

Vũ Gia Hưng
Giới thiệu về bản thân



































Có thể nói tình mẫu tử là thứ tình cảm thiêng liêng đủ sức lay động trái tim của mỗi con người. Sâu thẳm bên trong trái tim của mỗi người, hình ảnh người mẹ kính yêu luôn luôn hiện hữu và khắc ghi dấu ấn. Và thứ tình cảm sâu lắng ấy đã được nhà thơ Vũ Quần Phương khắc họa chân thực và rõ nét trong bài thơ “Đợi mẹ” của mình. Hình ảnh người mẹ tần tảo trên cánh đồng trong trời đêm gợi lên trong tâm trí người đọc bao nỗi niềm day dứt. Người mẹ nào cũng thương con, người mẹ nào cũng muốn được trở về nhà với đứa con của mình. Thế nhưng bởi cuộc sống mưu sinh ngoài kia, vì con vì cái, mẹ phải cặm cụi sớm hôm, vất vả lo lắng cuộc sống cho đứa con thơ của mình. Thông qua sự mong ngóng đợi mẹ của em bé, nhà thơ muốn người đọc cảm nhận được tình yêu thương của người con đối với đấng sinh thành đồng thời là tình mẫu tử thiêng liêng ngút trời. Thêm vào đó, nhà thơ còn khắc họa thành công, đầy cảm động hình ảnh lam lũ, chịu thương chịu khó của những bà mẹ Việt Nam.
Mây và sóng” là một trong những tác phẩm tiêu biểu của nhà thơ Ta-go. Bài thơ đã gợi ra cho người đọc cảm nhận sâu sắc về tình mẫu tử thiêng liêng. Em bé trong bài thơ được mời gọi đến thế giới kỳ diệu ở “trên mây” và “trong sóng”. Với sự hiếu kỳ của một đứa trẻ, em đã cất tiếng hỏi: “Nhưng làm thế nào mình lên đó được?”, “Nhưng làm thế nào mình ra ngoài đó được?”. Nhưng khi em bé nhớ đến mẹ vẫn luôn chờ đợi mình ở nhà, em đã từng chối đầy kiên quyết: “Làm sao có thể rời mẹ mà đến được?”, “Làm sao có thể rời mẹ mà đi được?”. Chẳng có niềm hạnh phúc nào bằng được ở bên cạnh mẹ mặc dù thế giới ngoài kia nhiều hấp dẫn. Để rồi, em bé đã sáng tạo ra những trò chơi còn thú vị hơn của những người “trên mây” và “trong sóng”. Trong trò chơi đó, em sẽ là mây, là sóng tinh nghịch nô đùa; còn mẹ sẽ là vầng trăng, là bờ biển dịu hiền, ôm ấp và che chở con. Những câu thơ giàu tính tự sự và miêu tả nhưng lại góp phần bộc lộ cảm xúc của nhân vật trong bài thơ. Ta-go đã sử dụng trong bài thơ những lời thoại, chi tiết được kể tuần tự, vừa lặp lại vừa biến hóa kết hợp với hình ảnh giàu tính biểu tượng. Bài thơ chính là một câu chuyện cảm động về tình mẫu tử thiêng liêng, bất diệt.
Sau khi đọc xong bài thơ của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm , tác giả đã để lại trong những ấn tượng sâu sắc về tình mẫu tử."Lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên/Còn những bí và bầu thì lớn xuống/Chúng mang hình dáng giọt mồ hôi mặn/Rỏ xuống lòng thầm lặng mẹ tôi" đoạn thơ mang lại cho em nhiều cảm xúc khó tả."Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi/Mình vẫn còn là một thứ quả non xanh" hai dòng thơ cuối gợi cho người đọc sự xú động , bởi tình cảm và tấm lòng hiếu thảo của nhà thơ.Nhà thơ sử dụng biện pháp hoán dụ,lấy hình ảnh người mẹ già suốt đời vì con đã không còn sức lực nữa.Tiếp đến oà biện pháp tu từ ẩn dụ"quả non xanh" chỉ sự con chưa trưởng thành,còn non dại,vụng về.Hai dòng thơ cuối đã diễn tả được tâm trạng lo lắng,trăn trở,pha chút ân hận của nhà thơ:mẹ già rồi mà mình vẫn còn là một thứ quả non xanh,non nớt,vụng dại.Qua đó chúng ta thấy được sự băn khoăn về trách nhiệm của bản thân,vừa là sự lo lắng sâu sắc là biểu hiện cao của ý thức trách nhiệm phải đền đáp công ơn người đã dạy dỗ nuôi nấng mình