Nguyễn Hà Anh

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Nguyễn Hà Anh
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

câu 1:

Bài thơ "Bảo kính cảnh giới" – Bài 43 của Nguyễn Trãi mở ra trước mắt người đọc một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp và cuộc sống bình yên nơi làng quê. Qua đó, tác giả không chỉ bộc lộ tình yêu đối với cảnh sắc quê hương mà còn gửi gắm khát vọng về một cuộc sống thái bình, thịnh trị.

Ngay từ câu thơ đầu tiên:

"Rồi hóng mát thuở ngày trường."

Không gian bài thơ hiện lên với một vẻ thư thái, an nhiên. Giữa thiên nhiên bao la, con người như hòa mình vào cảnh sắc, tận hưởng làn gió mát trong những ngày dài thanh thản. Chỉ với một câu thơ ngắn gọn, Nguyễn Trãi đã gợi lên nhịp sống nhẹ nhàng, bình yên, không xô bồ, vội vã.

Cảnh vật trong bài thơ được khắc họa bằng những gam màu tươi sáng và đầy sức sống. Màu xanh mướt của tán hoè đung đưa trong gió, sắc đỏ rực của thạch lựu như đang bừng lên dưới ánh mặt trời. Giữa hồ sen, những bông hoa hồng liên nở rộ, tỏa hương thơm dịu nhẹ. Chỉ vài nét chấm phá, nhưng thiên nhiên trong thơ Nguyễn Trãi hiện lên vừa rực rỡ, vừa thanh khiết, vừa gợi cảm giác gần gũi, thân quen.

Không chỉ có cảnh sắc, bài thơ còn vang lên những âm thanh rất đời thường:

"Lao xao chợ cá làng ngư phủ,
Dắng dỏi cầm ve lầu tịch dương."

Một bên là tiếng chợ cá lao xao, nơi những người ngư dân họp chợ, buôn bán sau một ngày dài lao động. Một bên là tiếng ve râm ran dưới ánh hoàng hôn, gợi lên vẻ đẹp yên ả của làng quê. Hai câu thơ đặt cạnh nhau tạo nên sự đối lập thú vị giữa cái nhộn nhịp của cuộc sống và sự trầm lắng của thiên nhiên lúc chiều tà.

Thế nhưng, bài thơ không chỉ đơn thuần là một bức tranh phong cảnh. Hai câu thơ cuối khép lại bằng một niềm mong mỏi lớn lao:

"Lẽ có Ngu cầm đàn một tiếng,
Dân giàu đủ khắp đòi phương."

Hình ảnh "Ngu cầm" gợi nhắc đến vua Thuấn, một bậc minh quân thời xưa, người dùng tiếng đàn để giáo hóa nhân dân, giúp thiên hạ thái bình. Qua hình ảnh này, Nguyễn Trãi thể hiện ước vọng về một triều đại anh minh, nơi nhân dân được sống trong ấm no, hạnh phúc.

Bài thơ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn là lời nhắn nhủ sâu sắc về lý tưởng trị quốc của tác giả. Một đất nước đẹp đẽ, bình yên không chỉ nằm ở cảnh sắc tươi sáng mà còn ở cuộc sống sung túc của nhân dân. Qua bài thơ, Nguyễn Trãi gửi gắm khát vọng về một xã hội lý tưởng, nơi con người và thiên nhiên hòa hợp, nơi người dân có cuộc sống đủ đầy, yên vui.

Với ngôn ngữ giàu hình ảnh, giọng thơ nhẹ nhàng, sâu lắng, bài thơ đã khắc họa thành công một bức tranh thiên nhiên và cuộc sống hài hòa, vừa bình dị, gần gũi, vừa chất chứa những triết lý sâu xa. Đọc bài thơ, ta không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp của cảnh sắc quê hương mà còn thấy được tấm lòng của một con người luôn lo nghĩ cho dân, cho nước.

 câu 2:

Bạn có bao giờ tự hỏi tại sao có những người luôn đạt được mục tiêu, còn có người cứ mãi chần chừ mà chẳng đi đến đâu? Câu trả lời nằm ở lối sống chủ động đấy!

Trong một thế giới thay đổi nhanh chóng, nếu cứ ngồi chờ cơ hội rơi vào tay, bạn sẽ mãi giậm chân tại chỗ. Người sống chủ động không đợi người khác quyết định thay mình, mà tự đặt ra mục tiêu, lập kế hoạch và hành động để đạt được điều mình muốn. Thay vì đổ lỗi cho hoàn cảnh, họ tìm cách thích nghi và biến khó khăn thành cơ hội.

Chủ động không có nghĩa là lúc nào cũng bận rộn, mà là biết sắp xếp cuộc sống một cách thông minh. Học tập, làm việc, chăm sóc sức khỏe, phát triển bản thân – tất cả đều cần sự chủ động. Khi bạn kiểm soát được cuộc sống của mình, bạn sẽ cảm thấy tự tin hơn, hạnh phúc hơn và đạt được nhiều thành công hơn.

Vậy nên, đừng chờ đợi! Hãy hành động ngay từ hôm nay. Cuộc sống là của bạn, và chỉ có bạn mới quyết định được mình sẽ đi xa đến đâu!

Câu 1: PTBĐ chính đc sử dụng trong bài là : Tự Sự

Câu 2: Nhân vật xưng " tôi " là nhân vật trung tâm

Câu 3: Đoạn trích trên được sử dụng ngôi kể thứ Ba , người kể giấu mình giúp kể cả được những biểu hiện sâu kín nhất trong nội tâm nhân vật .

Câu 4:

-Chi tiết:

+ Hàng ngày đều đi giày cao su,

+cầm ô

+ nhất thiết cầm bành tô ấm cốt bông

+Chiếc đồng hồ quả quýt

+ Chiếc dao nhỏ để gọt bút chì

=> tất cả đều được đựng trong một cái bao

+ Mặt cũng được so sánh như ở trong chiếc bao vì lúc nào cũng giấu mặt sau chiếc cổ áo bành tô bẻ đứng lên.

- Theo em lý do đoạn trích được đặt là " Người trong bao vì " Nhân vật chính của Câu chuyện được kể đến là một người cái gì cũng liên quan đến chiếc bao. Là một người có khát vọng mãnh liệt thu mình lại với thế giới giống như núp trong một cái bao và không muốn tiếp xúc với ai tự cô lập chính bản thân mình. Nên đoạn trích có tên " Người trong bao" là như thế.

Câu 5: Theo em bài học rút ra qua đoạn trích đó là :

+ Hãy sống một cuộc sống lành mạnh, vui tươi, hòa đồng với mọi người xung quanh để xây dựng một cuộc sống lành mạnh.

+ Không nên có tính cách thu mình lại với thế giới hay cô lập chính bản thân mình với mọi người xung quanh, học cách giao tiếp, cởi mở , thân thiện với mọi người xung quanh.

+ Hãy đối mặt với cuộc sống hiện tại và không nên quá bận tâm về quá khứ. trong quá khứ ai cũng có niềm vui và nỗi buồn riêng. Việc khơi gợi lại quá khứ là một chuyện không tốt.

 

Câu 1.

Bê-li-cốp là một con người kỳ lạ, lúc nào cũng thu mình trong bao, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Hắn luôn mặc áo bông chần, đi giày cao su, cầm ô, thậm chí cả dao gọt bút chì cũng để trong bao. Hắn sợ thế giới bên ngoài, luôn tìm cách bảo vệ mình khỏi mọi tác động.

Không chỉ ngoại hình, suy nghĩ của Bê-li-cốp cũng bị “bọc kín”. Hắn chỉ tin vào chỉ thị, quy định, sợ hãi mọi thứ mới mẻ, ca ngợi quá khứ xa vời. Hắn đi đến nhà đồng nghiệp chỉ để ngồi im, khiến ai cũng e ngại. Không chỉ giáo viên mà cả thành phố đều sợ hắn, đến mức không dám diễn kịch, đọc sách hay giúp đỡ người nghèo.

Hắn không chỉ sống trong bao mà còn nhốt cả xã hội vào nỗi sợ hãi. Dù hắn đã chết, tư tưởng “sống trong bao” vẫn còn tồn tại. Nhân vật Bê-li-cốp chính là lời cảnh tỉnh về sự bảo thủ, hèn nhát, khiến con người xa rời cuộc sống thực.

Câu 2

Này, bạn đã bao giờ muốn làm một điều gì đó nhưng lại chần chừ vì sợ thất bại chưa? Ví dụ như muốn học một môn mới nhưng sợ khó, muốn đổi việc nhưng sợ không phù hợp, hay đơn giản là muốn nói chuyện với ai đó nhưng lại lo lắng? Nếu vậy, chúc mừng! Bạn đang mắc kẹt trong vùng an toàn của chính mình. Và nếu bạn cứ ở đó mãi, có thể bạn sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội hay ho đấy!

Vùng an toàn là gì? Hiểu đơn giản, đó là một "chiếc chăn ấm áp" mà bạn quấn quanh mình để tránh xa rủi ro. Nó có thể là một công việc ổn định nhưng nhàm chán, một cuộc sống lặp đi lặp lại chẳng có gì mới mẻ, hay thậm chí là thói quen ngại giao tiếp vì sợ bị từ chối. Ở trong vùng an toàn thì thoải mái đấy, nhưng vấn đề là nó sẽ khiến bạn dậm chân tại chỗ. Bạn sẽ mãi là phiên bản cũ kỹ của chính mình, trong khi ngoài kia, thế giới không ngừng thay đổi.

Thế thì, bước ra khỏi vùng an toàn để làm gì? Đơn giản thôi! Vì khi bạn dám thử thách bản thân, bạn sẽ học được nhiều thứ mới mẻ. Bạn sẽ phát triển kỹ năng, mở rộng tư duy và mạnh mẽ hơn khi đối diện với khó khăn. Những người thành công không phải là những người giỏi nhất ngay từ đầu, mà là những người dám bước ra khỏi vùng an toàn, thử rồi sai, sai rồi sửa, sửa rồi thành công!

Dĩ nhiên, thay đổi luôn đi kèm với sợ hãi. Nhưng bạn biết không? Sợ hãi là một phần của cuộc sống! Quan trọng là bạn dám đối diện với nó và không để nó kiểm soát mình. Cứ thử từng chút một – học một kỹ năng mới, kết bạn với một người lạ, đặt ra mục tiêu và thực hiện nó. Dần dần, vùng an toàn của bạn sẽ mở rộng, và bạn sẽ thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều!

Vậy nên, đừng để vùng an toàn biến thành "vùng tù túng". Hãy bước ra, khám phá, và để bản thân phát triển theo những cách mà bạn chưa bao giờ tưởng tượng được. Vì biết đâu, bên ngoài vùng an toàn lại là một cuộc sống tuyệt vời hơn bạn nghĩ.