

Bùi Đức Thịnh
Giới thiệu về bản thân



































ào ngày sinh nhật lần thứ 8 của em, bà ngoại có tặng em một chú mèo rất dễ thương và đáng yêu. Vừa nhìn thấy chú là em đã vui mừng và thích thú lắm! Em thường gọi chú với cái tên dễ thương là Mi.
“Meo, meo, meo”, hôm nào cũng vậy, cứ khi em ngồi vào bàn học bài là chú Mi lại đến nằm dụi đầu vào chân em. Mi thân thiết và gắn bó với em từng ngày.
Ngày bà ngoại cho, con mèo chỉ bằng chai nước khoáng nhỏ nhưng bây giờ thì nó đã to bằng cái chai Cô-ca đại bự. Toàn thân chú được bao phủ một màu vàng và điểm thêm vài vệt trắng làm cho chiếc áo của chú lại càng thêm đẹp. Cái đầu của chú to hơn quả bóng ten-nít một chút. Đôi mắt tròn như hai hòn bi ve và sáng như đèn pha. Cái mũi phơn phớt hồng, lúc nào cũng ươn ướt như người bị cúm sổ mũi vậy. Cái tai của chú mới thính làm sao. Chỉ một tiếng động nhỏ, chú đều phát hiện được đó là tiếng gì, có cần phải giải quyết hay không. Cái tai và cái mũi đó chính là cái ra-đa của chú để phát hiện những tên chuột láu lỉnh hay phá hoại, ăn trộm thóc gạo của người. Cổ Mi được quàng một chiếc khăn màu trắng đục. Bốn cái chân không cao lắm so với thân hình chú nhưng lại chạy rất nhanh. Dưới bàn chân là một lớp thịt dày, mịn, màu hồng nhạt.
Bà em bảo những miếng thịt đó giúp Mi di chuyển nhẹ nhàng, không gây một tiếng động nhỏ, làm cho nhiều chú chuột không ngờ. Những chiếc vuốt của chú rất nhọn và sắc. Đã có lần, những chiếc vuốt đó đã để lại đấu vết trên tay em khi em đùa vui, nghịch ngợm với chú. Chính những chiếc vuốt đó là thứ vũ khí lợi hại của chú mà mỗi con chuột khi nhìn thấy phải kinh hoàng. Mỗi khi muốn chơi với em, chú lại dùng đầu dụi vào tay em rồi lấy những cái vuốt ấy cào cào nhẹ vào bàn tay em. Chao ôi ! Cái đuôi của chú mới dẻo làm sao! Chiếc đuôi như một cái dấu ngã, chẳng giấu vào đâu được. Hôm nào cũng vậy, chú ta cứ ngủ khì. Thế nhưng lũ chuột cũng chẳng dám ra quấy phá vì chú rất tinh, cũng có thể lũ chuột cảnh giác, nghĩ là Mi đang rình chúng đấy. Ban đêm, Mi ta mới đi làm cho chủ. Chú ta biết hết đường đi lối lại của bọn chuột.
Không con chuột nào chạy thoát nếu chú đã phát hiện được. Có lần, em được chứng kiến nó bắt chuột ban ngày. Có lẽ, con chuột đó đói quá phải đi ăn trộm ban ngày. Chú Mi nguỵ trang rất khéo, chú nằm khuất sau cái chổi cạnh chân hòm cáng thóc. Một con chuột nhắt rất tinh ranh, mắt lấm lét, đi nhẹ nhàng đến định trèo lên hòm thóc để chui vào ăn thóc. Mi nằm yên như đang ngủ. Bỗng “chụp” một cái, chỉ nghe thấy tiếng“chít” tuyệt vọng, Mi ta đã vồ gọn con mồi trong móng vuốt của chú. Hả hê với chiến thắng của mình, Mi tha con chuột đó ra vườn. Chú nhả con chuột ra, lấy cái chân trước vờn đi vờn lại con chuột đó. Con chuột vội chạy đi nhưng chạy sao thoát. Em nghĩ con chuột đó chỉ sợ đã chết. Thế rồi, chú ta ung dung ngồi chén hết con chuột nhắt đó. Mỗi lần chú bắt được chuột, em đều vuốt ve động viên chú. Đến bữa, em lại thưởng cho chú những miếng ăn ngon nhất. Mi tỏ vẻ sung sướng lắm.
Mi ăn rất ít, hàng ngày chú ta ăn không hết một bát cơm. Khi ăn, chú ta cứ nhỏ nhẻ từng tí một. Em thường nghe mọi người nói “ăn như mèo” quả không sai. Dù đói đến đâu thì Mi cúng ăn rất từ tốn. Khác với Vàng - chú cún tinh nghịch nhà em, cứ ăn hùng hục. Vàng và Mi rất thân với nhau. Ngày nào, chúng cũng chơi đùa với nhau mà không có xích mích gì cả.
Buổi sáng, khi nắng vàng trải khắp sân, Mi nằm duỗi dài bốn chân, mắt lim dim, trông thật đáng yêu. Thỉnh thoảng , nó lại cho tay lên mặt cào cào, như là nó đang rửa mặt. Buổi tối, khi cả nhà ăn cơm xong, bao giờ Mi cũng tranh thủ ngồi vào lòng em nũng nịu.
Em rất yêu quý Mi. Mi không chỉ là vật kỉ niệm của bà ngoại tặng cho em mà nó còn là “dũng sĩ diệt chuột” của nhà em. Mi giúp nhà em rất nhiều trong chiến dịch diệt chuột. Từ ngày có Mi, nhà em không còn lo lũ chuột quấy phá. Em sẽ chăm sóc Mi cho khỏe, chơi với Mi vui vẻ để làm theo đúng lời dặn của bà em khi bà tặng Mi cho em.
a. Tàu của ông Trương Xuân Thức chạy từ Vinh - Hà Nội
b. Vườn quốc gia Phong Nha - Kẻ Bàng (tỉnh Quảng Bình)
Chị Sáu là một người dũng cảm hy sinh để bảo vệ tổ quốc. Chị còn có một tấm lòng yêu nước rất to lớn nữa
Con vật mà em yêu thích nhất là chú mèo nhỏ của gia đình em. Chú mèo có bộ lông màu vàng nhạt, mềm mại như nhung. Đôi mắt của chú mèo rất to và sáng, lúc nào cũng long lanh như những viên ngọc trai, ánh lên vẻ tinh nghịch và dễ thương. Khi chạy nhảy, chú mèo lắc lư cái đuôi dài, mềm mại, tạo thành những đường cong rất duyên dáng.
Chú mèo của em rất thân thiện và thông minh. Mỗi khi em trở về nhà, chú luôn chạy ra cửa đón em, làm em cảm thấy vô cùng ấm áp. Chú rất thích chơi đùa với những sợi dây hoặc những quả bóng nhỏ, và có thể chơi cả giờ mà không biết mệt. Đặc biệt, chú rất thích nằm cuộn tròn trên ghế sofa, vươn mình ra ngủ, tiếng ngáy khe khẽ của chú làm không gian trở nên thật yên bình.
Mỗi khi em vuốt ve lưng chú, chú lại kêu "meo meo" và liếm liếm tay em như muốn cảm ơn. Chú mèo không chỉ là người bạn thân thiết của em, mà còn là một phần không thể thiếu trong gia đình, đem lại cho em những niềm vui và tiếng cười mỗi ngày.
Mùa thu về, những chiếc lá vàng rơi nhẹ nhàng trên mặt đất, tạo nên một lớp thảm mềm mại (như những chiếc chăn ấm áp). Cảnh vật trở nên yên bình, không khí se lạnh khiến lòng người cảm thấy thư thái, dễ chịu.
Em có cảm xúc như mùa thu đang hiện ra trước mắt với nhiều kỉ niêm thân thương của em với các bạn nô đùa với nhau giữa ngày nắng chang chang
Chớm thu, con đường đất chạy quanh co khắp ngõ xóm như tươi tắn hơn trong bộ áo màu nâu đỏ vừa được khoác lên sau những ngày công lao động của dân làng.
Gắn liền với tuổi thơ bị mẹ mắng vì có tội, giữa trưa nắng chang chang, đầu trần, chân đất chạy khắp xóm, rồi vẫy vùng hả hê trong dòng mương cùng đám bạn.
Em rất thích những động vật nhỏ bé bởi chúng trông rất dễ thương và đáng yêu, đặc biệt là những sinh vật, những loài sống dưới nước. Trong đó, em thích nhất là cá vàng.
Cá vàng bé lắm, chẳng lớn như những loài cá khác em đã từng gặp đâu. Dù bé nhưng chú nghịch ngợm lắm đấy. Chú cùng anh chị em trong gia đình cá của mình, mỗi ngày đều tụ tập thành đàn, bơi loạn lên trong bể kính lớn, đem nước trong bể nổi bong bóng. Những lúc ấy, nhìn cái đuôi yểu điệu nho nhỏ lắc lư uốn lượn qua lại, trông thích thú và đáng yêu vô cùng.
Mỗi khi em rắc thức ăn xuống dưới nước, chú đều cố gắng bơi thật nhanh ở chỗ của mình đến miếng thức ăn, nhanh chóng mà giải quyết gọn gàng sạch sẽ. Những lúc ấy em đều bật cười mà tự hỏi rằng, chẳng lẽ nó đói đến vậy sao? Những lúc rảnh rỗi, em đều ngồi trước bể kính, quan sát chú cá vàng nhỏ này của mình. Những chiếc vây đan chéo chồng lên nhau như những mái ngói đỏ tươi nhà ông bà ngoại em, chúng như lấp lánh lấp lánh dưới ánh sáng lớn.
Có những lần chú quậy đến bắn nước ra khỏi bể, em vô cùng tức giận mà lớn tiếng. Chú dừng lại, ngước “đôi mắt to tròn” nhìn em như muốn hối lỗi, khiến em chẳng tức giận được bao lâu, thật nhanh lại cùng chuyện trò đùa nghịch với chú.
Em rất thích chú cá vàng nhỏ này của nhà mình. Khi nào rảnh rỗi, em sẽ lại mang về thêm cho chú vài người bạn để chú chơi cho đỡ buồn.
câu 7: Con mương gắn liền với tuổi thơ yên tĩnh và bình dị của làng quê
câu 8: Trước sân nhà, giàn hoa giấy bung nở sắc hồng rực rỡ
câu 9: Sáng sớm, mặt trời vừa gió rạng, cả làng quê chìm trong không khí trong lành và yên tĩnh. Em thích vì ở làng quê sáng sớm rất đẹp và yên tĩnh
câu 10:Men theo con đường nhỏ phía cuối làng, em sẽ đi đến một cánh đồng cỏ rộng lớn nằm bên cạnh bờ suối. Ở đây đều là cỏ mần trầu. Mỗi cây đều cao đến gần đầu gối của em, gồm nhiều lá dài nhỏ như lá mía nhưng rất mềm mại. Trời vừa mưa xong, không khí mát mẻ và trong lành. Cỏ mần trầu mọc ra rất nhiều lá non. Thấy có người, chúng khua lá rì rào để khoe ra những chiếc lá nhỏ bé. Theo hương gió, mùi cỏ mần trầu và đất sau cơn mưa nồng nàn, ngai ngái một mùi hương tràn ngập sức sống vô cùng dễ chịu. Nhìn từ xa, cả đồng cỏ dập dờn trong gió như sóng nước đang dâng trào bì bõm từ suối lên. Khung cảnh này vừa thanh bình lại yên ả, khó nơi nào có được.