phúc lâm

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của phúc lâm
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Trong năm năm học dưới mái trường tiểu học thân yêu, em đã có biết bao kỷ niệm tuổi thơ không thể nào quên, có những người bạn thân thiết cùng nhau chia sẻ tình cảm buồn vui, nhưng hình ảnh in đậm nhất trong tâm trí em vẫn là cô giáo Chi – cô giáo dạy em hồi lớp ba.

Hết năm học cô chủ nhiệm chúng em cũng là lúc cô chuyển đến công tác tại một ngôi trường khác. Đã hai năm chưa gặp lại cô, nhưng trong ký ức của em, mỗi lần xuất hiện, cô đẹp như một nàng tiên. Cô Chi còn rất trẻ, mới chỉ gần 30 tuổi. Cô có dáng người thon thả, cao cao nhưng không quá gầy. Mái tóc dài đen mượt buông xuống bờ vai như thác nước. Trên gương mặt trái xoan trắng hồng của cô nổi bật là đôi mắt bồ câu trong và sáng, pha lẫn vẻ hiền dịu, ấm áp và hồn nhiên. Mỗi khi chúng em không chăm chỉ học bài, còn lười biếng là đôi mắt cô như trĩu xuống, tỏ rõ vẻ buồn bã và thất vọng. Còn mỗi khi bọn em ngoan ngoãn, chăm chỉ học tập thì đôi mắt đó như ánh lên một niềm vui sướng. Đôi môi hình trái tim lúc nào cũng đỏ tươi như được thoa một lớp son mỏng, mỗi khi cô cười, chiếc răng khểnh lộ ra tạo cho nụ cười một nét duyên thật dễ thương. Đôi bàn tay trắng nõn với những ngón búp măng, ngày ngày cô viết lên bảng những nét chữ mềm mại cũng in sâu trong trí nhớ của em. Cô là một người rất giản dị, hàng ngày đến lớp cô thường mặc chiếc áo sơ mi trắng phối cùng chân váy tối màu nhưng vẫn toát lên vẻ dịu dàng, thanh lịch của cô. Đặc biệt, giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, ấm áp, lúc lại dí dỏm vui tươi, cuốn hút chúng em vào những bài giảng của cô.

Cô Chi là một giáo viên rất thương yêu, chăm lo cho học sinh nhưng cũng vô cùng nghiêm khắc. Cô chăm lo cho bọn em từ bữa ăn tới giấc ngủ ở trên lớp từng li từng tí một. Sự dịu dàng của cô luôn làm cho bọn em cảm thấy ấm áp đến lạ kỳ. Có những bài khó, cô luôn luôn ân cần, chỉ bảo, giảng giải cho chúng em một cách từ từ. Cô luôn tạo ra một bầu không khí vui vẻ để chúng em có thể dễ dàng tiếp thu bài hơn. Bài giảng của cô rất phong phú, cô còn khéo léo sử dụng cả những đoạn video về bài học cho sinh động giúp chúng em có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Vào những tiết sinh hoạt, cô thường kể cho chúng em nghe về những tấm gương tốt, cô dạy chúng em những kỹ năng sống cơ bản…Ngoài giờ học, chúng em luôn nhận được sự ân cần hỏi han của cô cũng như được cô kể cho nhiều câu chuyện thú vị về cuộc sống. Cô còn dành tặng nhiều món quà cho chúng em mỗi dịp đặc biệt hay đơn giản là để động viên chúng em khi đạt kết quả cao. Em luôn cảm nhận được tình yêu mà cô dành cho mỗi học trò của mình.

Em nhớ nhất là buổi học cuối cùng của năm học lớp ba, cũng là buổi học cuối cùng trước khi cô chuyển trường. Hôm đó tâm trạng ai nấy đều rất khó tả. Ánh mắt cô cũng buồn và nhẹ nhàng biết bao. Cô nhìn một loạt các bạn học sinh, mắt rơm lệ, và nhắn nhủ chúng em phải luôn cố gắng để trở thành con ngoan trò giỏi. Chúng em ai cũng cúi đầu vâng dạ, không dám nhìn ai, vì thực sự cảm xúc đang vỡ òa.

Thời gian trôi qua, trong tâm trí của em, những kỉ niệm đẹp về cô Chi vẫn vẹn nguyên, giống như động lực giúp em cố gắng, cố gắng để không phụ lòng bố mẹ, không phụ niềm tin và tình cảm của cô ngày xưa.

Tui làm 2 bài rùi. Tui NHẦM nhé

Trong gia đình, người em yêu quý và kính trọng nhất chính là mẹ của em. Mẹ là người tần tảo sớm khuya, lặng lẽ bảo vệ và chăm sóc cho mái ấm gia đình nhỏ. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, mẹ em đều hiện lên thật đẹp. Và đối với em, hình ảnh mẹ trong một lần mẹ chăm sóc em khi em bị ốm đã để lại trong em ấn tượng sâu sắc nhất, một kỷ niệm đẹp và vô cùng xúc động đối với em.

Như mọi ngày sau khi chơi bóng cùng các bạn, em giải lao cho hết mồ hôi rồi tắm giặt, ăn tối. Nhưng hôm đó, do ham chơi nên em nghỉ muộn, thấy đã trễ giờ nên em tranh thủ tắm luôn. Kết quả là đêm hôm đó, em bị sốt cao. Mới đầu, chỉ là những cơn ớn lạnh trong người, một lát sau thì em cảm thấy lạnh run, đau nhức toàn thân. Như một thói quen, trước khi ngủ mẹ thường sang phòng em kiểm tra. Thấy em như vậy, mẹ vội vàng sờ trán, xoa đầu và hỏi han em. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể em rất cao, lại nhìn em mệt mỏi nằm yên, mắt mẹ rơm rớm. Sau khi biết nguyên nhân em bị sốt, mẹ giận em thì ít, thương em thì nhiều. Ngay lập tức, mẹ kẹp nhiệt độ, xuống nhà làm cho em một ly nước gừng và đem theo cả viên thuốc hạ sốt. Bàn tay mẹ dịu dàng chườm khăn, vuốt ve, vỗ về em. Cảm giác như em trở lại ngày bé, nằm yên trong lòng mẹ. Thì ra, mẹ vẫn vậy, vẫn yêu thương em như thế, chỉ là vì em đã lớn nên mẹ chẳng thể hiện rõ ràng như ngày thơ ấu mà thôi. Chìm trong tình yêu thương của mẹ, em dần thiếp đi lúc nào nào không hay.

Mấy chú chim chào mào hót líu lo chào đón ngày mới. Những tia nắng đầu tiên lách mình qua khe cửa vào phòng, đến bên giường giúp em tỉnh giấc. Vì có mẹ ngồi bên nên em vững tâm mà ngủ rất ngon lành. Em cựa mình, thấy trong người đã khá hơn hôm qua rất nhiều. Vừa tỉnh dậy việc đầu tiên là em đưa mắt tìm mẹ. Bên cạnh em là mẹ với đôi mắt thâm quầng, có lẽ mẹ chỉ vừa mới chợp mắt được một lát. Lúc này nhìn mẹ, em chỉ thấy thật tội nghiệp và thương mẹ biết bao. Mái tóc dài, đen mượt dường như xơ xác. Phía đuôi mắt đã xuất hiện những nếp nhăn, dấu hiệu của sự tàn phá của thời gian. Nhất là đôi tay mẹ. Trước đây, đó là một bàn tay mềm mại, trắng trẻo nhưng giờ đây, sự vất vả đã làm cho bàn tay mẹ gầy guộc, thô ráp và có những vết chai. Điều ai cũng thấy này tại sao hôm nay em mới để ý. Em thật là một đứa con vô tâm, bất hiếu. Em hiển nhiên nhận tình yêu của mẹ nhưng ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân. Mẹ đã bắt đầu già đi mà em không hề hay biết và dường như qua một đêm thức trắng cũng làm cho mẹ già đi thêm nhiều. Thấy em tỉnh giấc, mẹ lại vội vàng kiểm tra nhiệt độ cho em. Nhiệt độ đã hạ, cơ mặt mẹ cũng giãn ra vì đỡ lo lắng. Mẹ bảo em nghỉ thêm một lúc để mẹ xuống nấu cháo cho em. Chỉ một lát sau, mẹ đã bưng trên tay bát cháo nóng hổi thơm phức mùi tía tô. Mẹ gọi em dậy, bàn tay mẹ nhẹ nhàng múc từng thìa một rồi đút cho em. Vừa ăn em vừa ngắm nhìn mẹ. Đôi mắt đen láy thường ngày nay trở lên thâm quầng vì cả đêm thức trông em, mái tóc mượt mà hàng ngày nay cũng chẳng buồn chải mà búi lên sau gáy. Chỉ có ánh mắt mẹ lúc nào cũng hiền từ như vậy, nó đong đầy tình yêu thương và sự lo lắng cho em. Em ăn gần hết bát cháo, mẹ vui lắm. Trên khuôn mặt mẹ rạng rỡ niềm hạnh phúc khi đứa con của mình lại khỏe mạnh. Mẹ cho em uống thuốc, động viên em nhanh khỏe để còn đi học, đi chơi, mẹ bảo chỉ cần em khỏe là mẹ vui rồi. Sau lần này, em lại càng yêu thương mẹ nhiều hơn.

Ngày hôm sau em đã hết sốt và đi học trở lại. Những cử chỉ, ánh mắt dịu dàng, chứa chan sự lo âu của mẹ ngày hôm ấy dành cho em, khiến em cứ nhớ mãi. Bởi đó, chính là tình mẫu tử thiêng liêng, được gắn kết bền chặt giữa hai mẹ con em.

-----CHÚC BẠN HỌC TỐT-----

Có thể bài này làm rồi, lưu lại trong trí nhớ.

MÌNH KHÔNG CÓ Ý GÌ NHƯNG CŨNG CÓ THỂ.

Tôi nè ko phải sigma boy

Ai cũng có những người bạn thân, cùng nhau chia sẻ những kỷ niệm vui buồn. Với em, Trung là người bạn thân duy nhất và những kỷ niệm về tình bạn này đều in sâu trong tâm trí em, đặc biệt là lần hai đứa bị bố mẹ phạt vì tội rủ nhau vào quán chơi điện tử.

Trung là cậu bạn tốt bụng, ngoan hiền nhưng hơi trầm tính, ít nói. Trung gần nhà, học cùng em từ những năm học mầm non và có nhiều sở thích chung giống nhau và khá hiểu nhau. Trung hay nhường nhịn em. Những lúc có chuyện gì buồn, cậu ấy đều lắng nghe em giãi bày. Tình bạn của chúng em cứ thế phát triển và có lẽ sẽ còn tiếp tục mãi mãi.

Chuyện xảy ra cũng đã hai năm nhưng em vẫn còn nhớ mãi. Hôm đó là một buổi chiều thứ 6 mùa hè, trên đường đi học về như mọi ngày, chúng em vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Bỗng nhiên em chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo, em rủ Trung đi vòng qua quán điện tử sau trường Mầm Non với ý định vào đó chơi trò chơi. Đó cũng là lần đầu tiên vào quán của hai đứa. Ban đầu, khi nghe em rủ, Trung đã rất sợ hãi, không dám đi cùng. Cậu còn khuyên em không nên vào đó. Em vì tò mò, hiếu động, vẫn muốn thử một lần cho biết trò chơi ấy như thế nào mà thấy mấy anh cấp hai vẫn hay rỉ tai nhau vào đó sau mỗi chiều tan học. Em thuyết phục Trung, đồng thời hứa sẽ chỉ vào đó một lần này thôi. Trung sau một phút phân vân đã đồng ý đi cùng, vậy là mấy phút sau chúng em đã có mặt ở quán. Những màn hình máy tính với những trò chơi điện tử hấp dẫn đã nhanh chóng cuốn hút chúng em. Mải say mê với các trò chơi, đã hai tiếng đồng hồ trôi qua mà chúng em không hề hay biết. Đến khi báo hết tiền để chơi tiếp, nhìn ra ngoài trời đã nhá nhem tối, chúng em mới giật mình sợ hãi. Trung lo lắng lắm, chúng em chưa bao giờ đi học về muộn như thế này. Chắc chắn là bố mẹ hai đứa cũng đang lo lắng và đi tìm. Chúng em nhanh chóng về nhà, vừa đi vừa bàn nhau sẽ nói thế nào với bố mẹ. Em an ủi Trung là sẽ nhận lỗi vì đã rủ cậu ấy đi cùng. Vừa về đến đầu đường, đón chúng em là ánh mắt lo lắng và giận dữ của bố Trung. Em đang định nhận lỗi thì Trung đã nhanh chóng nhận hết lỗi về mình. Em không quá bất ngờ vì tính cậu ấy vẫn vậy, luôn nhường nhịn em. Em xin lỗi bố cậu ấy, kể lại toàn bộ sự việc và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Bố Trung bớt giận, căn dặn chúng em một hồi rồi đưa chúng em về. Bố mẹ hai đứa biết chuyện cũng rất buồn và thất vọng. Em thấy hối hận vô cùng, chỉ vì tò mò hiếu động, đã không làm chủ được mà rủ cả bạn cùng mắc sai lầm. Đó có lẽ là kỷ niệm buồn đáng nhớ nhất của chúng em.

Chúng em đã hứa sẽ không tái diễn những hành động bồng bột như vậy nữa. Nếu một trong hai chúng em có ý định không tốt, người còn lại phải khuyên bảo, nhắc nhở hoặc ngăn cản. Tình bạn của chúng em đã trưởng thành và ngày càng lớn lên như vậy.

-----CHÚC BẠN HỌC TỐT-----

Nửa chu vi của hình chữ nhật là : 40 : 2 = 20 ( cm ) Chiều dài của hình chữ nhật là : 20 - 5 = 15 ( cm ) Diện tích của hình chữ nhật là: 15 x 5 = 75 ( cm vuông )

Đáp số : 75 cm vuông

-----CHÚC BẠN HỌC TỐT-----

Để hạn chế ánh nắng gay gắt chiếu vào ngôi nhà hướng Tây của mình, bố em đã trồng một số cây xanh trước cửa nhà. Trong số đó em thích nhất là cây bưởi bố trồng mấy năm trước, từ lúc cây còn nhỏ xíu, non nớt. Sau nhiều ngày chăm bón, năm nay cây đã cho lứa quả đầu tiên.

Mới ngày nào chỉ là một cây con nhỏ xíu, được bàn tay bố chăm sóc, tưới tắm, giờ đây cây bưởi đã cao quá đầu người. Thân cây to bằng cổ tay và vô cùng chắc khỏe, từ thân ấy tủa ra vô số những cành nhỏ khác nhau. Rễ cây ăn sâu xuống lòng đất để hút chất dinh dưỡng nuôi cây. Lá cây to bằng bàn tay và thắt lại ở giữa trông như cái nậm rượu. Vào mùa xuân, từng chùm hoa trắng muốt, hương thơm thoang thoảng theo gió, lấp ló trong những tán lá xanh mơn mởn. Hoa bưởi có màu trắng tinh khôi, tuy không mang sắc đỏ rực rỡ như hoa hồng nhưng lại chẳng kém phần thu hút. Ở giữa năm cánh hoa là nhụy hoa vàng tươi. Những nụ hoa chúm chím xinh xinh như những chiếc cúc áo. Khi hoa bưởi nở, hương thơm dịu nhẹ và ngọt ngào lan tỏa khắp không gian, tạo cảm giác rất dễ chịu, dịu dàng mà thanh khiết. Bố thường nói vì mẹ thích hương hoa bưởi nên bố đã chọn cây bưởi để trồng. Cuối mùa xuân, hoa kết thành những quả bưởi con. Quả bưởi lớn nhanh như thổi. Lúc đầu, chúng bé bằng hòn bi, sau đó, to bằng quả chanh, rồi bằng nắm tay người lớn, và bằng quả bóng lúc nào không hay. Quả bưởi tròn và nhẵn, lúc còn non thì có màu xanh. Cái nắng chói chang của mùa hạ nhuộm vàng cho vỏ bưởi, làm cho hoa thêm thơm, trái thêm ngọt. Những múi bưởi thơm ngon căng mọng nước không chỉ tốt cho sức khỏe mà còn gắn liền với tuổi thơ của biết bao thế hệ. Vào những ngày rằm trung thu, làm sao thiếu được một quả bưởi trong mâm phá cỗ. Bưởi còn là một loại quả quan trọng xuất hiện trong mâm ngũ quả ngày Tết của người miền Bắc, thể hiện mong muốn có một năm mới an khang thịnh vượng. Vỏ bưởi còn được sấy khô làm chè bưởi, đây là một món ăn quen thuộc mỗi khi hè tới. Các bà, các mẹ thì lấy lá bưởi, vỏ bưởi đun nước để gội đầu, mùi hương thoang thoảng theo gió bay xa. Ông ướp chè với hoa bưởi, hương bưởi hòa quyện với làn khói nghi ngút bốc lên từ ấm trà tạo cảm giác thư thái, nhẹ nhõm lạ kì.

Em rất yêu quý cây bưởi này, nó là tâm huyết và công sức vun trồng nhiều năm của bố. Em sẽ ngày ngày chăm sóc nó cùng bố để năm sau và nhiều năm sau nữa nó sẽ ra nhiều trái ngọt hơn.

Ai cũng có những người bạn thân, cùng nhau chia sẻ những kỷ niệm vui buồn. Với em, Trung là người bạn thân duy nhất và những kỷ niệm về tình bạn này đều in sâu trong tâm trí em, đặc biệt là lần hai đứa bị bố mẹ phạt vì tội rủ nhau vào quán chơi điện tử. Trung là cậu bạn tốt bụng, ngoan hiền nhưng hơi trầm tính, ít nói. Trung gần nhà, học cùng em từ những năm học mầm non và có nhiều sở thích chung giống nhau và khá hiểu nhau. Trung hay nhường nhịn em. Những lúc có chuyện gì buồn, cậu ấy đều lắng nghe em giãi bày. Tình bạn của chúng em cứ thế phát triển và có lẽ sẽ còn tiếp tục mãi mãi. Chuyện xảy ra cũng đã hai năm nhưng em vẫn còn nhớ mãi. Hôm đó là một buổi chiều thứ 6 mùa hè, trên đường đi học về như mọi ngày, chúng em vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Bỗng nhiên em chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo, em rủ Trung đi vòng qua quán điện tử sau trường Mầm Non với ý định vào đó chơi trò chơi. Đó cũng là lần đầu tiên vào quán của hai đứa. Ban đầu, khi nghe em rủ, Trung đã rất sợ hãi, không dám đi cùng. Cậu còn khuyên em không nên vào đó. Em vì tò mò, hiếu động, vẫn muốn thử một lần cho biết trò chơi ấy như thế nào mà thấy mấy anh cấp hai vẫn hay rỉ tai nhau vào đó sau mỗi chiều tan học. Em thuyết phục Trung, đồng thời hứa sẽ chỉ vào đó một lần này thôi. Trung sau một phút phân vân đã đồng ý đi cùng, vậy là mấy phút sau chúng em đã có mặt ở quán. Những màn hình máy tính với những trò chơi điện tử hấp dẫn đã nhanh chóng cuốn hút chúng em. Mải say mê với các trò chơi, đã hai tiếng đồng hồ trôi qua mà chúng em không hề hay biết. Đến khi báo hết tiền để chơi tiếp, nhìn ra ngoài trời đã nhá nhem tối, chúng em mới giật mình sợ hãi. Trung lo lắng lắm, chúng em chưa bao giờ đi học về muộn như thế này. Chắc chắn là bố mẹ hai đứa cũng đang lo lắng và đi tìm. Chúng em nhanh chóng về nhà, vừa đi vừa bàn nhau sẽ nói thế nào với bố mẹ. Em an ủi Trung là sẽ nhận lỗi vì đã rủ cậu ấy đi cùng. Vừa về đến đầu đường, đón chúng em là ánh mắt lo lắng và giận dữ của bố Trung. Em đang định nhận lỗi thì Trung đã nhanh chóng nhận hết lỗi về mình. Em không quá bất ngờ vì tính cậu ấy vẫn vậy, luôn nhường nhịn em. Em xin lỗi bố cậu ấy, kể lại toàn bộ sự việc và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Bố Trung bớt giận, căn dặn chúng em một hồi rồi đưa chúng em về. Bố mẹ hai đứa biết chuyện cũng rất buồn và thất vọng. Em thấy hối hận vô cùng, chỉ vì tò mò hiếu động, đã không làm chủ được mà rủ cả bạn cùng mắc sai lầm. Đó có lẽ là kỷ niệm buồn đáng nhớ nhất của chúng em. Chúng em đã hứa sẽ không tái diễn những hành động bồng bột như vậy nữa. Nếu một trong hai chúng em có ý định không tốt, người còn lại phải khuyên bảo, nhắc nhở hoặc ngăn cản. Tình bạn của chúng em đã trưởng thành và ngày càng lớn lên như vậy.