

Đào Xuân Đức
Giới thiệu về bản thân



































câu 1
Trong hành trình dài rộng của cuộc đời, mỗi con người đều cần một “điểm neo” một nơi để trở về, một người để tin tưởng, hay một giá trị để bám víu. “Điểm neo” không chỉ là sự gắn bó về mặt vật lý như gia đình, quê hương, mà còn là những điều thuộc về tinh thần như lý tưởng sống, khát vọng hay niềm tin. Giữa biển đời mênh mông, không có điểm tựa, con người dễ lạc lối, chênh vênh trước bao lựa chọn và thử thách. Điểm neo sẽ giữ ta lại, nhắc ta về con người thật của mình, giúp ta vững vàng vượt qua sóng gió. Đó có thể là ký ức tuổi thơ, là nụ cười của mẹ, là một lời hứa với bản thân hay đơn giản là ước mơ thầm kín vẫn âm ỉ cháy trong tim. Ai cũng cần có một điểm neo để không bị cuốn trôi trong dòng chảy hỗn loạn của cuộc sống hiện đại. Giữ lấy điểm neo chính là giữ lấy phương hướng, để dù đi xa đến đâu, ta vẫn biết mình là ai và đang đi về đâu.
câu 2
“Việt Nam ơi” tiếng gọi thiết tha từ trái tim yêu nước nồng nàn, là bản hòa ca sâu lắng về đất nước, con người và lịch sử dân tộc. Với cảm xúc dạt dào và lời thơ giản dị mà sâu sắc, văn bản đã để lại ấn tượng mạnh mẽ nhờ những nét đặc sắc về nghệ thuật, thể hiện ở giọng điệu, hình ảnh, cấu trúc cũng như cách thể hiện tình cảm đầy chân thành.
Trước hết, điểm nổi bật về nghệ thuật của văn bản là giọng điệu thiết tha, tự hào và đầy cảm xúc. Xuyên suốt bài thơ, từ khóa “Việt Nam ơi!” được lặp lại như một điệp khúc, như tiếng gọi tha thiết vang lên từ trái tim của người con dành cho đất nước. Sự lặp đi lặp lại này không đơn điệu mà trở thành nhịp điệu chủ đạo, khơi dậy cảm xúc mãnh liệt về tình yêu quê hương, lòng biết ơn tổ tiên và niềm tin vào tương lai. Chính nhịp điệu sôi nổi ấy khiến bài thơ không chỉ là lời tự sự cá nhân mà còn trở thành tiếng lòng chung của bao thế hệ người Việt.
Một trong những nét nghệ thuật đặc sắc khác là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa chất trữ tình và sử thi. Tác giả đã đưa người đọc trở về với ký ức dân tộc qua những hình ảnh giàu biểu tượng: “lời ru của mẹ”, “cánh cò bay”, “truyền thuyết mẹ Âu Cơ”, “đầu trần chân đất”, “thác ghềnh”, “bão tố phong ba”… Những hình ảnh này không chỉ gợi về cội nguồn văn hóa dân tộc mà còn khắc họa hành trình dựng nước và giữ nước đầy gian nan nhưng hào hùng. Qua đó, bài thơ không đơn thuần là lời ngợi ca quê hương mà còn là bản trường ca về sức sống bền bỉ, bất khuất của nhân dân Việt Nam qua bao thăng trầm lịch sử.
Ngôn ngữ thơ mộc mạc, gần gũi nhưng đầy biểu cảm cũng là yếu tố nghệ thuật làm nên sức cuốn hút của bài thơ. Không sử dụng những từ ngữ quá hoa mỹ hay cầu kỳ, tác giả chọn những từ quen thuộc, dễ hiểu để diễn đạt tình cảm. Nhờ vậy, bài thơ dễ dàng chạm đến trái tim người đọc ở mọi lứa tuổi. Ngôn từ ấy vừa mang tính cá nhân tình yêu của một người con với đất nước, vừa mang tính cộng đồng tiếng nói chung của bao thế hệ người Việt luôn hướng về tổ quốc.
Bên cạnh đó, kết cấu của bài thơ theo lối tầng bậc, mở rộng dần theo thời gian và không gian cũng là một điểm đáng chú ý. Từ quá khứ tuổi thơ gắn với lời ru, truyền thuyết, đến hiện tại đầy trăn trở, và hướng tới tương lai rộng mở với “đường thênh thang nhịp thời đại đang chờ” – hành trình cảm xúc của bài thơ chính là hành trình trưởng thành của một con người gắn liền với vận mệnh đất nước. Chính sự phát triển mạch lạc và logic ấy khiến bài thơ trở nên sâu sắc và có sức lan tỏa mạnh mẽ.
Cuối cùng, bài thơ sử dụng hình ảnh biển xanh, ánh nắng, trời rộng như những biểu tượng đẹp về đất nước Việt Nam – không chỉ mang vẻ đẹp thiên nhiên mà còn chứa đựng khát vọng, niềm tin và sự sống mãnh liệt. Những hình ảnh đó khép lại bài thơ trong niềm tự hào và hy vọng: “Tiếng yêu thương vang vọng giữa trời không – Ơi Việt Nam!”.
Tóm lại, với giọng điệu nồng nàn, hình ảnh giàu biểu tượng, ngôn ngữ giản dị mà sâu lắng, bài thơ “Việt Nam ơi” đã tạo nên một bản tình ca nghệ thuật độc đáo về lòng yêu nước. Đây không chỉ là tiếng gọi của tình yêu quê hương mà còn là lời nhắn gửi, khơi dậy trách nhiệm và niềm tin vào tương lai đất nước trong mỗi con người Việt Nam hôm nay.
câu 1
Trong hành trình dài rộng của cuộc đời, mỗi con người đều cần một “điểm neo” một nơi để trở về, một người để tin tưởng, hay một giá trị để bám víu. “Điểm neo” không chỉ là sự gắn bó về mặt vật lý như gia đình, quê hương, mà còn là những điều thuộc về tinh thần như lý tưởng sống, khát vọng hay niềm tin. Giữa biển đời mênh mông, không có điểm tựa, con người dễ lạc lối, chênh vênh trước bao lựa chọn và thử thách. Điểm neo sẽ giữ ta lại, nhắc ta về con người thật của mình, giúp ta vững vàng vượt qua sóng gió. Đó có thể là ký ức tuổi thơ, là nụ cười của mẹ, là một lời hứa với bản thân hay đơn giản là ước mơ thầm kín vẫn âm ỉ cháy trong tim. Ai cũng cần có một điểm neo để không bị cuốn trôi trong dòng chảy hỗn loạn của cuộc sống hiện đại. Giữ lấy điểm neo chính là giữ lấy phương hướng, để dù đi xa đến đâu, ta vẫn biết mình là ai và đang đi về đâu.
câu 2
“Việt Nam ơi” tiếng gọi thiết tha từ trái tim yêu nước nồng nàn, là bản hòa ca sâu lắng về đất nước, con người và lịch sử dân tộc. Với cảm xúc dạt dào và lời thơ giản dị mà sâu sắc, văn bản đã để lại ấn tượng mạnh mẽ nhờ những nét đặc sắc về nghệ thuật, thể hiện ở giọng điệu, hình ảnh, cấu trúc cũng như cách thể hiện tình cảm đầy chân thành.
Trước hết, điểm nổi bật về nghệ thuật của văn bản là giọng điệu thiết tha, tự hào và đầy cảm xúc. Xuyên suốt bài thơ, từ khóa “Việt Nam ơi!” được lặp lại như một điệp khúc, như tiếng gọi tha thiết vang lên từ trái tim của người con dành cho đất nước. Sự lặp đi lặp lại này không đơn điệu mà trở thành nhịp điệu chủ đạo, khơi dậy cảm xúc mãnh liệt về tình yêu quê hương, lòng biết ơn tổ tiên và niềm tin vào tương lai. Chính nhịp điệu sôi nổi ấy khiến bài thơ không chỉ là lời tự sự cá nhân mà còn trở thành tiếng lòng chung của bao thế hệ người Việt.
Một trong những nét nghệ thuật đặc sắc khác là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa chất trữ tình và sử thi. Tác giả đã đưa người đọc trở về với ký ức dân tộc qua những hình ảnh giàu biểu tượng: “lời ru của mẹ”, “cánh cò bay”, “truyền thuyết mẹ Âu Cơ”, “đầu trần chân đất”, “thác ghềnh”, “bão tố phong ba”… Những hình ảnh này không chỉ gợi về cội nguồn văn hóa dân tộc mà còn khắc họa hành trình dựng nước và giữ nước đầy gian nan nhưng hào hùng. Qua đó, bài thơ không đơn thuần là lời ngợi ca quê hương mà còn là bản trường ca về sức sống bền bỉ, bất khuất của nhân dân Việt Nam qua bao thăng trầm lịch sử.
Ngôn ngữ thơ mộc mạc, gần gũi nhưng đầy biểu cảm cũng là yếu tố nghệ thuật làm nên sức cuốn hút của bài thơ. Không sử dụng những từ ngữ quá hoa mỹ hay cầu kỳ, tác giả chọn những từ quen thuộc, dễ hiểu để diễn đạt tình cảm. Nhờ vậy, bài thơ dễ dàng chạm đến trái tim người đọc ở mọi lứa tuổi. Ngôn từ ấy vừa mang tính cá nhân tình yêu của một người con với đất nước, vừa mang tính cộng đồng tiếng nói chung của bao thế hệ người Việt luôn hướng về tổ quốc.
Bên cạnh đó, kết cấu của bài thơ theo lối tầng bậc, mở rộng dần theo thời gian và không gian cũng là một điểm đáng chú ý. Từ quá khứ tuổi thơ gắn với lời ru, truyền thuyết, đến hiện tại đầy trăn trở, và hướng tới tương lai rộng mở với “đường thênh thang nhịp thời đại đang chờ” – hành trình cảm xúc của bài thơ chính là hành trình trưởng thành của một con người gắn liền với vận mệnh đất nước. Chính sự phát triển mạch lạc và logic ấy khiến bài thơ trở nên sâu sắc và có sức lan tỏa mạnh mẽ.
Cuối cùng, bài thơ sử dụng hình ảnh biển xanh, ánh nắng, trời rộng như những biểu tượng đẹp về đất nước Việt Nam – không chỉ mang vẻ đẹp thiên nhiên mà còn chứa đựng khát vọng, niềm tin và sự sống mãnh liệt. Những hình ảnh đó khép lại bài thơ trong niềm tự hào và hy vọng: “Tiếng yêu thương vang vọng giữa trời không – Ơi Việt Nam!”.
Tóm lại, với giọng điệu nồng nàn, hình ảnh giàu biểu tượng, ngôn ngữ giản dị mà sâu lắng, bài thơ “Việt Nam ơi” đã tạo nên một bản tình ca nghệ thuật độc đáo về lòng yêu nước. Đây không chỉ là tiếng gọi của tình yêu quê hương mà còn là lời nhắn gửi, khơi dậy trách nhiệm và niềm tin vào tương lai đất nước trong mỗi con người Việt Nam hôm nay.
câu 1
Trong hành trình dài rộng của cuộc đời, mỗi con người đều cần một “điểm neo” một nơi để trở về, một người để tin tưởng, hay một giá trị để bám víu. “Điểm neo” không chỉ là sự gắn bó về mặt vật lý như gia đình, quê hương, mà còn là những điều thuộc về tinh thần như lý tưởng sống, khát vọng hay niềm tin. Giữa biển đời mênh mông, không có điểm tựa, con người dễ lạc lối, chênh vênh trước bao lựa chọn và thử thách. Điểm neo sẽ giữ ta lại, nhắc ta về con người thật của mình, giúp ta vững vàng vượt qua sóng gió. Đó có thể là ký ức tuổi thơ, là nụ cười của mẹ, là một lời hứa với bản thân hay đơn giản là ước mơ thầm kín vẫn âm ỉ cháy trong tim. Ai cũng cần có một điểm neo để không bị cuốn trôi trong dòng chảy hỗn loạn của cuộc sống hiện đại. Giữ lấy điểm neo chính là giữ lấy phương hướng, để dù đi xa đến đâu, ta vẫn biết mình là ai và đang đi về đâu.
câu 2
“Việt Nam ơi” tiếng gọi thiết tha từ trái tim yêu nước nồng nàn, là bản hòa ca sâu lắng về đất nước, con người và lịch sử dân tộc. Với cảm xúc dạt dào và lời thơ giản dị mà sâu sắc, văn bản đã để lại ấn tượng mạnh mẽ nhờ những nét đặc sắc về nghệ thuật, thể hiện ở giọng điệu, hình ảnh, cấu trúc cũng như cách thể hiện tình cảm đầy chân thành.
Trước hết, điểm nổi bật về nghệ thuật của văn bản là giọng điệu thiết tha, tự hào và đầy cảm xúc. Xuyên suốt bài thơ, từ khóa “Việt Nam ơi!” được lặp lại như một điệp khúc, như tiếng gọi tha thiết vang lên từ trái tim của người con dành cho đất nước. Sự lặp đi lặp lại này không đơn điệu mà trở thành nhịp điệu chủ đạo, khơi dậy cảm xúc mãnh liệt về tình yêu quê hương, lòng biết ơn tổ tiên và niềm tin vào tương lai. Chính nhịp điệu sôi nổi ấy khiến bài thơ không chỉ là lời tự sự cá nhân mà còn trở thành tiếng lòng chung của bao thế hệ người Việt.
Một trong những nét nghệ thuật đặc sắc khác là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa chất trữ tình và sử thi. Tác giả đã đưa người đọc trở về với ký ức dân tộc qua những hình ảnh giàu biểu tượng: “lời ru của mẹ”, “cánh cò bay”, “truyền thuyết mẹ Âu Cơ”, “đầu trần chân đất”, “thác ghềnh”, “bão tố phong ba”… Những hình ảnh này không chỉ gợi về cội nguồn văn hóa dân tộc mà còn khắc họa hành trình dựng nước và giữ nước đầy gian nan nhưng hào hùng. Qua đó, bài thơ không đơn thuần là lời ngợi ca quê hương mà còn là bản trường ca về sức sống bền bỉ, bất khuất của nhân dân Việt Nam qua bao thăng trầm lịch sử.
Ngôn ngữ thơ mộc mạc, gần gũi nhưng đầy biểu cảm cũng là yếu tố nghệ thuật làm nên sức cuốn hút của bài thơ. Không sử dụng những từ ngữ quá hoa mỹ hay cầu kỳ, tác giả chọn những từ quen thuộc, dễ hiểu để diễn đạt tình cảm. Nhờ vậy, bài thơ dễ dàng chạm đến trái tim người đọc ở mọi lứa tuổi. Ngôn từ ấy vừa mang tính cá nhân tình yêu của một người con với đất nước, vừa mang tính cộng đồng tiếng nói chung của bao thế hệ người Việt luôn hướng về tổ quốc.
Bên cạnh đó, kết cấu của bài thơ theo lối tầng bậc, mở rộng dần theo thời gian và không gian cũng là một điểm đáng chú ý. Từ quá khứ tuổi thơ gắn với lời ru, truyền thuyết, đến hiện tại đầy trăn trở, và hướng tới tương lai rộng mở với “đường thênh thang nhịp thời đại đang chờ” – hành trình cảm xúc của bài thơ chính là hành trình trưởng thành của một con người gắn liền với vận mệnh đất nước. Chính sự phát triển mạch lạc và logic ấy khiến bài thơ trở nên sâu sắc và có sức lan tỏa mạnh mẽ.
Cuối cùng, bài thơ sử dụng hình ảnh biển xanh, ánh nắng, trời rộng như những biểu tượng đẹp về đất nước Việt Nam – không chỉ mang vẻ đẹp thiên nhiên mà còn chứa đựng khát vọng, niềm tin và sự sống mãnh liệt. Những hình ảnh đó khép lại bài thơ trong niềm tự hào và hy vọng: “Tiếng yêu thương vang vọng giữa trời không – Ơi Việt Nam!”.
Tóm lại, với giọng điệu nồng nàn, hình ảnh giàu biểu tượng, ngôn ngữ giản dị mà sâu lắng, bài thơ “Việt Nam ơi” đã tạo nên một bản tình ca nghệ thuật độc đáo về lòng yêu nước. Đây không chỉ là tiếng gọi của tình yêu quê hương mà còn là lời nhắn gửi, khơi dậy trách nhiệm và niềm tin vào tương lai đất nước trong mỗi con người Việt Nam hôm nay.
câu 1
Trong hành trình dài rộng của cuộc đời, mỗi con người đều cần một “điểm neo” một nơi để trở về, một người để tin tưởng, hay một giá trị để bám víu. “Điểm neo” không chỉ là sự gắn bó về mặt vật lý như gia đình, quê hương, mà còn là những điều thuộc về tinh thần như lý tưởng sống, khát vọng hay niềm tin. Giữa biển đời mênh mông, không có điểm tựa, con người dễ lạc lối, chênh vênh trước bao lựa chọn và thử thách. Điểm neo sẽ giữ ta lại, nhắc ta về con người thật của mình, giúp ta vững vàng vượt qua sóng gió. Đó có thể là ký ức tuổi thơ, là nụ cười của mẹ, là một lời hứa với bản thân hay đơn giản là ước mơ thầm kín vẫn âm ỉ cháy trong tim. Ai cũng cần có một điểm neo để không bị cuốn trôi trong dòng chảy hỗn loạn của cuộc sống hiện đại. Giữ lấy điểm neo chính là giữ lấy phương hướng, để dù đi xa đến đâu, ta vẫn biết mình là ai và đang đi về đâu.
câu 2
“Việt Nam ơi” tiếng gọi thiết tha từ trái tim yêu nước nồng nàn, là bản hòa ca sâu lắng về đất nước, con người và lịch sử dân tộc. Với cảm xúc dạt dào và lời thơ giản dị mà sâu sắc, văn bản đã để lại ấn tượng mạnh mẽ nhờ những nét đặc sắc về nghệ thuật, thể hiện ở giọng điệu, hình ảnh, cấu trúc cũng như cách thể hiện tình cảm đầy chân thành.
Trước hết, điểm nổi bật về nghệ thuật của văn bản là giọng điệu thiết tha, tự hào và đầy cảm xúc. Xuyên suốt bài thơ, từ khóa “Việt Nam ơi!” được lặp lại như một điệp khúc, như tiếng gọi tha thiết vang lên từ trái tim của người con dành cho đất nước. Sự lặp đi lặp lại này không đơn điệu mà trở thành nhịp điệu chủ đạo, khơi dậy cảm xúc mãnh liệt về tình yêu quê hương, lòng biết ơn tổ tiên và niềm tin vào tương lai. Chính nhịp điệu sôi nổi ấy khiến bài thơ không chỉ là lời tự sự cá nhân mà còn trở thành tiếng lòng chung của bao thế hệ người Việt.
Một trong những nét nghệ thuật đặc sắc khác là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa chất trữ tình và sử thi. Tác giả đã đưa người đọc trở về với ký ức dân tộc qua những hình ảnh giàu biểu tượng: “lời ru của mẹ”, “cánh cò bay”, “truyền thuyết mẹ Âu Cơ”, “đầu trần chân đất”, “thác ghềnh”, “bão tố phong ba”… Những hình ảnh này không chỉ gợi về cội nguồn văn hóa dân tộc mà còn khắc họa hành trình dựng nước và giữ nước đầy gian nan nhưng hào hùng. Qua đó, bài thơ không đơn thuần là lời ngợi ca quê hương mà còn là bản trường ca về sức sống bền bỉ, bất khuất của nhân dân Việt Nam qua bao thăng trầm lịch sử.
Ngôn ngữ thơ mộc mạc, gần gũi nhưng đầy biểu cảm cũng là yếu tố nghệ thuật làm nên sức cuốn hút của bài thơ. Không sử dụng những từ ngữ quá hoa mỹ hay cầu kỳ, tác giả chọn những từ quen thuộc, dễ hiểu để diễn đạt tình cảm. Nhờ vậy, bài thơ dễ dàng chạm đến trái tim người đọc ở mọi lứa tuổi. Ngôn từ ấy vừa mang tính cá nhân tình yêu của một người con với đất nước, vừa mang tính cộng đồng tiếng nói chung của bao thế hệ người Việt luôn hướng về tổ quốc.
Bên cạnh đó, kết cấu của bài thơ theo lối tầng bậc, mở rộng dần theo thời gian và không gian cũng là một điểm đáng chú ý. Từ quá khứ tuổi thơ gắn với lời ru, truyền thuyết, đến hiện tại đầy trăn trở, và hướng tới tương lai rộng mở với “đường thênh thang nhịp thời đại đang chờ” – hành trình cảm xúc của bài thơ chính là hành trình trưởng thành của một con người gắn liền với vận mệnh đất nước. Chính sự phát triển mạch lạc và logic ấy khiến bài thơ trở nên sâu sắc và có sức lan tỏa mạnh mẽ.
Cuối cùng, bài thơ sử dụng hình ảnh biển xanh, ánh nắng, trời rộng như những biểu tượng đẹp về đất nước Việt Nam – không chỉ mang vẻ đẹp thiên nhiên mà còn chứa đựng khát vọng, niềm tin và sự sống mãnh liệt. Những hình ảnh đó khép lại bài thơ trong niềm tự hào và hy vọng: “Tiếng yêu thương vang vọng giữa trời không – Ơi Việt Nam!”.
Tóm lại, với giọng điệu nồng nàn, hình ảnh giàu biểu tượng, ngôn ngữ giản dị mà sâu lắng, bài thơ “Việt Nam ơi” đã tạo nên một bản tình ca nghệ thuật độc đáo về lòng yêu nước. Đây không chỉ là tiếng gọi của tình yêu quê hương mà còn là lời nhắn gửi, khơi dậy trách nhiệm và niềm tin vào tương lai đất nước trong mỗi con người Việt Nam hôm nay.