

Lê Hồng Đức
Giới thiệu về bản thân



































BÀI LÀM
Cuộc sống ổn định, an nhàn luôn là giấc mơ của nhiều người, nhưng khi sự ổn định kéo dài quá lâu, nó có thể trở thành chiếc lồng vô hình giam hãm con người trong sự trì trệ. "Hội chứng Ếch luộc" chính là sự ám chỉ rõ rệt nhất cho lối sống ấy, con ếch không nhận ra nước đang dần nóng lên cho đến khi quá muộn để nhảy ra. Vậy, khi đứng trước lựa chọn giữa an phận với sự ổn định hay dấn thân vào những thử thách để phát triển bản thân, người trẻ nên đi theo con đường nào?
Có những người chọn cuộc sống ổn định, hài lòng với công việc đều đặn, mức lương vừa đủ, không muốn dấn thân vào những biến động không lường trước. Họ xem đó là sự khôn ngoan, là cách để bảo toàn sự an toàn trong cuộc sống. Thế nhưng, liệu sự ổn định ấy có thực sự vững chắc? Một xã hội thay đổi từng ngày không cho phép ai dừng lại quá lâu. Khi ta chấp nhận dậm chân tại chỗ, người khác đã vượt xa, và đến lúc nhận ra, có thể ta đã bị bỏ lại vĩnh viễn. Sự an nhàn không phải là vấn đề, nhưng nếu an nhàn trở thành cái cớ để né tránh phát triển, nó sẽ là con dao hai lưỡi tước đi cơ hội của chúng ta. Ngược lại, có những người trẻ không ngừng tìm kiếm cơ hội mới, sẵn sàng thay đổi để thích nghi và vươn lên. Họ rời khỏi vùng an toàn, đối mặt với những thử thách khắc nghiệt, đánh đổi sự ổn định tạm thời để đạt được những giá trị lâu dài hơn. Họ hiểu rằng thế giới không đứng yên, và nếu không liên tục tiến về phía trước, họ sẽ bị nhấn chìm. Đó không phải là sự liều lĩnh mù quáng, mà là bản năng sinh tồn trong một xã hội đầy biến động. Tuy nhiên, việc dấn thân vào thử thách cũng không đồng nghĩa với việc chạy theo mọi sự thay đổi một cách mù quáng. Không phải ai cũng có thể ngay lập tức rời bỏ công việc, từ bỏ sự ổn định để theo đuổi điều gì đó mơ hồ. Quan trọng nhất là sự cần bằng giữa việc giữ vững nền tảng và sẵn sàng thích nghi với những biến đổi. Nếu không có sự chuẩn bị kĩ càng, mọt bước nảy có thể biến thành cú ngã đau đớn. Sự khác biệt giữa một con ếch bị luộc chín và một con người có tư duy phát triển nằm ở nhận thức. Nếu chấp nhận sống mãi trong vòng tròn an toàn, con người sẽ dần trở thành nạn nhân của chính sự lười biếng và sợ hãi của mình. Nhưng nếu biết khi nào cần thay đổi, biết nhìn xa hơn sự ổn định nhất thời để hướng đến những giá trị lớn hơn, thì mỗi bước đi đều là một sự chuẩn bị cho tương lai
Cuộc sống không có sự đảm bảo tuyệt đối, và không ai có thể mãi né tránh sự thay đổi. Khi nước dần nóng lên, kẻ nào đủ tỉnh táo sẽ nhảy ra và tìm đến một chân trời mới, còn kẻ nào ngồi yên sẽ bị nhấn chìm trong chính sự an toàn mà mình từng tin tưởng. Người trẻ không thể là những con ếch mơ màng trong làn nước ấm, mà phải là những con người có nhận thức không ngừng bước tới, dù con đường phía trước có lắm chông gai
BÀI LÀM
Mọi thế hệ đều bị phán xét, nhưng có lẽ chưa bao giờ một thế hệ lại bị gán cái mắc nhiều như gen Z. Họ bị gọi là lười biếng, ảo tưởng, thiếu kiên nhẫn và thậm chí là đứt gãy với truyền thống. Những nhận xét ấy vang lên trong bữa cơm gia đình, trong phòng làm việc, trong những lời chê trách đầy mỉa mai trên mạng xã hội. Để rồi, chính những con người trẻ ấy, thế hệ đáng lẽ phải được tin tưởng và dẫn dắt lại bị vây hãm bởi ánh mắt dò xét, lạc lõng trong chính cuộc đời của mình
Người ta nói gen Z sống ảo, nhưng liệu họ có lẽ không hiểu rằng điều đó là nơi duy nhất mà đôi khi thế hệ này có thể tìm thấy sự đồng cảm. Mạng xã hội không đơn thuần chỉ là nơi khoe mẽ cuộc sống mà còn là nơi bộc bạch những suy nghĩ thầm kín, nơi những cảm xúc chân thành ấy lại bị coi là yếu đuối, là sống trong thế giới ảo không thực tế. Việc tìm một nơi để được lắng nghe giờ đây cũng trở thành một cái tội. Người ta nói gen Z thiếu kiên nhẫn, dễ bỏ cuộc. Nhưng có ai đặt câu hỏi rằng liệu họ có đang chiến đấu với điều gì? Họ lớn lên trong một xã hội mà mọi thứ đều vận hành với tốc độ chóng mặt, nơi áp lực không đến từ những bài kiểm tra trên giấy mà từ ánh măt của cả thế giới, từ những tiêu chuẩn vô hình nhưng khắc nghiệt. Họ bị ép buộc phải thành công, bị so sánh với những thần đồng trên mạng, bị đòi hỏi phải có đam mê, phải biết cách kiếm tiền khi vừa chập chững bước vào đời. Nếu có người bỏ cuộc, không phải vì họ yếu đuối, mà vì họ kiệt sức. Người ta nói gen Z không tôn trọng truyền thống, nhưng liệu những người chỉ trích họ đã từng tự một lần hỏi chính bản thân họ rằng truyền thống ấy có thật sự công bằng? gen Z không chấp nhận những giá trị được áp đặt một cách vô lý, không khuất phục trước những khuôn mẫu cứng nhắc chỉ vì nó đã có từ xưa. Họ đặt câu hỏi, họ phản kháng, họ tìm kiếm sự thay đổi, nhưng chính cái sự phản kháng ấy lại bị xem là ngông cuồng, là vô ơn. Liệu có công bằng không khi bắt một thế hệ phải cúi đầu chấp nhận những điều mà chính họ cảm thấy bất công? Chúng ta thường nghĩ rằng những định kiến chỉ là lời nói thoảng qua, nhưng chúng thực sự có sức mạnh để đè nát một tâm hồn. Có những người trẻ đã gục ngã chỉ vì những lời phán xét, có những ước mơ bị chôn vùi chỉ vì bị bảo rằng không thực tế, có những cuộc đời chững lại chỉ vì họ bị gọi là vô dụng. Những lời nói đó không chỉ là những nhát dao vô hình, mà còn là một sự trói buộc khiến người trẻ không dám bước tiếp
Không ai có thể chọn thế hệ để mình sinh ra, nhưng ai cũng có quyền lựa chọn cách mình sẽ sống. Khi một thế hệ bị vùi dập trong định kiến, họ không mất đi ý chí mà chỉ học cách tồn tại trong im lặng. gen Z có thể im lặng, có thể hoài nghi chính mình, nhưng rồi họ sẽ đứng lên, không phải để đáp trả, mà để chứng minh rằng họ chưa bao giờ là một thế hệ lạc lối. Những con đường cũ có thể đóng lại, nhưng những bàn chân trẻ vẫn bước, dù phải đạp trên bóng tối, họ vẫn sẽ tiếp tục đi về phía trước.
BÀI LÀM
Lời nói, vốn vô hình, lại có thể trở thành lưỡi dao sắc bén, khắc sâu vào tâm hồn người nghe. Trong đời sống, việc góp ý, nhận xét là điều không thể tránh khỏi, giúp con người tự hoàn thiện. Thế nhưng, một câu nói tưởng chừng bình thường cũng có thể trở thành nhát dao cắt vào lòng tự trọng của ai đó nếu không đặt đúng hoàn cảnh, đúng thời điểm. Đặc biệt, khi góp ý trước đám đông, ranh giới giữa xây dựng và hủy hoại mong manh đến mức chỉ một lời lỡ miệng cũng đủ để biến động lực thành tổn thương
Con người không ai hoàn hảo, nhưng không phải ai cũng sẵn sàng phơi bày khuyết điểm của mình trước mắt bao người. Góp ý là để giúp nhau tiến bộ, nhưng khi một nhận xét được thốt ra giữa ánh nhìn của hàng chục, hàng trăm nười, nó không chỉ là thông điệp gửi đến người được nhận xét, mà còn trở thành một bản án ngầm mà công chúng dành cho họ. Cảm giác bị phơi bài, bị đánh giá có thể khiến một người mất đi tự tin, thậm chí là rơi vào nỗi ám ảnh kéo dài. Chỉnh bản thân em cũng đã từng đứng trên sân khấu, hùng biện bằng tiếng Anh trước gần một trăm cặp mắt. Đó là khoảnh khắc mà em cảm thấy bản thân mạnh mẽ nhất, nhưng cũng dễ tổn thương nhất. Mỗi lời góp ý sau phần trình bày đều có thể nâng em lên hoặc đẩy em xuống. Em hiểu rõ rằng giá trị của nhận xét, nó có thể giúp người ta nhận ra điểm yếu để cải thiện, nhưng cũng có thể làm họ chùn bước nếu bị phê phán quá mức giữa đám đông. Không ít lần, em chứng kiến những người bạn của mình trong lớp cúi đầu lặng lẽ sau khi bị giáo viên phê bình thẳng thừng trước cả lớp, ánh mắt họ nặng trĩu nặng một nỗi buồn khó giãi bày. Vậy, việc góp ý cho người khác trước đám đông, không chỉ nằm ở nội dung của lời nhận xét, mà còn ở cách chúng ta nói ra nó. Một lời góp ý có thể là nguồn sáng dẫn lối, nhưng cũng có thể là chiếc bóng phủ kín niềm tin. Nếu là một lời động viên, khích lệ, việc công khai có thể truyền động lực không chỉ cho cá nhân mà còn cho cả tập thể. Nhưng nếu đó là những lời phê bình khắc nghiệt, liệu nó có cần thiết để trở thành sự bẽ bàng trước mặt mọi người không? Chúng ta luôn nghĩ rằng, sự thẳng thắn là cần thiết để giúp nhau tiến bộ, nhưng có lẽ ta đã quên rằng lòng tự trọng là thứ đáng được bảo vệ. Góp ý không phải là vạch trần, nhận xét không phải là lên án. Hãy học cách đặt mình vào vị trí của người khác trước khi cất lời. Đôi khi, một câu nói đúng thời điểm có thể thay đổi cuộc đời một người, nhưng một lời tàn nhẫn trước đám đông cũng có thể khiến ai đó gục ngã không gượng dậy nổi
Lời nói không mang trọng lượng hữu hình, nhưng nó có thể đè nặng lên tâm hồn con người. Nó có thể trở thành ánh sáng soi đường, nhưng cũng có thể là ngọn lửa thiêu rụi niềm tin. Vì vậy, hãy lựa chọn lời nói của mình một cách khôn ngoan, để khi cất lên, nó không chỉ phản ánh sự thẳng thắn mà còn chứa đựng sự thấu hiểu. Góp ý để xây dựng chứ không phải để đẩy người khác vào bóng tối của sự tổn thương
BÀI LÀM
Câu 1:
- Thể thơ: tám chữ
Câu 2:
- Một số hình ảnh tiêu biểu thể hiện hình ảnh của biển đảo và đất nước:
+ Hình ảnh biển đảo: sóng dữ, Hoàng Sa, bám biển, máu ngư dân, trên sóng
+ Hình ảnh đất nước: mẹ Tổ Quốc, màu cờ nước Việt, giữ nước, Tổ Quốc
Câu 3:
- Biện pháp tu từ: So sánh
"Mẹ Tổ Quốc vẫn luôn ở bên ta
Như máu ấm trong màu cờ nước Việt"
+ Tác dụng: So sánh hình ảnh mẹ Tổ Quốc với dòng máu ấm trong màu cờ làm tăng cảm xúc thiêng liêng, gần gũi, gợi sự bao bọc, che chở và tình yêu của đất nước dành cho những người con. Tổ Quốc như người mẹ hiền chở che, bảo vệ cho con dân, đồng thời hình ảnh dòng máu cũng thể hiện tình yêu nước mãnh liệt, sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và Tổ Quốc
Câu 4:
- Đoạn trích thể hiện tình yêu sâu sắc, lòng tự hào và ý thức trách nhiệm của nhà thơ đối với biển đảo quê hương. Nhà thơ ca ngợi sự hy sinh của bao thế hệ người Việt Nam, đặc biệt là những người con đang ngày đêm canh giữ chủ quyền biển đảo thiêng liêng của Tổ Quốc
Câu 5:
BÀI LÀM
Đọc đoạn trích, em cảm nhận sâu sắc tình yêu thiêng liêng và sự hy sinh lớn lao của những người con đang ngày đêm gìn giữ biển đảo Tổ Quốc. Điều đó khiến em nhận ra trách nhiệm của bản thân hôm nay không chỉ là học tập thật tốt để mai này góp phần vào xây dựng đất nước, mà còn phải biết trân trọng giá trị hoà bình, tích cực tìm hiểu về chủ quyền biển đảo. Em nghĩ mỗi người trẻ cần phải có ý thức bảo vệ chủ quyền quốc gia, dù chỉ bằng những hành động nhỏ như lan toả tình yêu biển đảo, giữ gìn môi trường biển, hay ủng hộ tinh thần và vật chất cho những chiến sĩ đang ngày đêm canh giữ nơi biển đảo thiêng liêng, chủ quyền của Tổ Quốc. Đó chính là cách thể hiện lòng yêu nước và thực hiện trách nhiệm của thế hệ trẻ hôm nay đối với Tổ Quốc
BÀI LÀM
Câu 1:
- Văn bản thể hiện tâm trạng nhớ quê hương da diết của nhân vật trữ tình trong hoàn cảnh đang sống ở nơi đất khách
Câu 2:
- Những hình ảnh khiến nhân vật trữ tình ngỡ như quê nhà:
+ Trên cao thì nắng
+ Cũng trắng màu mây bay phía xa
+ Đồi cũng nhuộm vàng trên đỉnh ngọn
+ Dáng phố phường
+ Nếp nhà dân
+ Nắng hanh vàng trên núi xa
+ Bụi đường
+ Mây trắng
Câu 3:
- Cảm hứng chủ đạo là nỗi nhớ quê hương sâu sắc và tình cảm gắn bó với quê nhà trong tâm hồn người xa xứ khi nhìn thấy những hình ảnh thiên nhiên tương đồng nơi đất khách
Câu 4:
- Ở khổ thơ đầu:
+ Hình ảnh nắng vàng, mây trắng gợi cảm giác quen thuộc, ấm áp như quê hương
- Ở khổ thơ thứ ba:
+ Cũng là nắng vàng, mây trắng nhưng lại gợi nỗi nhớ day dứt và sự luyến tiếc, bởi mọi thứ chỉ là gợi nhớ chứ không phải quê hương thật
Câu 5:
- Hình ảnh "Bụi đường cũng bụi của người ta" khiến em ấn tượng nhất vì nó thể hiện nỗi cô đơn, lạc lõng và sự khao khát trở về nơi mà mọi thứ đều thuộc về mình. Điều này nhấn mạnh cảm giác mọi thứ xung quanh đều không quen thuộc, khiến nỗi nhớ que hương càng trở nên da diết hơn