

Diệp Mai Anh
Giới thiệu về bản thân



































câu 1:
Trong thời đại công nghệ bùng nổ như hiện nay, trí tuệ nhân tạo (AI) đang ngày càng đóng vai trò quan trọng trong đời sống con người. Từ việc hỗ trợ học tập, làm việc, y tế đến giải trí, AI đã giúp con người tiết kiệm thời gian, nâng cao hiệu quả và chất lượng cuộc sống. Tuy nhiên, sự phụ thuộc quá mức vào công nghệ AI cũng đặt ra những vấn đề đáng lo ngại. Khi con người dần dựa dẫm vào máy móc, khả năng tư duy độc lập, sáng tạo có nguy cơ bị mai một. Nhiều người có xu hướng lười biếng, ỷ lại vào công nghệ mà thiếu đi sự rèn luyện trí tuệ và cảm xúc cá nhân. Thậm chí, nếu không kiểm soát, AI có thể dẫn đến mất quyền riêng tư, rủi ro trong việc lan truyền thông tin sai lệch hoặc thay thế các giá trị đạo đức truyền thống. Vì vậy, con người cần tỉnh táo, sử dụng AI như một công cụ hỗ trợ, không nên để nó kiểm soát hay thay thế bản thân mình. Làm chủ công nghệ chính là cách để con người phát triển bền vững trong tương lai.
Câu 2:
Bài thơ “Đừng chạm tay” của Vũ Thị Huyền Trang là một tác phẩm nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm cảm xúc, để lại nhiều suy ngẫm sâu sắc cho người đọc. Qua hình ảnh cụ già và con đường, tác giả không chỉ tái hiện một không gian ký ức mà còn gửi gắm thông điệp nhân văn về việc trân trọng những giá trị quá khứ, những kỷ niệm cá nhân sâu kín – điều đang dần bị lãng quên trong guồng quay hiện đại.
Bài thơ khắc họa cuộc gặp gỡ tưởng chừng ngẫu nhiên giữa người khách và một cụ già – người đã từng sống, từng gắn bó với mảnh đất ấy. Hình ảnh “cụ già” tượng trưng cho thế hệ xưa, cho quá khứ, cho ký ức đã xa. “Con đường” mà cụ chỉ không nằm trên bản đồ du lịch, không có gì hấp dẫn theo tiêu chuẩn hiện đại – đó là “con đường khách không mong đợi”, nơi từng in dấu bước chân của cụ, nơi “chẳng có thông điệp nào gửi khách mang theo”. Người khách – đại diện cho thế hệ hôm nay – vì tò mò mà bước vào, nhưng lại chẳng hiểu được giá trị thật sự của con đường ấy. Đây chính là mâu thuẫn giữa quá khứ và hiện tại, giữa con người từng trải và con người hiện đại thờ ơ với kỷ niệm, với truyền thống.
Bài thơ còn là một lời nhắn nhủ nhẹ nhàng nhưng sâu sắc: “Đừng khuấy lên kí ức một người già.” Những ký ức ấy có thể rất quý giá với người từng trải, nhưng lại dễ bị vô tình tổn thương bởi sự vô tâm của người khác. Qua đó, tác giả khơi gợi sự đồng cảm, nhắc nhở chúng ta hãy biết lắng nghe, thấu hiểu và trân trọng ký ức của những người đi trước, bởi ký ức chính là một phần không thể thiếu của con người.
Bài thơ nổi bật bởi giọng thơ thủ thỉ, trầm lắng, ngôn ngữ gần gũi, tinh tế. Tác giả sử dụng nhiều hình ảnh mang tính biểu tượng như “con đường”, “cụ già”, “dấu chân người lui tới”, “khối bê tông đông cứng ánh nhìn”… để tạo nên sự đối lập giữa thiên nhiên xưa cũ với hiện đại hóa ngày nay. Đặc biệt, khổ thơ cuối với hình ảnh “khách quay lại con dốc nơi cụ già ngồi” và sự im lặng nhận ra rằng “có lẽ đừng khuấy lên kí ức một người già” đã kết lại bài thơ bằng một cảm xúc bâng khuâng, tiếc nuối mà sâu lắng.
“Đừng chạm tay” không chỉ là một bài thơ gợi nhắc về ký ức, mà còn là một lời cảnh tỉnh nhẹ nhàng cho con người hiện đại – rằng chúng ta không nên thờ ơ với những giá trị từng tồn tại trước ta. Đừng vô tình làm tổn thương những ký ức thiêng liêng, bởi đó là một phần làm nên chiều sâu tâm hồn của mỗi con người.
Cau 1: Phuong thuc bieu dat nghi luan
Cau 2:do nhieu chinh quyen dia phuong cho biet khong the thu thap du du lieu can thiet de bao ton hoa anh dao do thieu lao dong va ngan sach
Cau 3: noi ve chu de cua van ban
Cau 4: them sinh dong va thuc te hon
Cau 5: AI co the ung dung vao cac linh vuc nhu giao duc de hoc sinh co the tiep can voi cong nghe va phat trien tri tue