Nguyễn Đức Trung

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Nguyễn Đức Trung
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

- Cư dân Văn Lang, Âu Lạc chưa có chữ viết riêng; có tục nhuộm răng đen, ăn trầu, xăm mình, dùng đồ trang sức. Cư dân Chăm-pa, Phù Nam đã có chữ viết riêng bắt nguồn từ chữ Phạn của Ấn Độ.

-- Cư dân Văn Lang, Âu Lạc sùng bái tự nhiên. Tín ngưỡng thờ cúng tổ tiên, sùng kính các anh hùng có công với làng nước. Cư dân Chăm-pa và cư dân Phù Nam đều theo tôn giáo Bà La Môn và Phật giáo.

Tôi vẫn nhớ như in những ngày tháng hạnh phúc bên con trai mình. Con là niềm hy vọng, là tất cả đối với tôi. Tôi yêu thương, chăm sóc con từng bữa ăn, giấc ngủ, luôn mong con lớn lên khỏe mạnh, bình an. Nhưng rồi, một ngày kia, con trai bé bỏng của tôi giận dỗi, bỏ nhà ra đi.

Hôm đó, con đòi đi chơi nhưng tôi không cho, con bướng bỉnh cãi lại rồi òa khóc. Trong cơn giận dữ, con đã chạy đi, bỏ lại tôi với nỗi lo lắng và đau đớn khôn nguôi. Tôi chờ mãi, chờ mãi… Ngày này qua ngày khác, tôi mong ngóng con trở về, nhưng bóng dáng thân thương ấy vẫn biệt tăm.

Những tháng ngày xa con, tôi đau buồn khôn xiết. Tôi nhớ con từng giây từng phút, nhớ nụ cười hồn nhiên, nhớ bàn tay nhỏ xíu nắm lấy tay tôi. Tôi kiệt sức dần vì nhớ thương, vì chờ đợi… Và rồi, tôi ngã xuống, hóa thành một cái cây xanh tốt, rễ bám sâu vào lòng đất, lá tỏa bóng mát dịu dàng như vòng tay tôi từng ôm con.

Một ngày nọ, con trai tôi trở về. Con gầy gò, mệt mỏi, đôi mắt ánh lên nỗi nhớ thương vô bờ. Con khóc, gọi tôi trong tuyệt vọng. Tôi không thể ôm con như trước nữa, nhưng tôi dồn tất cả yêu thương vào những trái ngọt lành mọc trên cành. Khi con chạm vào, vỏ quả mềm dần, lộ ra lớp thịt trắng thơm mát, ngọt ngào như dòng sữa tôi từng nuôi con.

Từ đó, con hiểu ra tình yêu thương vô bờ bến của tôi. Người ta gọi loài cây ấy là cây vú sữa – như một biểu tượng thiêng liêng của tình mẫu tử.