NGUYỄN NGỌC BẢO TRÂN
Giới thiệu về bản thân
Người ta thường hay nói: "Cuộc đời là những chuyến đi nào thì cũng đáng nhớ." Thật vậy, sau mỗi chuyến đi, cái mà ta nhận lại nhất là những kiến thức, kĩ năng, những trải nghiệm tuyệt vời trong cuộc sống. Đối với tôi, chuyến hành trình đáng nhớ nhất là chuyến đi về quê nội năm tôi học lớp 5. Tôi là một cô gái sống ở phố tuy nhiên quê gốc của tôi ở Thái Bình. Ba mẹ lên thành phố lập nghiệp từ khi tôi còn tấm bé nên về quê đối với tôi là một việc xa xỉ quê hương đối với tôi là một chuỗi hình ảnh tuyệt vời,sống động bởi thế tôi vô cùng mong đợi về chuyến đi lần đó. Tôi nhớ lúc đó là thứ 7. Bố tôi tự lái xe nhà đi đồ đạc của gia đình được mẹ xếp ngay ngắn cẩn thận vào trong cốp xe thật to. Đi đến quê là mất 3 tiếng. Trên xe tôi ngồi suy nghĩ không biết bà nội còn nhớ tôi không?... Em bừng tỉnh dậy thấy không còn những cảnh những nhà cao tầng mà thay vào đó là những đồi núi cao ngút và đang trên con đường đi thật êm ả. Về đến quê những đồng lúa vàng ươm cùng các bác nông dân, tôi ngửi được mùi lúa thoang thoảng giữa thênh thang đất trời. Khi đã đặt trên vào nhà căn nhà cái cổng gắn những cái đèn đầy màu sắc làm nổi bật căn nhà hơn và em thấy một bóng người đó là bà em, em vô thức chạy vào ôm bà cảm giác thật ấm áp tình thương. Buổi tối đó nhà em vui vẻ quây quần bên mâm cỗ đầy những tiếng cười vang lên trong căn nhà nhỏ ấy. Em rất vui khi được ở quê hương này. Chắc chắn lớn lên em sẽ cố gắng để có thể giúp ích gì thêm cho quê hương tươi đẹp này.
Cây ngô thần kì. Em chọn nhan đề này vì trong câu truyện Aưm ngủ dậy thì có hạt lạ trên tay nên cho mẹ ăn vì thế mẹ của cậu ấy dần trở nên khỏe mạnh,cậu đã trồng và người dân Pako không còn lo thiếu đói nữa.