Nguyễn Phương Thảo

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Nguyễn Phương Thảo
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1:

Nguyễn Quang Sáng là một trong những tác giả tiêu biểu của văn học Việt Nam, "Con chim vàng" là truyện ngắn đầu tay của ông, được sáng tác năm 1956.Tác phẩm đã phản ánh chân thực nỗi bất hạnh của con người dưới thời Pháp thuộc ở Nam Bộ. Truyện kể về nhân vật Bào – một cậu bé mười hai tuổi phải đi ở đợ gán nợ hai thúng thóc cho nhà hương quản trong làng. Con trai hương quản là thằng Quyên, chỉ kém Bào một tuổi nhưng được chiều chuộng vô lối, ích kỉ, nhõng nhẽo. Nó thấy con chim vàng đậu trên cây trứng cá nên thích mê mẩn đòi Bào bắt bằng được, không thiết gì các đồ chơi khác nữa. Bào phải lo làm việc cho nhà chủ, lại thêm gánh nặng bắt con chim vàng nên ghét con chim lắm. Hơn nữa, mẹ con Quyên lại đòi hỏi Bào bắt chim mà không được bắn bị thương, không được dùng bẫy cho khỏi tốn mồi, chỉ được chụp chim bằng tay không. Cực chẳng đã, Bào phải quấn lá để giấu mình, trèo lên cây chờ chim. Cuối cùng, Bào chụp được con chim vàng, nhưng bị ngã. Kết thúc truyện là cảnh con chim vàng đã chết và Bào thì thoi thóp trong vũng máu mà không hề được quan tâm hỏi han đến chút nào, vì mẹ con thằng Quyên còn đang mải xót xa cho con chim chết.Từ đó, tác giả đã thể hiện sự đồng cảm, thương xót với những kiếp người nhỏ bé bất hạnh như Bào, đồng thời lên tiếng tố cáo hiện thực xã hội một cách chân thực nhất.


Câu 1:

William Carlos Williams đã từng nói: “Nếu bạn nhận được một tờ giấy có dòng kẻ, hãy sử dụng bề mặt còn lại”. Từ câu nói này, chúng ta thấy rằng sự sáng tạo đã đóng vai trò quan trọng trong việc cải thiện cuộc sống của con người theo thời gian. Sáng tạo là yếu tố quan trọng quyết định trực tiếp đến thành công trong cuộc sống. Sáng tạo là khả năng tạo ra ý tưởng mới và đột phá, giải quyết vấn đề một cách sáng tạo và hiệu quả. Người sáng tạo thường có tư duy độc lập và sáng tạo, luôn tìm kiếm giải pháp mới cho những thách thức khó khăn. Họ có tính kiên trì và nghiên cứu kỹ lưỡng, sáng tạo và đột phá trong suy nghĩ. Ngoài ra, người sáng tạo cũng thường linh hoạt và thích khám phá, chia sẻ và hợp tác với những người có cùng tầm nhìn để tạo ra những giải pháp đột phá và hiệu quả hơn. Sự sáng tạo có thể được áp dụng vào nhiều lĩnh vực khác nhau và mang lại nhiều lợi ích cho xã hội. Đầu tiên, sự sáng tạo giúp tạo ra những sản phẩm và dịch vụ mới, cải tiến công nghệ và thúc đẩy tăng trưởng kinh tế. Nó tạo ra cơ hội kinh doanh mới, tăng năng suất lao động và tạo ra việc làm cho người lao động. Không chỉ vậy, sáng tạo giúp cải thiện các sản phẩm và dịch vụ đã có sẵn để chúng trở nên tốt hơn và đáp ứng nhu cầu của con người, khiến cuộc sống của con người trở nên dễ dàng hơn. Bên cạnh đó, sáng tạo có thể giúp tạo nên sự yêu quý và xây dựng mối quan hệ tốt giữa con người theo nhiều cách khác nhau. Sự sáng tạo có thể giúp tạo ra những trải nghiệm độc đáo và thú vị, giúp tạo dựng và mở rộng mối quan hệ tốt đẹp giữa con người.

Câu 1:

Kiểu văn bản của ngữ liệu: Văn bản thông tin

Câu 2:

Một số hình ảnh, chi tiết cho thấy cách giao thương, mua bán thú vị trên chợ nổi:

"Người bán hàng dùng một cây sào tre dài, cắm dựng đứng trên ghe xuồng, rồi treo cao các thứ hàng hoá – chủ yếu là trái cây, rau củ – giúp khách nhìn thấy từ xa, bơi xuồng đến, tìm đúng thứ cần mua."

"Buổi sáng, đến chợ nổi thấy nhô lên vô số những cây bẹo như những cột “ăng-ten” kì lạ di động giữa sông: "cây bẹo” này treo vài ba trái khóm, “cây bẹo” kia treo lủng lẳng những củ sắn, củ khoai"

Câu 3:

Tác dụng của việc sử dụng tên các địa danh trong văn bản: Giới thiệu được những chợ nổi tiêu biểu ở nước ta, giúp người đọc biết được tên và địa điểm có chợ nổi

Câu 4:

Phương tiện giao tiếp phi ngôn ngữ được sử dụng trong văn bản: Hình ảnh Chợ nổi Ngã Bảy - Hậu Giang, giúp người đọc hình dung chợ nổi trông như thế nào, đồng thời có thể hiểu nguyên lí mua bán ở chợ nổi

Câu 5:

Miền Tây có nhiều sông nước, lại hay có lũ, chợ nổi đã sớm gắn liền với đời sống nhân dân nơi đây. Với địa hình nhiều sông nước, những chiếc thuyền, xuồng đã trở nên quá quen thuộc với người dân nên bên cạnh hình thức buôn bán ở chợ bình thường thì nơi đây còn có chợ nổi. Vì không phải nơi đâu cũng có chợ nổi nên đây đã trở thành 1 nét đặc trưng riêng của miền Tây, từ đó thu hút người du lịch khắp nơi đến mua hàng, trải nghiệm. Đó vừa là hoạt động buôn bán nhưng cũng vừa là hoạt động quảng bá nét đẹp của đất nước. Bên cạnh đó, chợ nổi cũng đóng vai trò quan trọng việc duy trì và phát huy nền văn hóa miền Tây



Câu 1:

PTBĐ chính của đoạn trích : Tự sự

Câu 2:

Tình huống truyện : Nhân vật Quyên - con nhà chủ thích một con chim hay sà xuống cây trứng cá trước của nhà. Bà chủ nhà sai thằng chăn trâu - nhân vật Bào đi bắt con chim cho con trai mình

Câu 3:

Đoạn trích được kể theo ngôi thứ 3. Việc kể ở ngôi thứ 3 giúp người đọc có góc nhìn rõ ràng, khách quan về câu chuyện và bối cảnh, tình huống

Câu 4:

Là một cậu bé mới 12 tuổi, mang tâm hồn trẻ thơ, nhận thức về thế giới còn chưa hoàn chỉnh, nhân vật Bào khát khao nhận được một chút tình yêu thương ở giây phút có thể coi là cuối đời của mình. Tác giả miêu tả sự khao khát ấy qua chi tiết "với mãi, với mãi" đồng thời cũng giúp ta cảm nhận được sự hi vọng của cậu bé. Nhưng "chẳng với được ai" như dập tắt đi tia hi vọng le lói của cậu, cũng phản ánh sự đáng sợ của những con người vô cảm

Câu 5:

Nhân vật cậu bé Bào đã phải trải qua rất nhiều khó khăn khi mới 12 tuổi. Tưởng chừng những gian nan ấy có thể làm niềm tin với con người của cậu lụi tàn vậy nhưng cho dù là đối với một người luôn đánh đập, chửi mắng mình, cậu bé vẫn ôm một tia hi vọng rằng mình sẽ nhận được tình yêu thương của bà chủ một lần. Nhưng hiện thực như cơn bão khốc liệt dập tắt đi ngọn lửa hi vọng của Bào không chút thương tiếc. Qua đó tác giả muốn phê phán một bộ phận vô cảm trong xã hội, họ không có lòng đồng cảm, cũng vô tâm với chính đồng bào của mình. Đó là những con người ích kỉ, chỉ nghĩ về lợi ích của mình, họ không biết ơn những người đã giúp đỡ mình mà nghĩ đó là điều hiển nhiên. Vấn đề này hiện nay không được quá chú trọng vậy nên những người như vậy rất cần được xã hội lên án để cảnh tỉnh cũng là lời nhắc nhở đối với những người đang dần trở nên vô cảm trong cuộc sống