

Phan Tuấn Khang
Giới thiệu về bản thân



































Bức tranh quê trong đoạn thơ “Trăng hè” của Đoàn Văn Cừ hiện lên thật yên bình và đầy chất thơ. Cảnh vật thôn quê được miêu tả bằng những hình ảnh thân thuộc, gần gũi: tiếng võng kẽo kẹt, con chó ngủ lơ mơ, bóng cây bên hàng dậu, ánh trăng lấp loáng trên tàu cau… Tất cả tạo nên một không gian tĩnh lặng, thanh bình, mang đậm hồn quê Việt. Trong sự vắng lặng của đêm hè, từng chi tiết nhỏ như hơi thở cuộc sống đều được cảm nhận tinh tế và sâu sắc. Cảnh vật không chỉ được tả bằng thị giác mà còn sống động qua thính giác, qua cảm nhận của tâm hồn thi sĩ. Không chỉ thiên nhiên, con người trong tranh cũng góp phần làm nên vẻ đẹp ấy: ông lão thư thái nằm chơi, thằng cu say mê ngắm bóng mèo. Đó là những khoảnh khắc đời thường, giản dị nhưng thấm đẫm tình yêu quê hương và sự an yên trong tâm hồn. Qua đó, ta thấy được vẻ đẹp của làng quê Việt Nam – một vẻ đẹp dung dị, êm đềm, gợi nhớ gợi thương.
Câu 1. Ngôi kể: Ngôi thứ ba (người kể chuyện giấu mình, không xuất hiện trong câu chuyện, kể lại câu chuyện của các nhân vật).
Câu 2. Một số chi tiết cho thấy chị Bớt không giận mẹ:
• Khi thấy mẹ mang đồ đến ở chung, chị rất mừng.
• Chị gặng hỏi mẹ cho rõ để mẹ khỏi dằn vặt về quá khứ.
• Khi mẹ ân hận, chị vội ôm lấy mẹ, an ủi: “Ô hay! Con có nói gì đâu, sao bu cứ nghĩ ngợi thế nhỉ?”
Câu 3. Nhân vật Bớt là người hiền lành, bao dung, có hiếu, giàu tình cảm và trách nhiệm. Dù từng bị đối xử bất công, chị vẫn sẵn lòng đón mẹ về chăm sóc và không trách móc.
Câu 4. Hành động ôm mẹ và câu nói đó thể hiện sự tha thứ và tình yêu thương sâu sắc của Bớt với mẹ. Chị không để bụng chuyện cũ, mà muốn mẹ yên tâm, không day dứt nữa.
Câu 5. Thông điệp ý nghĩa: Tình cảm gia đình là thiêng liêng và có sức chữa lành mạnh mẽ.
Lí do: Dù từng chịu thiệt thòi, Bớt vẫn chọn tha thứ và yêu thương, từ đó đem lại sự gắn kết, bù đắp và an yên cho mẹ cũng như chính bản thân mình — điều rất cần trong xã hội hiện đại nhiều xung đột.