

NGUYỄN NGỌC TRÀ MY
Giới thiệu về bản thân



































Trong dòng chảy hối hả của cuộc sống hiện đại, khi những tòa nhà cao tầng mọc lên san sát, công nghệ số len lỏi vào từng ngóc ngách đời sống, câu chuyện về việc giữ gìn và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống càng trở nên cấp thiết và mang ý nghĩa sâu sắc. Văn hóa truyền thống, với những phong tục tập quán, lễ hội, nghệ thuật, kiến trúc, ẩm thực… là hồn cốt của một dân tộc, là sợi dây liên kết giữa quá khứ, hiện tại và tương lai. Việc bảo tồn và phát huy những giá trị này không chỉ là trách nhiệm của riêng ai mà là nhiệm vụ chung của cả cộng đồng trong bối cảnh hội nhập và toàn cầu hóa ngày càng sâu rộng.
Trước hết, cần khẳng định rằng văn hóa truyền thống là nền tảng vững chắc cho sự phát triển bền vững của một quốc gia. Nó chứa đựng những kinh nghiệm sống quý báu, những bài học đạo lý sâu sắc được đúc kết qua hàng ngàn năm lịch sử. Những giá trị như lòng yêu nước, tinh thần đoàn kết, sự hiếu học, trọng nghĩa tình… đã trở thành những phẩm chất tốt đẹp, định hình nên bản sắc của dân tộc. Trong xã hội hiện đại, khi con người dễ bị cuốn vào vòng xoáy của vật chất và những giá trị ảo, việc nhắc nhớ và trân trọng những giá trị truyền thống giúp chúng ta giữ vững phương hướng, không bị đánh mất cội nguồn.
Hơn nữa, văn hóa truyền thống còn là nguồn tài nguyên vô giá cho sự phát triển kinh tế, đặc biệt là du lịch. Những di sản văn hóa vật thể và phi vật thể độc đáo, những lễ hội mang đậm bản sắc địa phương, những làng nghề truyền thống với sản phẩm thủ công tinh xảo… có sức hấp dẫn mạnh mẽ đối với du khách trong và ngoài nước. Việc bảo tồn và phát huy những giá trị này không chỉ góp phần quảng bá hình ảnh đất nước, con người Việt Nam ra thế giới mà còn tạo ra những cơ hội việc làm, nâng cao thu nhập cho người dân địa phương.
Tuy nhiên, việc giữ gìn và bảo vệ văn hóa truyền thống trong đời sống hiện đại không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Sự du nhập của văn hóa ngoại lai, sự phát triển nhanh chóng của khoa học công nghệ và quá trình đô thị hóa đang đặt ra những thách thức không nhỏ. Nhiều phong tục tập quán tốt đẹp dần bị mai một, các loại hình nghệ thuật truyền thống đứng trước nguy cơ thất truyền, kiến trúc cổ kính bị thay thế bởi những công trình hiện đại. Một bộ phận giới trẻ, do ảnh hưởng của lối sống phương Tây, có xu hướng thờ ơ, thậm chí phủ nhận những giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc.
Để giải quyết vấn đề này, cần có những giải pháp đồng bộ và hiệu quả từ nhiều phía. Nhà nước cần có những chính sách cụ thể, thiết thực để bảo tồn và phát huy các di sản văn hóa vật thể và phi vật thể, hỗ trợ các nghệ nhân, các làng nghề truyền thống. Ngành giáo dục cần đưa văn hóa truyền thống vào chương trình giảng dạy một cách sinh động, hấp dẫn, khơi gợi niềm tự hào và ý thức trách nhiệm ở thế hệ trẻ. Các phương tiện truyền thông cần tăng cường tuyên truyền, giới thiệu về những giá trị văn hóa truyền thống, tạo ra một không gian văn hóa lành mạnh, đậm đà bản sắc dân tộc.
Bên cạnh đó, mỗi cá nhân cũng cần nâng cao ý thức trách nhiệm trong việc bảo vệ và phát huy những giá trị văn hóa truyền thống. Chúng ta có thể bắt đầu từ những hành động nhỏ nhất như tìm hiểu về lịch sử, văn hóa địa phương, tham gia các lễ hội truyền thống, ủng hộ các sản phẩm thủ công mỹ nghệ, học hỏi các loại hình nghệ thuật truyền thống… Quan trọng hơn, cần có thái độ cởi mở, tiếp thu những tinh hoa văn hóa nhân loại nhưng vẫn giữ vững bản sắc riêng, không để hòa tan mà đánh mất đi "cái tôi" của dân tộc.
Và cuối cùng, việc giữ gìn và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống trong đời sống hiện đại hôm nay là một nhiệm vụ vừa cấp bách vừa lâu dài. Đó không chỉ là trách nhiệm của các cơ quan chức năng mà còn là ý thức, tình cảm của mỗi người dân Việt Nam. Chỉ khi chúng ta trân trọng và phát huy những giá trị văn hóa truyền thống, chúng ta mới có thể xây dựng một xã hội hiện đại, văn minh nhưng vẫn giữ được hồn cốt, bản sắc riêng, góp phần vào sự phát triển bền vững của đất nước trong quá trình hội nhập quốc tế.
Trong thi phẩm "Chân quê" của Nguyễn Bính, hình tượng "em" hiện lên như một điểm nút quan trọng, khắc họa rõ nét sự biến đổi trong đời sống tinh thần và văn hóa của người thôn nữ khi tiếp xúc với môi trường đô thị. Sự thay đổi trang phục từ "áo yếm, váy đụp" sang "quần lĩnh, áo cánh tân thời" không đơn thuần là sự thay đổi về hình thức bên ngoài mà còn là dấu hiệu của một sự dịch chuyển trong nhận thức và lối sống. "Em" dường như đã đánh mất đi vẻ đẹp mộc mạc, duyên dáng vốn có của người con gái quê, thay vào đó là sự ảnh hưởng của những giá trị xa lạ, tân thời. Sự thay đổi này đã gây ra một nỗi hụt hẫng, một cảm giác xa lạ trong lòng chủ thể trữ tình, thể hiện qua hành động "vườn dâu ngả nón trông theo". "Em" trở thành biểu tượng cho sự xâm nhập của văn hóa đô thị, làm phai nhạt đi những giá trị truyền thống. Tuy nhiên, cần nhìn nhận "em" không chỉ là một người đánh mất bản sắc mà còn là một hình ảnh phản chiếu sự thay đổi của xã hội nông thôn đương thời. Sự lựa chọn của "em" có thể xuất phát từ khát vọng đổi mới, thoát khỏi những ràng buộc cũ kỹ. Dẫu vậy, sự thay đổi ấy vẫn gợi lên một nỗi tiếc nuối sâu sắc về những vẻ đẹp chân quê đang dần bị lãng quên.
Bài thơ "Chân quê" của Nguyễn Bính không chỉ đơn thuần là một bức tranh về sự thay đổi của một cô gái quê sau khi tiếp xúc với cuộc sống thị thành, mà sâu xa hơn, nó gửi gắm một thông điệp đầy trăn trở về sự cần thiết phải trân trọng và gìn giữ những giá trị văn hóa truyền thống tốt đẹp của quê hương. Tác giả đã thể hiện một cách tinh tế nỗi lo lắng trước nguy cơ mai một những nét đẹp chân chất, mộc mạc, những phong tục tập quán lâu đời khi xã hội ngày càng có nhiều sự du nhập và thay đổi. Bài thơ như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng sâu sắc rằng, dù cuộc sống có hiện đại hóa đến đâu, chúng ta cũng không nên quên đi cội nguồn, những giá trị văn hóa đã tạo nên bản sắc riêng của dân tộc, của mỗi con người. Việc giữ gìn những điều đó không chỉ là trách nhiệm mà còn là cách để chúng ta không đánh mất đi những gì quý giá nhất trong tâm hồn mình.
Câu "Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều" dùng ẩn dụ chuyển đổi cảm giác. "Hương đồng gió nội" sử dụng khứu giác, xúc giác được diễn tả bằng động từ "bay" là thị giác, gợi hình ảnh sự phai nhạt dần của những điều thân thuộc ở quê hương. Biện pháp này diễn tả nỗi tiếc nuối, xót xa của tác giả trước sự thay đổi, mất mát không gian và giá trị truyền thống.
Trang phục trong bài thơ "Chân quê" có "áo the, khăn xếp" của người con trai, tượng trưng cho vẻ đẹp truyền thống, chân chất và những giá trị văn hóa xưa. Còn cô gái thì mặc "quần lĩnh, áo cánh tân thời" sau khi về tỉnh, thể hiện sự thay đổi theo hướng hiện đại nhưng lại xa lạ với gốc rễ, gợi nỗi lo về việc đánh mất bản sắc quê hương.
"Chân quê" như mở ra cả một vùng trời bình dị, thân thương hiện ra trước mắt. Nó gợi cái gì đó rất thật, rất gốc, không lẫn vào đâu được khung cảnh của làng quê. Nhưng mà, ẩn sau cái vẻ mộc mạc ấy, còn có thể cảm nhận được một chút băn khoăn, một nỗi lo nhẹ về những đổi thay có thể làm mất đi cái "chân" ấy.
Thể thơ tự do