

Tú Xương mượn giọng thơ châm biếm, hài hước để nói lên nỗi thất vọng trước cảnh đạo học sa sút: người học thì thưa thớt, thầy không chuyên tâm, kẻ học chỉ ham lợi, thiếu chí khí. Qua đó, ông bày tỏ nỗi đau đáu về sự xuống cấp của văn hóa giáo dục và nhân cách trong xã hội thời buổi giao thời.

Câu 3

Tác giả Trần Tế Xương (Tú Xương) cho rằng **“đạo học ngày nay đã chán rồi”** vì ông chứng kiến sự xuống cấp nghiêm trọng của nền giáo dục và đạo lý trong xã hội đương thời. Những lý do được thể hiện qua bài thơ như sau:


1. **Người học không còn thiết tha với việc học:**

Câu thơ *“Mười người đi học, chín người thôi”* cho thấy số người bỏ học quá nhiều, chứng tỏ nền học vấn không còn hấp dẫn hay đáng trọng như xưa.


2. **Không khí học đường buồn tẻ, thiếu sức sống:**

*“Cô hàng bán sách lim dim ngủ, Thầy khoá tư lương nhấp nhổm ngồi”* mô tả cảnh chán nản, uể oải nơi học đường — người bán sách buồn ngủ, thầy giáo không tập trung.


3. **Người học thiếu chí khí và mục đích trong sáng:**

*“Sĩ khí rụt rè gà phải cáo”* nói đến sự hèn nhát, thiếu bản lĩnh của kẻ sĩ.

*“Văn trường liều lĩnh đấm ăn xôi”* phản ánh việc học không vì lý tưởng, mà vì lợi lộc thực dụng như danh lợi, bằng cấp.


Tú Xương, bằng giọng thơ châm biếm nhưng đầy xót xa, cho thấy ông tiếc nuối cho một thời đạo học cao đẹp đã bị thay thế bởi sự suy đồi và giả tạo trong xã hội thực dân nửa phong kiến.

Câu 4

Trong bài thơ **"Than đạo học"**, Tú Xương sử dụng nhiều **từ láy** rất sinh động và giàu biểu cảm, góp phần làm nổi bật giọng điệu châm biếm, trào lộng mà sâu sắc. Cụ thể:


1. **“Lim dim”** – miêu tả trạng thái lơ mơ, buồn ngủ của cô hàng sách. Từ láy này tạo hình ảnh buồn tẻ, mệt mỏi, phản ánh sự thiếu sức sống trong môi trường học tập.


2. **“Nhấp nhổm”** – diễn tả sự bồn chồn, không yên của thầy khóa tư lương. Từ láy này cho thấy thái độ thiếu tập trung, lơ đãng, thậm chí hời hợt của người làm nghề dạy học.


3. **“Rụt rè”** – thể hiện sự nhút nhát, thiếu dũng khí của tầng lớp sĩ tử. Từ láy này càng làm nổi bật sự suy thoái về tinh thần học thuật và đạo lý.


=> **Nhận xét chung:** Việc sử dụng từ láy giúp tác giả **tăng tính hình ảnh, tạo âm điệu mỉa mai, sinh động**, đồng thời **làm rõ tâm trạng thất vọng và chua chát** trước sự suy đồi của đạo học thời bấy giờ. Đây là một đặc điểm nổi bật trong phong cách thơ trào phúng của Tú Xương.

Câu 5

**Nội dung của bài thơ *“Than đạo học”* (Tú Xương):**


Bài thơ phản ánh **tình trạng suy thoái nghiêm trọng của nền đạo học và giáo dục thời cuối thế kỷ XIX – đầu thế kỷ XX** dưới ách đô hộ của thực dân Pháp. Tác giả phê phán:


- **Sự thờ ơ, chán nản với việc học** (*"Mười người đi học, chín người thôi"*),

- **Thái độ hời hợt, uể oải của cả người bán sách lẫn người dạy học** (*"lim dim ngủ", "nhấp nhổm ngồi"*),

- **Tình trạng sĩ tử mất chí khí, học hành vì lợi lộc cá nhân** (*"rụt rè", "đấm ăn xôi"*).


Qua đó, Tú Xương bày tỏ **nỗi thất vọng, chua chát** với cảnh giáo dục xuống cấp và **nỗi niềm tiếc nuối cho một thời đạo học cao quý đã qua**. Bài thơ cũng phần nào phản ánh **thân phận và tâm trạng của chính tác giả**, một nhà nho thất thế trong xã hội thực dân nửa phong kiến.



**“Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”** là một quan niệm truyền thống đã tồn tại từ lâu đời trong xã hội Việt Nam, đặc biệt là trong vấn đề hôn nhân. Câu nói thể hiện quyền quyết định của cha mẹ trong việc dựng vợ, gả chồng cho con cái, đồng thời phản ánh vai trò to lớn của gia đình trong đời sống cá nhân. Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại, quan niệm này đang gây ra nhiều tranh luận, đặt ra câu hỏi về sự phù hợp và giới hạn của nó.


Trong xã hội phong kiến, “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” là điều hiển nhiên. Con cái không có quyền lựa chọn người mình yêu mà phải tuân theo sự sắp đặt của cha mẹ, bởi hôn nhân khi đó không chỉ là chuyện tình cảm cá nhân mà còn gắn với trách nhiệm nối dõi tông đường, danh dự và lợi ích của gia tộc. Tuy nhiên, nhiều cuộc hôn nhân như vậy đã đẩy con người vào bi kịch, sống bên nhau mà không có tình yêu, không hạnh phúc. Điều này được phản ánh rõ trong nhiều tác phẩm văn học như “Truyện Kiều” hay “Lục Vân Tiên – Kiều Nguyệt Nga”.


Ngày nay, xã hội phát triển, con người được tôn trọng về quyền cá nhân nhiều hơn, đặc biệt là trong tình yêu và hôn nhân. Hôn nhân không còn là sự sắp đặt đơn thuần mà là sự lựa chọn mang tính tự nguyện giữa hai người yêu thương nhau. Vì vậy, quan niệm “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” nếu được áp dụng cứng nhắc sẽ trở nên lạc hậu, kìm hãm quyền tự do cá nhân, và có thể dẫn đến những cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng vai trò của cha mẹ trong hôn nhân vẫn rất quan trọng. Cha mẹ là người từng trải, có thể cho con lời khuyên đúng đắn, giúp con cân nhắc kỹ lưỡng trước khi đi đến hôn nhân. Việc lắng nghe, tham khảo ý kiến cha mẹ là điều nên làm, nhưng quyết định cuối cùng nên thuộc về người trong cuộc.


Tóm lại, quan niệm “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” cần được nhìn nhận một cách linh hoạt trong xã hội hiện đại. Thay vì áp đặt, cha mẹ nên đồng hành, định hướng, tôn trọng sự lựa chọn của con cái. Bởi lẽ, hôn nhân là chuyện cả đời, và chỉ khi xuất phát từ tình yêu, sự đồng cảm và tự nguyện, nó mới có thể bền vững và hạnh phúc.

**“Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”** là một quan niệm truyền thống đã tồn tại từ lâu đời trong xã hội Việt Nam, đặc biệt là trong vấn đề hôn nhân. Câu nói thể hiện quyền quyết định của cha mẹ trong việc dựng vợ, gả chồng cho con cái, đồng thời phản ánh vai trò to lớn của gia đình trong đời sống cá nhân. Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại, quan niệm này đang gây ra nhiều tranh luận, đặt ra câu hỏi về sự phù hợp và giới hạn của nó.


Trong xã hội phong kiến, “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” là điều hiển nhiên. Con cái không có quyền lựa chọn người mình yêu mà phải tuân theo sự sắp đặt của cha mẹ, bởi hôn nhân khi đó không chỉ là chuyện tình cảm cá nhân mà còn gắn với trách nhiệm nối dõi tông đường, danh dự và lợi ích của gia tộc. Tuy nhiên, nhiều cuộc hôn nhân như vậy đã đẩy con người vào bi kịch, sống bên nhau mà không có tình yêu, không hạnh phúc. Điều này được phản ánh rõ trong nhiều tác phẩm văn học như “Truyện Kiều” hay “Lục Vân Tiên – Kiều Nguyệt Nga”.


Ngày nay, xã hội phát triển, con người được tôn trọng về quyền cá nhân nhiều hơn, đặc biệt là trong tình yêu và hôn nhân. Hôn nhân không còn là sự sắp đặt đơn thuần mà là sự lựa chọn mang tính tự nguyện giữa hai người yêu thương nhau. Vì vậy, quan niệm “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” nếu được áp dụng cứng nhắc sẽ trở nên lạc hậu, kìm hãm quyền tự do cá nhân, và có thể dẫn đến những cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng vai trò của cha mẹ trong hôn nhân vẫn rất quan trọng. Cha mẹ là người từng trải, có thể cho con lời khuyên đúng đắn, giúp con cân nhắc kỹ lưỡng trước khi đi đến hôn nhân. Việc lắng nghe, tham khảo ý kiến cha mẹ là điều nên làm, nhưng quyết định cuối cùng nên thuộc về người trong cuộc.


Tóm lại, quan niệm “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” cần được nhìn nhận một cách linh hoạt trong xã hội hiện đại. Thay vì áp đặt, cha mẹ nên đồng hành, định hướng, tôn trọng sự lựa chọn của con cái. Bởi lẽ, hôn nhân là chuyện cả đời, và chỉ khi xuất phát từ tình yêu, sự đồng cảm và tự nguyện, nó mới có thể bền vững và hạnh phúc.

**“Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”** là một quan niệm truyền thống đã tồn tại từ lâu đời trong xã hội Việt Nam, đặc biệt là trong vấn đề hôn nhân. Câu nói thể hiện quyền quyết định của cha mẹ trong việc dựng vợ, gả chồng cho con cái, đồng thời phản ánh vai trò to lớn của gia đình trong đời sống cá nhân. Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại, quan niệm này đang gây ra nhiều tranh luận, đặt ra câu hỏi về sự phù hợp và giới hạn của nó.


Trong xã hội phong kiến, “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” là điều hiển nhiên. Con cái không có quyền lựa chọn người mình yêu mà phải tuân theo sự sắp đặt của cha mẹ, bởi hôn nhân khi đó không chỉ là chuyện tình cảm cá nhân mà còn gắn với trách nhiệm nối dõi tông đường, danh dự và lợi ích của gia tộc. Tuy nhiên, nhiều cuộc hôn nhân như vậy đã đẩy con người vào bi kịch, sống bên nhau mà không có tình yêu, không hạnh phúc. Điều này được phản ánh rõ trong nhiều tác phẩm văn học như “Truyện Kiều” hay “Lục Vân Tiên – Kiều Nguyệt Nga”.


Ngày nay, xã hội phát triển, con người được tôn trọng về quyền cá nhân nhiều hơn, đặc biệt là trong tình yêu và hôn nhân. Hôn nhân không còn là sự sắp đặt đơn thuần mà là sự lựa chọn mang tính tự nguyện giữa hai người yêu thương nhau. Vì vậy, quan niệm “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” nếu được áp dụng cứng nhắc sẽ trở nên lạc hậu, kìm hãm quyền tự do cá nhân, và có thể dẫn đến những cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng vai trò của cha mẹ trong hôn nhân vẫn rất quan trọng. Cha mẹ là người từng trải, có thể cho con lời khuyên đúng đắn, giúp con cân nhắc kỹ lưỡng trước khi đi đến hôn nhân. Việc lắng nghe, tham khảo ý kiến cha mẹ là điều nên làm, nhưng quyết định cuối cùng nên thuộc về người trong cuộc.


Tóm lại, quan niệm “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” cần được nhìn nhận một cách linh hoạt trong xã hội hiện đại. Thay vì áp đặt, cha mẹ nên đồng hành, định hướng, tôn trọng sự lựa chọn của con cái. Bởi lẽ, hôn nhân là chuyện cả đời, và chỉ khi xuất phát từ tình yêu, sự đồng cảm và tự nguyện, nó mới có thể bền vững và hạnh phúc.

**“Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”** là một quan niệm truyền thống đã tồn tại từ lâu đời trong xã hội Việt Nam, đặc biệt là trong vấn đề hôn nhân. Câu nói thể hiện quyền quyết định của cha mẹ trong việc dựng vợ, gả chồng cho con cái, đồng thời phản ánh vai trò to lớn của gia đình trong đời sống cá nhân. Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại, quan niệm này đang gây ra nhiều tranh luận, đặt ra câu hỏi về sự phù hợp và giới hạn của nó.


Trong xã hội phong kiến, “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” là điều hiển nhiên. Con cái không có quyền lựa chọn người mình yêu mà phải tuân theo sự sắp đặt của cha mẹ, bởi hôn nhân khi đó không chỉ là chuyện tình cảm cá nhân mà còn gắn với trách nhiệm nối dõi tông đường, danh dự và lợi ích của gia tộc. Tuy nhiên, nhiều cuộc hôn nhân như vậy đã đẩy con người vào bi kịch, sống bên nhau mà không có tình yêu, không hạnh phúc. Điều này được phản ánh rõ trong nhiều tác phẩm văn học như “Truyện Kiều” hay “Lục Vân Tiên – Kiều Nguyệt Nga”.


Ngày nay, xã hội phát triển, con người được tôn trọng về quyền cá nhân nhiều hơn, đặc biệt là trong tình yêu và hôn nhân. Hôn nhân không còn là sự sắp đặt đơn thuần mà là sự lựa chọn mang tính tự nguyện giữa hai người yêu thương nhau. Vì vậy, quan niệm “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” nếu được áp dụng cứng nhắc sẽ trở nên lạc hậu, kìm hãm quyền tự do cá nhân, và có thể dẫn đến những cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng vai trò của cha mẹ trong hôn nhân vẫn rất quan trọng. Cha mẹ là người từng trải, có thể cho con lời khuyên đúng đắn, giúp con cân nhắc kỹ lưỡng trước khi đi đến hôn nhân. Việc lắng nghe, tham khảo ý kiến cha mẹ là điều nên làm, nhưng quyết định cuối cùng nên thuộc về người trong cuộc.


Tóm lại, quan niệm “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” cần được nhìn nhận một cách linh hoạt trong xã hội hiện đại. Thay vì áp đặt, cha mẹ nên đồng hành, định hướng, tôn trọng sự lựa chọn của con cái. Bởi lẽ, hôn nhân là chuyện cả đời, và chỉ khi xuất phát từ tình yêu, sự đồng cảm và tự nguyện, nó mới có thể bền vững và hạnh phúc.

**“Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”** là một quan niệm truyền thống đã tồn tại từ lâu đời trong xã hội Việt Nam, đặc biệt là trong vấn đề hôn nhân. Câu nói thể hiện quyền quyết định của cha mẹ trong việc dựng vợ, gả chồng cho con cái, đồng thời phản ánh vai trò to lớn của gia đình trong đời sống cá nhân. Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại, quan niệm này đang gây ra nhiều tranh luận, đặt ra câu hỏi về sự phù hợp và giới hạn của nó.


Trong xã hội phong kiến, “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” là điều hiển nhiên. Con cái không có quyền lựa chọn người mình yêu mà phải tuân theo sự sắp đặt của cha mẹ, bởi hôn nhân khi đó không chỉ là chuyện tình cảm cá nhân mà còn gắn với trách nhiệm nối dõi tông đường, danh dự và lợi ích của gia tộc. Tuy nhiên, nhiều cuộc hôn nhân như vậy đã đẩy con người vào bi kịch, sống bên nhau mà không có tình yêu, không hạnh phúc. Điều này được phản ánh rõ trong nhiều tác phẩm văn học như “Truyện Kiều” hay “Lục Vân Tiên – Kiều Nguyệt Nga”.


Ngày nay, xã hội phát triển, con người được tôn trọng về quyền cá nhân nhiều hơn, đặc biệt là trong tình yêu và hôn nhân. Hôn nhân không còn là sự sắp đặt đơn thuần mà là sự lựa chọn mang tính tự nguyện giữa hai người yêu thương nhau. Vì vậy, quan niệm “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” nếu được áp dụng cứng nhắc sẽ trở nên lạc hậu, kìm hãm quyền tự do cá nhân, và có thể dẫn đến những cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng vai trò của cha mẹ trong hôn nhân vẫn rất quan trọng. Cha mẹ là người từng trải, có thể cho con lời khuyên đúng đắn, giúp con cân nhắc kỹ lưỡng trước khi đi đến hôn nhân. Việc lắng nghe, tham khảo ý kiến cha mẹ là điều nên làm, nhưng quyết định cuối cùng nên thuộc về người trong cuộc.


Tóm lại, quan niệm “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” cần được nhìn nhận một cách linh hoạt trong xã hội hiện đại. Thay vì áp đặt, cha mẹ nên đồng hành, định hướng, tôn trọng sự lựa chọn của con cái. Bởi lẽ, hôn nhân là chuyện cả đời, và chỉ khi xuất phát từ tình yêu, sự đồng cảm và tự nguyện, nó mới có thể bền vững và hạnh phúc.