

NGUYỄN THỊ PHƯƠNG ANH
Giới thiệu về bản thân



































Trong dòng chảy không ngừng của thời gian và sự phát triển mạnh mẽ của xã hội hiện đại, con người ngày càng có xu hướng tiếp cận với lối sống tiện nghi, năng động và mới mẻ. Tuy nhiên, giữa những biến đổi ấy, một câu hỏi lớn đặt ra là: Liệu chúng ta có đang đánh mất những giá trị văn hóa truyền thống – vốn là cội nguồn hình thành nên bản sắc dân tộc? Chính vì vậy, việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống trong đời sống hiện đại không chỉ cần thiết mà còn mang ý nghĩa thiêng liêng và cấp bách.
Văn hóa truyền thống là toàn bộ những giá trị tinh thần và vật chất được hình thành, bồi đắp qua bao thế hệ: từ ngôn ngữ, phong tục tập quán, trang phục, lễ hội, kiến trúc đến những giá trị đạo đức, lối sống, truyền thống hiếu học, tôn sư trọng đạo… Đó là nền tảng hình thành nên bản sắc dân tộc, là “hồn cốt” của mỗi quốc gia, mỗi cộng đồng. Không có văn hóa, con người sẽ trở nên mất phương hướng; không có bản sắc, dân tộc sẽ bị hoà tan trong toàn cầu hóa.
Trong bối cảnh hiện đại, hội nhập quốc tế là xu thế tất yếu. Chúng ta có cơ hội tiếp cận với nhiều nền văn hóa khác nhau, học hỏi những tinh hoa của nhân loại. Tuy nhiên, điều đáng lo ngại là một bộ phận giới trẻ đang dần thờ ơ, xa rời những giá trị truyền thống, từ cách ăn mặc, ngôn ngữ đến hành vi ứng xử. Không ít người coi văn hóa truyền thống là “lỗi thời”, là “lạc hậu”. Những lễ hội dân gian dần thưa thớt người tham gia, nhiều làng nghề truyền thống đang mai một, không ít ngôn ngữ dân tộc thiểu số đứng trước nguy cơ biến mất. Đó là hệ quả của sự thiếu nhận thức và chưa có hành động quyết liệt trong việc bảo tồn văn hóa dân tộc.
Vì vậy, gìn giữ và bảo vệ văn hóa truyền thống chính là gìn giữ bản sắc, giữ lấy linh hồn của dân tộc trong quá trình phát triển. Mỗi người dân, đặc biệt là thế hệ trẻ, cần hiểu và trân trọng các giá trị văn hóa truyền thống qua việc học tập, tìm hiểu về lịch sử, phong tục, ngôn ngữ, nghệ thuật dân gian… Việc mặc áo dài trong lễ hội, nói lời hay ý đẹp, giữ thái độ lễ phép với người lớn tuổi, hay đơn giản là thưởng thức những món ăn cổ truyền cũng chính là những hành động cụ thể, thiết thực. Đồng thời, cần kết hợp hài hòa giữa truyền thống và hiện đại, không bảo thủ nhưng cũng không lai căng. Nhà nước và các tổ chức cần có chính sách bảo tồn, quảng bá văn hóa truyền thống, ứng dụng công nghệ để truyền cảm hứng về văn hóa dân tộc đến với giới trẻ.
Tóm lại, văn hóa truyền thống không phải là những thứ cổ xưa cần cất vào tủ kính, mà là nguồn sống, là cội rễ tạo nên một dân tộc vững mạnh và bền lâu. Trong guồng quay của hiện đại, giữ được bản sắc chính là giữ được mình. Và chỉ khi nào con người biết trân trọng quá khứ, yêu quý cội nguồn, thì mới có thể phát triển bền vững trong tương lai.
Trong bài thơ Chân quê của Nguyễn Bính, nhân vật “em” hiện lên như một hình ảnh tiêu biểu cho người con gái nông thôn đang đứng giữa hai dòng chảy: truyền thống và hiện đại. Trước chuyến đi tỉnh, “em” mang vẻ đẹp mộc mạc, duyên dáng, thuần hậu với “cái yếm lụa sồi”, “cái khăn mỏ quạ”, “cái quần nái đen” – những trang phục đậm chất thôn quê. Nhưng sau chuyến đi, “em” trở về trong sự thay đổi từ trang phục đến dáng vẻ: “khăn nhung, quần lĩnh rộn ràng”, “áo cài khuy bấm” – tượng trưng cho sự ảnh hưởng của lối sống thị thành. Sự thay đổi này khiến nhân vật trữ tình – người yêu em – cảm thấy hụt hẫng, tiếc nuối. Tuy không lên án gay gắt, nhưng qua giọng thơ tha thiết, Nguyễn Bính đã thể hiện khát khao gìn giữ vẻ đẹp thuần phác, giản dị của người con gái quê. Nhân vật “em” vì thế không chỉ là cô gái trong tình yêu, mà còn là hình tượng nghệ thuật để nhà thơ gửi gắm nỗi trăn trở về sự phôi pha của hồn quê trong dòng chảy hiện đại hóa.
Bài thơ gửi gắm một nỗi tiếc nuối, trăn trở trước sự đổi thay của con người và nếp sống quê hương khi tiếp xúc với đô thị. Qua đó, nhà thơ muốn nhấn mạnh một thông điệp sâu sắc: Giữ gìn bản sắc dân tộc, nét đẹp mộc mạc, chân quê chính là giữ gìn tâm hồn và cội nguồn của mỗi con người.
Hoán dụ: “Hương đồng gió nội” là hình ảnh hoán dụ cho vẻ đẹp mộc mạc, chân chất, giản dị của quê hương, của nếp sống thôn quê. Ẩn dụ chuyển đổi cảm giác: “Bay đi ít nhiều” gợi cảm giác như hương gió có thể “bay mất”, làm cho người đọc cảm nhận được sự thay đổi một cách tinh tế và sâu lắng. Gợi cảm giác nuối tiếc, xót xa trước sự phai nhạt của hồn quê, những giá trị truyền thống đang dần mai một theo thời gian.Thể hiện tâm trạng bâng khuâng, hoài niệm của nhà thơ khi chứng kiến sự thay đổi trong đời sống nông thôn.Làm nổi bật vẻ đẹp thuần hậu của quê hương, từ đó khơi gợi tình yêu quê hương tha thiết trong lòng người đọc
Hoán dụ: “Hương đồng gió nội” là hình ảnh hoán dụ cho vẻ đẹp mộc mạc, chân chất, giản dị của quê hương, của nếp sống thôn quê. Ẩn dụ chuyển đổi cảm giác: “Bay đi ít nhiều” gợi cảm giác như hương gió có thể “bay mất”, làm cho người đọc cảm nhận được sự thay đổi một cách tinh tế và sâu lắng. Gợi cảm giác nuối tiếc, xót xa trước sự phai nhạt của hồn quê, những giá trị truyền thống đang dần mai một theo thời gian.Thể hiện tâm trạng bâng khuâng, hoài niệm của nhà thơ khi chứng kiến sự thay đổi trong đời sống nông thôn.Làm nổi bật vẻ đẹp thuần hậu của quê hương, từ đó khơi gợi tình yêu quê hương tha thiết trong lòng người đọc
Những loại trang phục được nhắc tới trong bài thơ là :
Khăn nhung , quần lĩnh , áo cài khuy bấm: đại diện cho sự mới mẻ hiện đại thoát khỏi vẻ đẹp truyền thống
Yếm lụa sồi, dây lưng đũi ,áo tứ thân , khăn mỏ quạ , quần nái đen : đại diện cho vẻ đẹp truyền thống ,trang phục quen thuộc của người phụ nữ .
Bài thơ gợi cho em liên tưởng về sự thay đổi của cô gái khi đi tỉnh về, thay đổi về cái khăn, cái yếm, cái quần và cảm nhận rằng khi cô gái đi tỉnh về thì đã mang lên mình một chút vẻ kiêu sa và bỏ qua quá khứ trước kia ở quê
Bài thơ được viết theo thể thơ tự do