

Đỗ Thanh Sơn
Giới thiệu về bản thân



































Từ nhỏ, em đã được nghe bố mẹ kể về truyền thống Tôn sư trọng đạo của dân tộc ta. Nhưng phải đến ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 năm nay, em mới thực sự cảm nhận được ý nghĩa của truyền thống ấy khi tận mắt chứng kiến một sự việc đầy xúc động trong lớp học của mình.
Sáng hôm đó, lớp em tổ chức một buổi chúc mừng cô giáo chủ nhiệm. Từ ngày hôm trước, cả lớp đã bí mật chuẩn bị quà và tập một tiết mục văn nghệ để tạo bất ngờ cho cô. Khi cô bước vào lớp, cả lớp đồng thanh hô lớn: “Chúc mừng cô nhân ngày 20/11!”. Cô ngạc nhiên rồi mỉm cười rạng rỡ.
Bạn lớp trưởng đại diện cả lớp tặng cô bó hoa tươi cùng tấm thiệp nhỏ với những lời chúc chân thành. Trong khi đó, một số bạn khác đọc bài thơ tự sáng tác để tặng cô, còn nhóm văn nghệ thì biểu diễn một bài hát về thầy cô mà cả lớp đã cùng nhau tập luyện. Nhìn cô giáo mỉm cười, đôi mắt lấp lánh niềm vui, em cảm thấy rất hạnh phúc.
Nhưng điều khiến em xúc động nhất là khi một bạn trong lớp rụt rè đứng lên xin lỗi cô vì những lần nghịch ngợm, làm cô buồn. Cô nhẹ nhàng xoa đầu bạn và nói: “Chỉ cần các con chăm ngoan, học giỏi, đó là món quà ý nghĩa nhất đối với cô rồi!”. Lời nói của cô khiến cả lớp càng thêm yêu quý và kính trọng cô hơn.
Buổi chúc mừng ngày 20/11 đã để lại trong lòng em một kỷ niệm đẹp. Em nhận ra rằng, Tôn sư trọng đạo không phải chỉ là những món quà, mà quan trọng nhất là lòng kính trọng, biết ơn và sự cố gắng học tập để không phụ công dạy dỗ của thầy cô. Em tự hứa với bản thân rằng sẽ luôn chăm ngoan, học giỏi để xứng đáng với những gì cô đã dạy dỗ chúng em.
a.Chúng em đi đến trường bằng xe máy.
b,Ngoài đường,mọi người luôn bận rộn với công việc của mình.
Tối giản là 5/8