

Hoàng Thanh Tùng
Giới thiệu về bản thân



































C1: Bài thơ "Than đạo học" của Tú Xương là một bức tranh biếm họa sắc nét về sự suy đồi của nền giáo dục và đạo học đương thời, đồng thời thể hiện thái độ châm biếm, xót xa của tác giả. Về nội dung, bài thơ phơi bày thực trạng học hành sa sút, khi "mười người đi học, chín người thôi", cho thấy sự thờ ơ, chán nản của xã hội đối với việc học. Hình ảnh "cô hàng bán sách lim dim ngủ" và "thầy khóa tư lương nhấp nhổm ngồi" không chỉ miêu tả sự lười biếng, bất an của người dạy và người học, mà còn phản ánh sự khủng hoảng của đạo học. Đặc biệt, câu thơ "Sĩ khí rụt rè gà phải cáo, văn trường liều lĩnh đấm ăn xôi" đã lột tả sự tha hóa của sĩ khí và văn chương, khi người trí thức phải ẩn mình, còn văn chương bị lợi dụng để kiếm lợi.Về nghệ thuật, Tú Xương đã sử dụng ngôn ngữ thơ trào phúng một cách tài tình. Các từ láy như "lim dim", "nhấp nhổm", "rụt rè", "liều lĩnh" không chỉ gợi hình, gợi cảm mà còn thể hiện thái độ mỉa mai, châm biếm của tác giả. Cấu trúc thơ đối xứng, nhịp điệu linh hoạt, giọng điệu vừa hài hước, vừa chua xót đã tạo nên sức hấp dẫn đặc biệt cho bài thơ. Ngoài ra, việc sử dụng các hình ảnh tương phản, ẩn dụ cũng góp phần làm nổi bật chủ đề và tư tưởng của tác phẩm. "Than đạo học" không chỉ là tiếng than về sự suy đồi của đạo học, mà còn là lời cảnh tỉnh về sự tha hóa của các giá trị văn hóa truyền thống trong xã hội đương thời.
Y
C1 : Bài Làm
Việc con người ngày càng phụ thuộc vào công nghệ AI đang là xu hướng không thể phủ nhận. AI mang lại vô vàn lợi ích như tự động hóa, tăng năng suất, hỗ trợ ra quyết định trong y tế, tài chính, giúp tiết kiệm thời gian, công sức, thậm chí cứu sống con người. Tuy nhiên, sự phụ thuộc quá mức cũng tiềm ẩn nhiều nguy cơ. Nó có thể làm giảm khả năng tư duy độc lập và sáng tạo, khiến chúng ta lười biếng suy nghĩ, mất dần kỹ năng phân tích và giải quyết vấn đề. Thứ hai, sự phụ thuộc này có thể dẫn đến tình trạng mất việc làm trên diện rộng. Cuối cùng, việc quá tin tưởng vào AI có thể khiến chúng ta dễ bị tổn thương trước các lỗi kỹ thuật hoặc các cuộc tấn công mạng. Do đó, điều quan trọng là chúng ta cần sử dụng AI một cách thông minh và có trách nhiệm, kết hợp nó với trí tuệ và khả năng sáng tạo của con người để đạt được sự phát triển bền vững.
C2 : Bài Làm
Trong thế giới văn chương Việt Nam đương đại, bài thơ "Đừng chạm tay" của Vũ Thị Huyền Trang nổi lên như một nốt nhạc trầm lắng, gợi cảm, khắc họa những góc khuất trong cuộc sống của người già nơi vùng cao. Bằng ngôn ngữ giản dị, hình ảnh gợi cảm và cảm xúc chân thành, tác phẩm không chỉ vẽ nên bức tranh thiên nhiên thanh bình mà còn chạm đến những suy tư sâu sắc về giá trị ký ức, sự tôn trọng và lòng trắc ẩn.
Mở đầu bài thơ là hình ảnh quen thuộc, một cụ già ngồi sưởi nắng trên đầu con dốc, một biểu tượng cho sự tĩnh lặng, an yên giữa nhịp sống hối hả. Sự xuất hiện của "khách" như một sự đối lập, một sự xáo trộn tiềm tàng vào thế giới bình yên ấy. Con đường mà cụ già chỉ dẫn không đơn thuần là lối đi vật lý, mà là con đường ký ức, con đường của một thế giới đã qua. Khách "đi lạc" trong thế giới của người già, một thế giới "chẳng có trên bản đồ du lịch", nơi chỉ có tiếng gió reo, đồng san, cây vừa bật gốc và những khối bê tông vô hồn. Sự cô đơn, cô lập của người già được thể hiện qua những chi tiết ấy, một sự cô đơn không dễ gì thấu hiểu, không dễ gì chia sẻ. Hình ảnh "núi sẻ, đồng san, cây vừa bật gốc" không chỉ gợi lên vẻ đẹp hoang sơ của thiên nhiên mà còn ẩn chứa sự tàn phai, mất mát, một sự mất mát gắn liền với tuổi già và những biến đổi của cuộc sống. "Những khối bê tông đông cứng ánh nhìn" như một sự tương phản, một sự xâm lấn của cái mới, cái hiện đại vào không gian xưa cũ, làm cho ký ức càng trở nên xa xôi, khó nắm bắt. Bài thơ đi đến cao trào cảm xúc khi khách quay lại con dốc, nhận ra sự thật: "Đừng khuấy lên kí ức một người già". Đây không chỉ là lời khuyên mà còn là sự thức tỉnh về sự nhạy cảm, sự tôn trọng cần có đối với những người đã đi qua nhiều thăng trầm của cuộc đời.
Vũ Thị Huyền Trang đã sử dụng ngôn ngữ thơ giản dị, gần gũi, nhưng lại có sức gợi lớn. Những hình ảnh thơ sống động, giàu chất tạo hình, kết hợp với nhịp điệu chậm rãi, du dương, đã tạo nên một không gian thơ đậm chất trữ tình. Đặc biệt, việc sử dụng biện pháp đối lập giữa cái cũ và cái mới, giữa sự yên bình và sự xáo trộn, giữa ký ức và thực tại, đã làm nổi bật chủ đề và ý nghĩa của bài thơ. Chất liệu văn hóa dân gian cũng được lồng ghép một cách tinh tế, làm tăng thêm giá trị thẩm mỹ và giá trị nhân văn cho tác phẩm.
"Đừng chạm tay" không chỉ là một bài thơ viết về người già, mà còn là một lời nhắc nhở về sự trân trọng những giá trị truyền thống, về sự kết nối giữa quá khứ và hiện tại. Bài thơ khơi gợi trong lòng người đọc những cảm xúc sâu lắng, những suy tư về cuộc sống, về con người và về những giá trị đích thực của cuộc đời.
Với "Đừng chạm tay", Vũ Thị Huyền Trang đã chứng tỏ tài năng và sự nhạy cảm của mình trong việc khai thác những đề tài quen thuộc nhưng vẫn tạo được sự mới mẻ và sâu sắc. Bài thơ xứng đáng là một tác phẩm tiêu biểu của văn học Việt Nam đương đại, góp phần làm phong phú thêm bức tranh văn hóa của dân tộc.
C1 : Bài Làm
Việc con người ngày càng phụ thuộc vào công nghệ AI đang là xu hướng không thể phủ nhận. AI mang lại vô vàn lợi ích như tự động hóa, tăng năng suất, hỗ trợ ra quyết định trong y tế, tài chính, giúp tiết kiệm thời gian, công sức, thậm chí cứu sống con người. Tuy nhiên, sự phụ thuộc quá mức cũng tiềm ẩn nhiều nguy cơ. Nó có thể làm giảm khả năng tư duy độc lập và sáng tạo, khiến chúng ta lười biếng suy nghĩ, mất dần kỹ năng phân tích và giải quyết vấn đề. Thứ hai, sự phụ thuộc này có thể dẫn đến tình trạng mất việc làm trên diện rộng. Cuối cùng, việc quá tin tưởng vào AI có thể khiến chúng ta dễ bị tổn thương trước các lỗi kỹ thuật hoặc các cuộc tấn công mạng. Do đó, điều quan trọng là chúng ta cần sử dụng AI một cách thông minh và có trách nhiệm, kết hợp nó với trí tuệ và khả năng sáng tạo của con người để đạt được sự phát triển bền vững.
C2 : Bài Làm
Trong thế giới văn chương Việt Nam đương đại, bài thơ "Đừng chạm tay" của Vũ Thị Huyền Trang nổi lên như một nốt nhạc trầm lắng, gợi cảm, khắc họa những góc khuất trong cuộc sống của người già nơi vùng cao. Bằng ngôn ngữ giản dị, hình ảnh gợi cảm và cảm xúc chân thành, tác phẩm không chỉ vẽ nên bức tranh thiên nhiên thanh bình mà còn chạm đến những suy tư sâu sắc về giá trị ký ức, sự tôn trọng và lòng trắc ẩn.
Mở đầu bài thơ là hình ảnh quen thuộc, một cụ già ngồi sưởi nắng trên đầu con dốc, một biểu tượng cho sự tĩnh lặng, an yên giữa nhịp sống hối hả. Sự xuất hiện của "khách" như một sự đối lập, một sự xáo trộn tiềm tàng vào thế giới bình yên ấy. Con đường mà cụ già chỉ dẫn không đơn thuần là lối đi vật lý, mà là con đường ký ức, con đường của một thế giới đã qua. Khách "đi lạc" trong thế giới của người già, một thế giới "chẳng có trên bản đồ du lịch", nơi chỉ có tiếng gió reo, đồng san, cây vừa bật gốc và những khối bê tông vô hồn. Sự cô đơn, cô lập của người già được thể hiện qua những chi tiết ấy, một sự cô đơn không dễ gì thấu hiểu, không dễ gì chia sẻ. Hình ảnh "núi sẻ, đồng san, cây vừa bật gốc" không chỉ gợi lên vẻ đẹp hoang sơ của thiên nhiên mà còn ẩn chứa sự tàn phai, mất mát, một sự mất mát gắn liền với tuổi già và những biến đổi của cuộc sống. "Những khối bê tông đông cứng ánh nhìn" như một sự tương phản, một sự xâm lấn của cái mới, cái hiện đại vào không gian xưa cũ, làm cho ký ức càng trở nên xa xôi, khó nắm bắt. Bài thơ đi đến cao trào cảm xúc khi khách quay lại con dốc, nhận ra sự thật: "Đừng khuấy lên kí ức một người già". Đây không chỉ là lời khuyên mà còn là sự thức tỉnh về sự nhạy cảm, sự tôn trọng cần có đối với những người đã đi qua nhiều thăng trầm của cuộc đời.
Vũ Thị Huyền Trang đã sử dụng ngôn ngữ thơ giản dị, gần gũi, nhưng lại có sức gợi lớn. Những hình ảnh thơ sống động, giàu chất tạo hình, kết hợp với nhịp điệu chậm rãi, du dương, đã tạo nên một không gian thơ đậm chất trữ tình. Đặc biệt, việc sử dụng biện pháp đối lập giữa cái cũ và cái mới, giữa sự yên bình và sự xáo trộn, giữa ký ức và thực tại, đã làm nổi bật chủ đề và ý nghĩa của bài thơ. Chất liệu văn hóa dân gian cũng được lồng ghép một cách tinh tế, làm tăng thêm giá trị thẩm mỹ và giá trị nhân văn cho tác phẩm.
"Đừng chạm tay" không chỉ là một bài thơ viết về người già, mà còn là một lời nhắc nhở về sự trân trọng những giá trị truyền thống, về sự kết nối giữa quá khứ và hiện tại. Bài thơ khơi gợi trong lòng người đọc những cảm xúc sâu lắng, những suy tư về cuộc sống, về con người và về những giá trị đích thực của cuộc đời.
Với "Đừng chạm tay", Vũ Thị Huyền Trang đã chứng tỏ tài năng và sự nhạy cảm của mình trong việc khai thác những đề tài quen thuộc nhưng vẫn tạo được sự mới mẻ và sâu sắc. Bài thơ xứng đáng là một tác phẩm tiêu biểu của văn học Việt Nam đương đại, góp phần làm phong phú thêm bức tranh văn hóa của dân tộc.
C1 : Bài Làm
Việc con người ngày càng phụ thuộc vào công nghệ AI đang là xu hướng không thể phủ nhận. AI mang lại vô vàn lợi ích như tự động hóa, tăng năng suất, hỗ trợ ra quyết định trong y tế, tài chính, giúp tiết kiệm thời gian, công sức, thậm chí cứu sống con người. Tuy nhiên, sự phụ thuộc quá mức cũng tiềm ẩn nhiều nguy cơ. Nó có thể làm giảm khả năng tư duy độc lập và sáng tạo, khiến chúng ta lười biếng suy nghĩ, mất dần kỹ năng phân tích và giải quyết vấn đề. Thứ hai, sự phụ thuộc này có thể dẫn đến tình trạng mất việc làm trên diện rộng. Cuối cùng, việc quá tin tưởng vào AI có thể khiến chúng ta dễ bị tổn thương trước các lỗi kỹ thuật hoặc các cuộc tấn công mạng. Do đó, điều quan trọng là chúng ta cần sử dụng AI một cách thông minh và có trách nhiệm, kết hợp nó với trí tuệ và khả năng sáng tạo của con người để đạt được sự phát triển bền vững.
C2 : Bài Làm
Trong thế giới văn chương Việt Nam đương đại, bài thơ "Đừng chạm tay" của Vũ Thị Huyền Trang nổi lên như một nốt nhạc trầm lắng, gợi cảm, khắc họa những góc khuất trong cuộc sống của người già nơi vùng cao. Bằng ngôn ngữ giản dị, hình ảnh gợi cảm và cảm xúc chân thành, tác phẩm không chỉ vẽ nên bức tranh thiên nhiên thanh bình mà còn chạm đến những suy tư sâu sắc về giá trị ký ức, sự tôn trọng và lòng trắc ẩn.
Mở đầu bài thơ là hình ảnh quen thuộc, một cụ già ngồi sưởi nắng trên đầu con dốc, một biểu tượng cho sự tĩnh lặng, an yên giữa nhịp sống hối hả. Sự xuất hiện của "khách" như một sự đối lập, một sự xáo trộn tiềm tàng vào thế giới bình yên ấy. Con đường mà cụ già chỉ dẫn không đơn thuần là lối đi vật lý, mà là con đường ký ức, con đường của một thế giới đã qua. Khách "đi lạc" trong thế giới của người già, một thế giới "chẳng có trên bản đồ du lịch", nơi chỉ có tiếng gió reo, đồng san, cây vừa bật gốc và những khối bê tông vô hồn. Sự cô đơn, cô lập của người già được thể hiện qua những chi tiết ấy, một sự cô đơn không dễ gì thấu hiểu, không dễ gì chia sẻ. Hình ảnh "núi sẻ, đồng san, cây vừa bật gốc" không chỉ gợi lên vẻ đẹp hoang sơ của thiên nhiên mà còn ẩn chứa sự tàn phai, mất mát, một sự mất mát gắn liền với tuổi già và những biến đổi của cuộc sống. "Những khối bê tông đông cứng ánh nhìn" như một sự tương phản, một sự xâm lấn của cái mới, cái hiện đại vào không gian xưa cũ, làm cho ký ức càng trở nên xa xôi, khó nắm bắt. Bài thơ đi đến cao trào cảm xúc khi khách quay lại con dốc, nhận ra sự thật: "Đừng khuấy lên kí ức một người già". Đây không chỉ là lời khuyên mà còn là sự thức tỉnh về sự nhạy cảm, sự tôn trọng cần có đối với những người đã đi qua nhiều thăng trầm của cuộc đời.
Vũ Thị Huyền Trang đã sử dụng ngôn ngữ thơ giản dị, gần gũi, nhưng lại có sức gợi lớn. Những hình ảnh thơ sống động, giàu chất tạo hình, kết hợp với nhịp điệu chậm rãi, du dương, đã tạo nên một không gian thơ đậm chất trữ tình. Đặc biệt, việc sử dụng biện pháp đối lập giữa cái cũ và cái mới, giữa sự yên bình và sự xáo trộn, giữa ký ức và thực tại, đã làm nổi bật chủ đề và ý nghĩa của bài thơ. Chất liệu văn hóa dân gian cũng được lồng ghép một cách tinh tế, làm tăng thêm giá trị thẩm mỹ và giá trị nhân văn cho tác phẩm.
"Đừng chạm tay" không chỉ là một bài thơ viết về người già, mà còn là một lời nhắc nhở về sự trân trọng những giá trị truyền thống, về sự kết nối giữa quá khứ và hiện tại. Bài thơ khơi gợi trong lòng người đọc những cảm xúc sâu lắng, những suy tư về cuộc sống, về con người và về những giá trị đích thực của cuộc đời.
Với "Đừng chạm tay", Vũ Thị Huyền Trang đã chứng tỏ tài năng và sự nhạy cảm của mình trong việc khai thác những đề tài quen thuộc nhưng vẫn tạo được sự mới mẻ và sâu sắc. Bài thơ xứng đáng là một tác phẩm tiêu biểu của văn học Việt Nam đương đại, góp phần làm phong phú thêm bức tranh văn hóa của dân tộc.
C1 : Bài Làm
Việc con người ngày càng phụ thuộc vào công nghệ AI đang là xu hướng không thể phủ nhận. AI mang lại vô vàn lợi ích như tự động hóa, tăng năng suất, hỗ trợ ra quyết định trong y tế, tài chính, giúp tiết kiệm thời gian, công sức, thậm chí cứu sống con người. Tuy nhiên, sự phụ thuộc quá mức cũng tiềm ẩn nhiều nguy cơ. Nó có thể làm giảm khả năng tư duy độc lập và sáng tạo, khiến chúng ta lười biếng suy nghĩ, mất dần kỹ năng phân tích và giải quyết vấn đề. Thứ hai, sự phụ thuộc này có thể dẫn đến tình trạng mất việc làm trên diện rộng. Cuối cùng, việc quá tin tưởng vào AI có thể khiến chúng ta dễ bị tổn thương trước các lỗi kỹ thuật hoặc các cuộc tấn công mạng. Do đó, điều quan trọng là chúng ta cần sử dụng AI một cách thông minh và có trách nhiệm, kết hợp nó với trí tuệ và khả năng sáng tạo của con người để đạt được sự phát triển bền vững.
C2 : Bài Làm
Trong thế giới văn chương Việt Nam đương đại, bài thơ "Đừng chạm tay" của Vũ Thị Huyền Trang nổi lên như một nốt nhạc trầm lắng, gợi cảm, khắc họa những góc khuất trong cuộc sống của người già nơi vùng cao. Bằng ngôn ngữ giản dị, hình ảnh gợi cảm và cảm xúc chân thành, tác phẩm không chỉ vẽ nên bức tranh thiên nhiên thanh bình mà còn chạm đến những suy tư sâu sắc về giá trị ký ức, sự tôn trọng và lòng trắc ẩn.
Mở đầu bài thơ là hình ảnh quen thuộc, một cụ già ngồi sưởi nắng trên đầu con dốc, một biểu tượng cho sự tĩnh lặng, an yên giữa nhịp sống hối hả. Sự xuất hiện của "khách" như một sự đối lập, một sự xáo trộn tiềm tàng vào thế giới bình yên ấy. Con đường mà cụ già chỉ dẫn không đơn thuần là lối đi vật lý, mà là con đường ký ức, con đường của một thế giới đã qua. Khách "đi lạc" trong thế giới của người già, một thế giới "chẳng có trên bản đồ du lịch", nơi chỉ có tiếng gió reo, đồng san, cây vừa bật gốc và những khối bê tông vô hồn. Sự cô đơn, cô lập của người già được thể hiện qua những chi tiết ấy, một sự cô đơn không dễ gì thấu hiểu, không dễ gì chia sẻ. Hình ảnh "núi sẻ, đồng san, cây vừa bật gốc" không chỉ gợi lên vẻ đẹp hoang sơ của thiên nhiên mà còn ẩn chứa sự tàn phai, mất mát, một sự mất mát gắn liền với tuổi già và những biến đổi của cuộc sống. "Những khối bê tông đông cứng ánh nhìn" như một sự tương phản, một sự xâm lấn của cái mới, cái hiện đại vào không gian xưa cũ, làm cho ký ức càng trở nên xa xôi, khó nắm bắt. Bài thơ đi đến cao trào cảm xúc khi khách quay lại con dốc, nhận ra sự thật: "Đừng khuấy lên kí ức một người già". Đây không chỉ là lời khuyên mà còn là sự thức tỉnh về sự nhạy cảm, sự tôn trọng cần có đối với những người đã đi qua nhiều thăng trầm của cuộc đời.
Vũ Thị Huyền Trang đã sử dụng ngôn ngữ thơ giản dị, gần gũi, nhưng lại có sức gợi lớn. Những hình ảnh thơ sống động, giàu chất tạo hình, kết hợp với nhịp điệu chậm rãi, du dương, đã tạo nên một không gian thơ đậm chất trữ tình. Đặc biệt, việc sử dụng biện pháp đối lập giữa cái cũ và cái mới, giữa sự yên bình và sự xáo trộn, giữa ký ức và thực tại, đã làm nổi bật chủ đề và ý nghĩa của bài thơ. Chất liệu văn hóa dân gian cũng được lồng ghép một cách tinh tế, làm tăng thêm giá trị thẩm mỹ và giá trị nhân văn cho tác phẩm.
"Đừng chạm tay" không chỉ là một bài thơ viết về người già, mà còn là một lời nhắc nhở về sự trân trọng những giá trị truyền thống, về sự kết nối giữa quá khứ và hiện tại. Bài thơ khơi gợi trong lòng người đọc những cảm xúc sâu lắng, những suy tư về cuộc sống, về con người và về những giá trị đích thực của cuộc đời.
Với "Đừng chạm tay", Vũ Thị Huyền Trang đã chứng tỏ tài năng và sự nhạy cảm của mình trong việc khai thác những đề tài quen thuộc nhưng vẫn tạo được sự mới mẻ và sâu sắc. Bài thơ xứng đáng là một tác phẩm tiêu biểu của văn học Việt Nam đương đại, góp phần làm phong phú thêm bức tranh văn hóa của dân tộc.
C1 : Bài Làm
Việc con người ngày càng phụ thuộc vào công nghệ AI đang là xu hướng không thể phủ nhận. AI mang lại vô vàn lợi ích như tự động hóa, tăng năng suất, hỗ trợ ra quyết định trong y tế, tài chính, giúp tiết kiệm thời gian, công sức, thậm chí cứu sống con người. Tuy nhiên, sự phụ thuộc quá mức cũng tiềm ẩn nhiều nguy cơ. Nó có thể làm giảm khả năng tư duy độc lập và sáng tạo, khiến chúng ta lười biếng suy nghĩ, mất dần kỹ năng phân tích và giải quyết vấn đề. Thứ hai, sự phụ thuộc này có thể dẫn đến tình trạng mất việc làm trên diện rộng. Cuối cùng, việc quá tin tưởng vào AI có thể khiến chúng ta dễ bị tổn thương trước các lỗi kỹ thuật hoặc các cuộc tấn công mạng. Do đó, điều quan trọng là chúng ta cần sử dụng AI một cách thông minh và có trách nhiệm, kết hợp nó với trí tuệ và khả năng sáng tạo của con người để đạt được sự phát triển bền vững.
C2 : Bài Làm
Trong thế giới văn chương Việt Nam đương đại, bài thơ "Đừng chạm tay" của Vũ Thị Huyền Trang nổi lên như một nốt nhạc trầm lắng, gợi cảm, khắc họa những góc khuất trong cuộc sống của người già nơi vùng cao. Bằng ngôn ngữ giản dị, hình ảnh gợi cảm và cảm xúc chân thành, tác phẩm không chỉ vẽ nên bức tranh thiên nhiên thanh bình mà còn chạm đến những suy tư sâu sắc về giá trị ký ức, sự tôn trọng và lòng trắc ẩn.
Mở đầu bài thơ là hình ảnh quen thuộc, một cụ già ngồi sưởi nắng trên đầu con dốc, một biểu tượng cho sự tĩnh lặng, an yên giữa nhịp sống hối hả. Sự xuất hiện của "khách" như một sự đối lập, một sự xáo trộn tiềm tàng vào thế giới bình yên ấy. Con đường mà cụ già chỉ dẫn không đơn thuần là lối đi vật lý, mà là con đường ký ức, con đường của một thế giới đã qua. Khách "đi lạc" trong thế giới của người già, một thế giới "chẳng có trên bản đồ du lịch", nơi chỉ có tiếng gió reo, đồng san, cây vừa bật gốc và những khối bê tông vô hồn. Sự cô đơn, cô lập của người già được thể hiện qua những chi tiết ấy, một sự cô đơn không dễ gì thấu hiểu, không dễ gì chia sẻ. Hình ảnh "núi sẻ, đồng san, cây vừa bật gốc" không chỉ gợi lên vẻ đẹp hoang sơ của thiên nhiên mà còn ẩn chứa sự tàn phai, mất mát, một sự mất mát gắn liền với tuổi già và những biến đổi của cuộc sống. "Những khối bê tông đông cứng ánh nhìn" như một sự tương phản, một sự xâm lấn của cái mới, cái hiện đại vào không gian xưa cũ, làm cho ký ức càng trở nên xa xôi, khó nắm bắt. Bài thơ đi đến cao trào cảm xúc khi khách quay lại con dốc, nhận ra sự thật: "Đừng khuấy lên kí ức một người già". Đây không chỉ là lời khuyên mà còn là sự thức tỉnh về sự nhạy cảm, sự tôn trọng cần có đối với những người đã đi qua nhiều thăng trầm của cuộc đời.
Vũ Thị Huyền Trang đã sử dụng ngôn ngữ thơ giản dị, gần gũi, nhưng lại có sức gợi lớn. Những hình ảnh thơ sống động, giàu chất tạo hình, kết hợp với nhịp điệu chậm rãi, du dương, đã tạo nên một không gian thơ đậm chất trữ tình. Đặc biệt, việc sử dụng biện pháp đối lập giữa cái cũ và cái mới, giữa sự yên bình và sự xáo trộn, giữa ký ức và thực tại, đã làm nổi bật chủ đề và ý nghĩa của bài thơ. Chất liệu văn hóa dân gian cũng được lồng ghép một cách tinh tế, làm tăng thêm giá trị thẩm mỹ và giá trị nhân văn cho tác phẩm.
"Đừng chạm tay" không chỉ là một bài thơ viết về người già, mà còn là một lời nhắc nhở về sự trân trọng những giá trị truyền thống, về sự kết nối giữa quá khứ và hiện tại. Bài thơ khơi gợi trong lòng người đọc những cảm xúc sâu lắng, những suy tư về cuộc sống, về con người và về những giá trị đích thực của cuộc đời.
Với "Đừng chạm tay", Vũ Thị Huyền Trang đã chứng tỏ tài năng và sự nhạy cảm của mình trong việc khai thác những đề tài quen thuộc nhưng vẫn tạo được sự mới mẻ và sâu sắc. Bài thơ xứng đáng là một tác phẩm tiêu biểu của văn học Việt Nam đương đại, góp phần làm phong phú thêm bức tranh văn hóa của dân tộc.
C1 : Bài Làm
Việc con người ngày càng phụ thuộc vào công nghệ AI đang là xu hướng không thể phủ nhận. AI mang lại vô vàn lợi ích như tự động hóa, tăng năng suất, hỗ trợ ra quyết định trong y tế, tài chính, giúp tiết kiệm thời gian, công sức, thậm chí cứu sống con người. Tuy nhiên, sự phụ thuộc quá mức cũng tiềm ẩn nhiều nguy cơ. Nó có thể làm giảm khả năng tư duy độc lập và sáng tạo, khiến chúng ta lười biếng suy nghĩ, mất dần kỹ năng phân tích và giải quyết vấn đề. Thứ hai, sự phụ thuộc này có thể dẫn đến tình trạng mất việc làm trên diện rộng. Cuối cùng, việc quá tin tưởng vào AI có thể khiến chúng ta dễ bị tổn thương trước các lỗi kỹ thuật hoặc các cuộc tấn công mạng. Do đó, điều quan trọng là chúng ta cần sử dụng AI một cách thông minh và có trách nhiệm, kết hợp nó với trí tuệ và khả năng sáng tạo của con người để đạt được sự phát triển bền vững.
C2 : Bài Làm
Trong thế giới văn chương Việt Nam đương đại, bài thơ "Đừng chạm tay" của Vũ Thị Huyền Trang nổi lên như một nốt nhạc trầm lắng, gợi cảm, khắc họa những góc khuất trong cuộc sống của người già nơi vùng cao. Bằng ngôn ngữ giản dị, hình ảnh gợi cảm và cảm xúc chân thành, tác phẩm không chỉ vẽ nên bức tranh thiên nhiên thanh bình mà còn chạm đến những suy tư sâu sắc về giá trị ký ức, sự tôn trọng và lòng trắc ẩn.
Mở đầu bài thơ là hình ảnh quen thuộc, một cụ già ngồi sưởi nắng trên đầu con dốc, một biểu tượng cho sự tĩnh lặng, an yên giữa nhịp sống hối hả. Sự xuất hiện của "khách" như một sự đối lập, một sự xáo trộn tiềm tàng vào thế giới bình yên ấy. Con đường mà cụ già chỉ dẫn không đơn thuần là lối đi vật lý, mà là con đường ký ức, con đường của một thế giới đã qua. Khách "đi lạc" trong thế giới của người già, một thế giới "chẳng có trên bản đồ du lịch", nơi chỉ có tiếng gió reo, đồng san, cây vừa bật gốc và những khối bê tông vô hồn. Sự cô đơn, cô lập của người già được thể hiện qua những chi tiết ấy, một sự cô đơn không dễ gì thấu hiểu, không dễ gì chia sẻ. Hình ảnh "núi sẻ, đồng san, cây vừa bật gốc" không chỉ gợi lên vẻ đẹp hoang sơ của thiên nhiên mà còn ẩn chứa sự tàn phai, mất mát, một sự mất mát gắn liền với tuổi già và những biến đổi của cuộc sống. "Những khối bê tông đông cứng ánh nhìn" như một sự tương phản, một sự xâm lấn của cái mới, cái hiện đại vào không gian xưa cũ, làm cho ký ức càng trở nên xa xôi, khó nắm bắt. Bài thơ đi đến cao trào cảm xúc khi khách quay lại con dốc, nhận ra sự thật: "Đừng khuấy lên kí ức một người già". Đây không chỉ là lời khuyên mà còn là sự thức tỉnh về sự nhạy cảm, sự tôn trọng cần có đối với những người đã đi qua nhiều thăng trầm của cuộc đời.
Vũ Thị Huyền Trang đã sử dụng ngôn ngữ thơ giản dị, gần gũi, nhưng lại có sức gợi lớn. Những hình ảnh thơ sống động, giàu chất tạo hình, kết hợp với nhịp điệu chậm rãi, du dương, đã tạo nên một không gian thơ đậm chất trữ tình. Đặc biệt, việc sử dụng biện pháp đối lập giữa cái cũ và cái mới, giữa sự yên bình và sự xáo trộn, giữa ký ức và thực tại, đã làm nổi bật chủ đề và ý nghĩa của bài thơ. Chất liệu văn hóa dân gian cũng được lồng ghép một cách tinh tế, làm tăng thêm giá trị thẩm mỹ và giá trị nhân văn cho tác phẩm.
"Đừng chạm tay" không chỉ là một bài thơ viết về người già, mà còn là một lời nhắc nhở về sự trân trọng những giá trị truyền thống, về sự kết nối giữa quá khứ và hiện tại. Bài thơ khơi gợi trong lòng người đọc những cảm xúc sâu lắng, những suy tư về cuộc sống, về con người và về những giá trị đích thực của cuộc đời.
Với "Đừng chạm tay", Vũ Thị Huyền Trang đã chứng tỏ tài năng và sự nhạy cảm của mình trong việc khai thác những đề tài quen thuộc nhưng vẫn tạo được sự mới mẻ và sâu sắc. Bài thơ xứng đáng là một tác phẩm tiêu biểu của văn học Việt Nam đương đại, góp phần làm phong phú thêm bức tranh văn hóa của dân tộc.
C1 : Bài Làm
Việc con người ngày càng phụ thuộc vào công nghệ AI đang là xu hướng không thể phủ nhận. AI mang lại vô vàn lợi ích như tự động hóa, tăng năng suất, hỗ trợ ra quyết định trong y tế, tài chính, giúp tiết kiệm thời gian, công sức, thậm chí cứu sống con người. Tuy nhiên, sự phụ thuộc quá mức cũng tiềm ẩn nhiều nguy cơ. Nó có thể làm giảm khả năng tư duy độc lập và sáng tạo, khiến chúng ta lười biếng suy nghĩ, mất dần kỹ năng phân tích và giải quyết vấn đề. Thứ hai, sự phụ thuộc này có thể dẫn đến tình trạng mất việc làm trên diện rộng. Cuối cùng, việc quá tin tưởng vào AI có thể khiến chúng ta dễ bị tổn thương trước các lỗi kỹ thuật hoặc các cuộc tấn công mạng. Do đó, điều quan trọng là chúng ta cần sử dụng AI một cách thông minh và có trách nhiệm, kết hợp nó với trí tuệ và khả năng sáng tạo của con người để đạt được sự phát triển bền vững.
C2 : Bài Làm
Trong thế giới văn chương Việt Nam đương đại, bài thơ "Đừng chạm tay" của Vũ Thị Huyền Trang nổi lên như một nốt nhạc trầm lắng, gợi cảm, khắc họa những góc khuất trong cuộc sống của người già nơi vùng cao. Bằng ngôn ngữ giản dị, hình ảnh gợi cảm và cảm xúc chân thành, tác phẩm không chỉ vẽ nên bức tranh thiên nhiên thanh bình mà còn chạm đến những suy tư sâu sắc về giá trị ký ức, sự tôn trọng và lòng trắc ẩn.
Mở đầu bài thơ là hình ảnh quen thuộc, một cụ già ngồi sưởi nắng trên đầu con dốc, một biểu tượng cho sự tĩnh lặng, an yên giữa nhịp sống hối hả. Sự xuất hiện của "khách" như một sự đối lập, một sự xáo trộn tiềm tàng vào thế giới bình yên ấy. Con đường mà cụ già chỉ dẫn không đơn thuần là lối đi vật lý, mà là con đường ký ức, con đường của một thế giới đã qua. Khách "đi lạc" trong thế giới của người già, một thế giới "chẳng có trên bản đồ du lịch", nơi chỉ có tiếng gió reo, đồng san, cây vừa bật gốc và những khối bê tông vô hồn. Sự cô đơn, cô lập của người già được thể hiện qua những chi tiết ấy, một sự cô đơn không dễ gì thấu hiểu, không dễ gì chia sẻ. Hình ảnh "núi sẻ, đồng san, cây vừa bật gốc" không chỉ gợi lên vẻ đẹp hoang sơ của thiên nhiên mà còn ẩn chứa sự tàn phai, mất mát, một sự mất mát gắn liền với tuổi già và những biến đổi của cuộc sống. "Những khối bê tông đông cứng ánh nhìn" như một sự tương phản, một sự xâm lấn của cái mới, cái hiện đại vào không gian xưa cũ, làm cho ký ức càng trở nên xa xôi, khó nắm bắt. Bài thơ đi đến cao trào cảm xúc khi khách quay lại con dốc, nhận ra sự thật: "Đừng khuấy lên kí ức một người già". Đây không chỉ là lời khuyên mà còn là sự thức tỉnh về sự nhạy cảm, sự tôn trọng cần có đối với những người đã đi qua nhiều thăng trầm của cuộc đời.
Vũ Thị Huyền Trang đã sử dụng ngôn ngữ thơ giản dị, gần gũi, nhưng lại có sức gợi lớn. Những hình ảnh thơ sống động, giàu chất tạo hình, kết hợp với nhịp điệu chậm rãi, du dương, đã tạo nên một không gian thơ đậm chất trữ tình. Đặc biệt, việc sử dụng biện pháp đối lập giữa cái cũ và cái mới, giữa sự yên bình và sự xáo trộn, giữa ký ức và thực tại, đã làm nổi bật chủ đề và ý nghĩa của bài thơ. Chất liệu văn hóa dân gian cũng được lồng ghép một cách tinh tế, làm tăng thêm giá trị thẩm mỹ và giá trị nhân văn cho tác phẩm.
"Đừng chạm tay" không chỉ là một bài thơ viết về người già, mà còn là một lời nhắc nhở về sự trân n trọng những giá trị truyền thống, về sự kết nối giữa quá khứ và hiện tại. Bài thơ khơi gợi trong lòng người đọc những cảm xúc sâu lắng, những suy tư về cuộc sống, về con người và về những giá trị đích thực của cuộc đời.
Với "Đừng chạm tay", Vũ Thị Huyền Trang đã chứng tỏ tài năng và sự nhạy cảm của mình trong việc khai thác những đề tài quen thuộc nhưng vẫn tạo được sự mới mẻ và sâu sắc. Bài thơ xứng đáng là một tác phẩm tiêu biểu của văn học Việt Nam đương đại, góp phần làm phong phú thêm bức tranh văn hóa của dân tộc.
a) 350 năm. b) 12,5 năm