Lã Mai Phương

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Lã Mai Phương
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1:

Nghệ thuật lập luận trong Chiếu cầu hiền tài của Nguyễn Trải thể hiện sự sắc bén, chặt chẽ và thuyết phục. Tác giả sử dụng nhiều phương pháp lập luận khác nhau để trình bày vấn đề một cách logic và sâu sắc. Đầu tiên, ông sử dụng lập luận từ thực tiễn, chỉ ra thực trạng đất nước đang gặp khó khăn, thiếu người tài để xây dựng và phát triển. Tiếp đó, ông dùng lập luận quy nạp, từ những hiện tượng cụ thể dẫn đến kết luận chung về tầm quan trọng của việc tìm kiếm và trọng dụng nhân tài. Nguyễn Trải còn khéo léo sử dụng những dẫn chứng lịch sử, điển tích, câu chuyện để minh họa cho luận điểm của mình, làm tăng tính thuyết phục. Đặc biệt, giọng văn vừa trang trọng, vừa chân thành, thể hiện tấm lòng yêu nước thiết tha của tác giả, tạo nên sức mạnh cảm động đối với người đọc. Sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa lí lẽ và tình cảm đã tạo nên sức thuyết phục mạnh mẽ của bài chiếu, góp phần thúc đẩy việc tìm kiếm và trọng dụng nhân tài cho đất nước.

Câu 2
Hiện tượng “chảy máu chất xám” – sự di cư của những người tài giỏi, có trình độ chuyên môn cao ra nước ngoài – đang là một vấn đề đáng báo động tại Việt Nam. Nguyên nhân của hiện tượng này là sự kết hợp phức tạp của nhiều yếu tố, từ cơ sở hạ tầng thiếu thốn, cơ hội nghề nghiệp hạn chế cho đến chính sách chưa hoàn thiện và thu nhập thấp so với các nước phát triển. Điều này dẫn đến sự thiếu hụt nguồn nhân lực chất lượng cao trong nhiều lĩnh vực quan trọng của đất nước, gây cản trở sự phát triển kinh tế - xã hội.


Sự ra đi của những người tài giỏi không chỉ gây thiệt hại về kinh tế mà còn ảnh hưởng sâu sắc đến sự phát triển bền vững của đất nước. Việt Nam mất đi những nguồn lực quý giá, những người có khả năng đóng góp tích cực vào công cuộc xây dựng và phát triển quốc gia. Họ là những chuyên gia, nhà khoa học, kỹ sư, bác sĩ… có thể tạo ra những đột phá trong nghiên cứu, công nghệ và y tế. Sự thiếu hụt này làm chậm quá trình đổi mới, hiện đại hóa và hội nhập quốc tế của Việt Nam. Hơn nữa, việc mất đi những người tài giỏi cũng ảnh hưởng đến sự phát triển của các thế hệ trẻ, thiếu đi những tấm gương sáng để noi theo và học hỏi.


Để giải quyết vấn đề “chảy máu chất xám”, cần có những giải pháp toàn diện và lâu dài. Đầu tiên, cần cải thiện môi trường làm việc, tạo điều kiện thuận lợi cho người lao động phát huy năng lực. Điều này bao gồm việc nâng cao chất lượng cơ sở hạ tầng, đầu tư vào nghiên cứu khoa học và công nghệ, tạo ra nhiều cơ hội việc làm hấp dẫn với mức lương và phúc lợi cạnh tranh. Bên cạnh đó, cần có những chính sách thu hút và giữ chân nhân tài, tạo ra một môi trường làm việc chuyên nghiệp, công bằng và minh bạch. Việc xây dựng một hệ thống giáo dục chất lượng cao, đào tạo nguồn nhân lực đáp ứng nhu cầu của đất nước cũng là một yếu tố quan trọng.

Hiện tượng “chảy máu chất xám” là một thách thức lớn đối với sự phát triển của Việt Nam. Tuy nhiên, bằng việc đầu tư vào nguồn nhân lực, cải thiện môi trường làm việc và xây dựng chính sách phù hợp, Việt Nam hoàn toàn có thể thu hút và giữ chân những người tài giỏi, tận dụng tối đa tiềm năng của họ để xây dựng một đất nước giàu mạnh và thịnh vượng. Việc này đòi hỏi sự nỗ lực chung của toàn xã hội, từ chính phủ, doanh nghiệp cho đến mỗi cá nhân. Chỉ khi đó, Việt Nam mới có thể vượt qua thách thức này và phát triển bền vững trong tương lai.

Câu 1: Phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong bài là nghị luận.

Câu 2: Chủ thể bài viết là người đề cao việc trọng dụng hiền tài, có lẽ là một vị quan hoặc một học giả am hiểu về lịch sử và chính trị.

Câu 3: Mục đích chính của văn bản là nhấn mạnh tầm quan trọng của việc trọng dụng người tài đối với sự hưng thịnh của đất nước. Những đường lối tiến cử người hiển tài được đề cập bao gồm: tự tiến cử (như trường hợp Mao Toại), được người khác tiến cử (như trường hợp Ninh Thích), và tự khoe tài để được trọng dụng ("đem ngọc bán rao")

Câu 4: Để minh chứng cho luận điểm "khi có được nước rồi, việc đầu tiên vua cần làm là chọn người hiển tài về giúp cho đất nước", người viết đã đưa ra hai dẫn chứng lịch sử: Mao Toại được Bình Nguyên quân trọng dụng và Ninh Thích được Tề Hoàn công trọng dụng. Cách nêu dẫn chứng của người viết ngắn gọn, súc tích, tập trung vào việc làm nổi bật vai trò của người tài trong sự nghiệp của các vị quân chủ.

Câu 5: Thông qua văn bản, ta thấy chủ thể bài viết là người có tầm nhìn xa trông rộng, am hiểu lịch sử, thấu hiểu tầm quan trọng của việc trọng dụng hiền tài đối với vận mệnh quốc gia. Họ là người có lập trường rõ ràng, quan điểm sắc bén và có khả năng vận dụng kiến thức lịch sử để minh chứng cho luận điểm của mình.

Câu 1

Thành công đến từ việc bạn biết chủ động trong mọi tình huống, mọi hoàn cảnh. Chính vì thế, chúng ta có thể khẳng định: chủ động có vai trò mấu chốt trong việc đưa con người đến thành công. Những người có tính chủ động là những người tự tin và biết mình cần làm gì trong cuộc sống. Họ theo đuổi đam mê bằng tất cả lòng nhiệt huyết và quyết tâm, không những thế họ còn thành công trên hầu hết mọi phương diện của cuộc sống, đặc biệt khi có cạnh tranh. Người có tính chủ động sẽ suy nghĩ, hành động độc lập, làm chủ được tình thế. Khi có vấn đề xảy ra trước hết họ nhìn nhận chính bản thân mình, tìm ra khó khăn để vượt qua. Tính chủ động không phải là làm bừa mà là dám nghĩ, dám nói và dám làm. Nếu bạn dám hành động, hành động có suy nghĩ, chủ động và kiên quyết thì mọi việc đều dẫn đến thành công. Trong một xã hội đang ngày càng phát triển, bạn cần phải chủ động để không bị tụt lùi. Ngay từ hôm nay bạn nên luyện tập cách sống chủ động cho mình bằng cách phát huy tính linh hoạt, thái độ tiếp nhận và cách ứng xử của bạn đối với các sự việc cũng như đối với người khác trong giao tiếp. Bạn đang sống và làm việc ở một môi trường phát triển, bạn không thể để người khác kiểm soát hay điều khiển mơ ước của bạn. Chủ động theo đuổi và lên kế hoạch cho mơ ước của chính bản thân là con đường duy nhất để bạn sống với chính mình. Khi bạn hăm hở bắt tay thực hiện nó, bạn sẽ tạo ra được một cuộc sống thú vị và có giá trị. Hành trình cuộc đời của con người, chính là khám phá ra những năng lực và khả năng của bản thân. Chỉ cần bạn luôn sống ở thể chủ động, thành công sẽ luôn đến với bạn. Hãy bình tĩnh, tự tin và quyết đoán để luôn là người chủ động trong mọi hoàn cảnh của cuộc

Câu 2

Bài thơ "Bảo kính cảnh giới" đoạn trích trên của Nguyễn Trãi đã vẽ nên một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp, sống động và giàu sức gợi.

Bức tranh thiên nhiên mùa thu hữu tình
Bốn câu thơ đầu đã khắc họa một bức tranh mùa thu đầy màu sắc. "Hoè lục đùn đùn tán rợp trương" gợi hình ảnh những tán cây hoè xanh mướt, sum suê che phủ cả một khoảng không gian rộng lớn. Hình ảnh "Thạch lựu hiên còn phun thức đỏ" và "Hồng liên trì đã tịn mùi hương" lại mang đến một cảm giác ấm áp, rộn ràng với sắc đỏ của quả thạch lựu và hương thơm thoang thoảng của hoa sen. Sự kết hợp hài hòa giữa màu xanh của cây hoè, màu đỏ của thạch lựu và hương thơm của hoa sen đã tạo nên một bức tranh mùa thu tuyệt đẹp, tràn đầy sức sống.

Cuộc sống thanh bình của làng chài
Bốn câu thơ tiếp theo chuyển sang miêu tả cuộc sống thanh bình của làng chài. "Lao xao chợ cá làng ngư phủ" gợi lên hình ảnh nhộn nhịp, tấp nập của một làng chài ven biển. Âm thanh "dăng dỏi cầm ve lầu tịch dương" lại mang đến một cảm giác yên tĩnh, thư thái của buổi chiều tà. Sự kết hợp giữa hai hình ảnh này đã tạo nên một bức tranh cuộc sống hài hòa, yên bình.

Khát vọng về một xã hội thịnh trị
Hai câu thơ cuối cùng thể hiện khát vọng về một xã hội thịnh trị của tác giả. Hình ảnh "Ngu cầm đàn một tiếng" được sử dụng như một ẩn dụ cho sự trị vì sáng suốt, công bằng của người quân chủ. Kết quả là "Dân giàu đủ khắp đòi phương", một xã hội giàu mạnh, ấm no, hạnh phúc. Đây là ước vọng cao đẹp của Nguyễn Trãi, cũng là mong muốn của biết bao người dân Việt Nam.

Tóm lại, đoạn thơ trên đã vẽ nên một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp, cuộc sống thanh bình và khát vọng về một xã hội thịnh trị. Qua đó, tác giả đã thể hiện tài năng nghệ thuật xuất sắc của mình, đồng thời gửi gắm những thông điệp sâu sắc về cuộc sống và xã hội.

Câu 1: Văn bản trên thuộc thể thơ thất ngôn tứ tuyệt.

Câu 2: Hình ảnh nói về nét sinh hoạt hàng ngày đạm bạc, thanh cao của tác giả là "một mai, một cuốc, một cần câu". Hình ảnh này thể hiện cuộc sống giản dị, tự túc, gần gũi với thiên nhiên của nhà thơ.

Câu 3: Biện pháp tu từ liệt kê được sử dụng trong hai câu thơ "Một mai, một cuốc, một cần câu/ Thơ thẩn dầu ai vui thú nào" là phép liệt kê. Tác dụng của phép liệt kê là làm nổi bật sự giản đơn, tản mạn trong cuộc sống của tác giả, đồng thời tạo nhịp điệu chậm rãi, thư thái cho câu thơ. Phép liệt kê ba vật dụng lao động giản dị (mai, cuốc, cần câu) nhấn mạnh sự tự tại, không màng danh lợi của nhà thơ.

Câu 4: Quan niệm về người dại và người khôn của tác giả trong hai câu thơ "Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ/ Người khôn, người đến chốn lao xao" rất đặc biệt. Tác giả coi người dại là những người biết tìm đến sự yên tĩnh, thanh thản, sống với đời sống nội tâm phong phú; ngược lại, người khôn là những người thích sự ồn ào, náo nhiệt, bon chen danh lợi. Đây là một quan niệm đảo ngược, thể hiện sự khước từ danh lợi và hướng đến cuộc sống an nhiên của Nguyễn Bỉnh Khiêm.

Câu 5: Qua bài thơ, Nguyễn Bỉnh Khiêm hiện lên là một con người thanh cao, giản dị, không màng danh lợi. Ông sống cuộc đời đạm bạc, tự tại, tìm đến sự yên tĩnh để nuôi dưỡng tâm hồn. Vẻ đẹp nhân cách của ông toát lên từ sự khước từ phù hoa, hướng đến sự an nhiên tự tại, thể hiện một tinh thần thoát tục đáng ngưỡng mộ. Ông là hình ảnh tiêu biểu của người trí thức tài hoa nhưng không vì thế mà chạy theo danh lợi, mà luôn giữ vững khí tiết và sống đúng với lý tưởng của mình. Đó là một vẻ đẹp nhân cách đáng trân trọng và học hỏi.

 Câu 1 
Đoạn trích khắc họa Bê-li-cốp là một hình tượng điển hình cho lối sống trì trệ, sợ hãi hiện thực. Ông ta luôn sống trong chiếc cặp, một lớp vỏ bọc che chắn ông khỏi những thay đổi của cuộc sống. Chiếc cặp ấy không chỉ là vật dụng che mưa che nắng mà còn là biểu tượng cho tâm hồn khép kín, sợ sệt của Bê-li-cốp trước mọi điều mới mẻ, khác lạ.Hành động và suy nghĩ của Bê-li-cốp đều thể hiện sự bảo thủ, sợ hãi sự thay đổi. Ông ta phản đối mọi hành động tự do, phá vỡ những khuôn phép đã ăn sâu vào tiềm thức. Sự phản đối của ông ta đối với việc anh Varvarenka cưỡi xe đạp, hay việc anh học trò không đội mũ trong thời tiết nắng nóng, đều cho thấy sự bảo thủ, cứng nhắc trong tư tưởng.Bê-li-cốp không chỉ sợ hãi những thay đổi bên ngoài mà còn sợ hãi cả những thay đổi trong chính mình. Ông ta sợ hãi sự sống, sợ hãi tương lai, sợ hãi cả cái chết. Chính vì vậy, ông ta chọn cách sống khép kín, tách biệt với xã hội, để rồi cuối cùng, cái chết của ông ta cũng là một sự kết thúc bi thảm, đáng buồn.Qua nhân vật Bê-li-cốp, tác giả đã phản ánh một hiện thực xã hội đáng buồn: sự trì trệ, bảo thủ và sợ hãi hiện thực của một bộ phận người dân Nga thời bấy giờ. Hình ảnh Bê-li-cốp trở thành một lời cảnh tỉnh về sự nguy hiểm của lối sống thụ động, sợ hãi thay đổi.

 Câu 2

Cuộc sống là một vòng tuần hoàn không ngừng thay đổi, và nếu chúng ta cứ mãi sống gò bó trong khuôn mẫu, trong chiếc vỏ bọc do chính mình tạo ra, ta sẽ không thể phát triển và tiến bộ hơn. Do đó, những người trẻ tuổi cần mạnh dạn "thoát ra khỏi vùng an toàn của mình". Vùng an toàn là giới hạn mà mỗi người tự đặt ra, nơi họ sống thoải mái, bình yên mà không có bất kỳ sự thay đổi hay đột phá nào. Đây là môi trường quen thuộc, không có những áp lực nặng nề hay mạo hiểm, nơi con người có thể kiểm soát mọi vấn đề xảy ra.

Một nghiên cứu đã chỉ ra rằng phần lớn những người sống trong vùng an toàn của mình mà không dám thoát ra là thế hệ trẻ. Đây là một vấn đề rất đáng lo ngại. Tuổi trẻ là khoảng thời gian tươi đẹp nhất, chúng ta có năng lượng, có thời gian, và hơn hết chúng ta có thừa khả năng học hỏi những điều mới mẻ. Vậy tại sao lại chôn vùi khả năng đó trong chiếc vỏ bọc vô hình của bản thân?

Con đường đời của mỗi người chưa bao giờ là bằng phẳng, vì vậy chúng ta cần chấp nhận thực tế và mở rộng vùng an toàn của mình. Khi thoát ra khỏi vùng an toàn, chúng ta sẽ tích lũy được nguồn kiến thức phong phú, những bài học kinh nghiệm đầy giá trị làm nền tảng cho sự bứt phá trong những lĩnh vực mới, những hướng đi mới. Bước ra khỏi ranh giới của bản thân nghĩa là ta đã hoàn toàn sống độc lập, có khả năng xử lý và giải quyết những tình huống khó khăn, những sóng gió bất ngờ ập đến trên con đường đến đỉnh vinh quang.

Khi phá vỡ bức tường an toàn, chắc chắn sẽ có những lúc chúng ta cảm thấy yếu lòng, mệt mỏi hay choáng ngợp vì những thay đổi lớn, nhưng đó sẽ là cơ sở để chúng ta rèn luyện tính nhẫn nại, kiên trì bền bỉ, không vì chút khó khăn mà nản lòng hay từ bỏ giữa chừng.

Cuộc sống muôn hình vạn trạng, không ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra. Vì vậy, tuổi trẻ chúng ta hãy tập cho mình lối sống hòa nhập với những điều mới, hãy bước khỏi vùng an toàn của bản thân để trở thành những người bản lĩnh, kiên cường, tràn đầy kinh nghiệm và lòng nhiệt huyết. Chỉ khi dám đối mặt và vượt qua những thử thách, chúng ta mới có thể phát triển toàn diện và đạt được những thành công đáng kể trong cuộc sống

Câu 1: Phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong đoạn trích là tự sự.

Câu 2: Nhân vật trung tâm của đoạn trích là nhân vật  (Bê-li-cốp)

Câu 3: Đoạn trích được kể theo ngôi thứ ba. Tác dụng của ngôi kể này là tạo ra khoảng cách giữa người kể chuyện và nhân vật, giúp người đọc có cái nhìn khách quan hơn về nhân vật Hần và sự ảnh hưởng của anh ta đến mọi người xung quanh. Đồng thời, ngôi kể thứ ba cũng giúp tăng tính chân thực và hấp dẫn cho câu chuyện.

Câu 4: Những chi tiết miêu tả chân dung nhân vật Bê-li-cốp: Hắn có thói quen kì quặc là đi thăm nhà người khác một cách im lặng, ngồi im như pho tượng rồi ra về; Hắn quanh năm đi giày cao su và mang ô; Hắn khống chế cả trường học và cả thành phố trong suốt mười lăm năm. Tác giả đặt nhan đề là "Người trong bao" vì Hắn giống như một người bị nhốt trong lớp vỏ bọc bảo thủ, sợ hãi mọi thứ mới mẻ, khác lạ, sống khép kín và ảnh hưởng tiêu cực đến xã hội xung quanh. Hình ảnh "người trong bao" thể hiện sự hạn chế, tù túng về tư tưởng và lối sống của Hắn, đồng thời cũng là ẩn dụ cho một bộ phận người sống rụt rè, bảo thủ trong xã hội.

Câu 5: Bài học rút ra từ đoạn trích là cần phải sống cởi mở, tích cực, không nên sống khép kín, bảo thủ, sợ hãi những điều mới mẻ. Sự bảo thủ, sợ hãi của Bê-li-cốp đã gây ra ảnh hưởng tiêu cực đến xã hội, kìm hãm sự phát triển của mọi người. Chúng ta cần học cách vượt qua những rào cản tâm lý để sống một cuộc sống trọn vẹn và đóng góp tích cực cho cộng đồng.