

Lê Kiều Trinh
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1:
Di tích lịch sử là tài sản quý báu của dân tộc, là những chứng nhân lịch sử của quá trình phát triển văn hóa, xã hội. Tuy nhiên, hiện nay nhiều di tích đang bị xuống cấp nghiêm trọng, do sự tác động của thiên nhiên và con người. Điều này đòi hỏi chúng ta cần tìm ra các giải pháp bảo vệ và phát huy giá trị của di tích lịch sử. Trong đó, việc đầu tiên là cần nâng cao ý thức cộng đồng. Tuyên truyền, giáo dục toàn dân về tầm quan trọng của di tích lịch sử, tổ chức các hoạt đồng tham quan để mọi người hiểu rõ về các giá trị của di tích và có ý thức bảo vệ di sản. Tiếp thao, cần bảo vệ di tích khỏi những tác động xấu, xây dựng quy định chặt chẽ trong việc bảo tồn, nghiêm cấm hành vi phá hoại, xả rác. hạn chế khai thác di tích phục vụ mục đích thương mại quá mức, gây ảnh hưởng đến kiến trúc và cảnh quan. Trùng tu và bảo dưỡng hợp lí: Thực hiện trùng tu di tích đúng kĩ thuật, đảm bảo giá trị lịch sử, tránh làm mất đi nét đặc trưng của di tích. Cần đầu tư kinh phí từ nhà nước và kêu gọi tài trợ từ các tổ chức, cá nhân để bảo tồn di tích một cách hiệu quả. Chỉ có như vậy, các di tích lịch sử mới mãi mãi giữ được các giá trị đẹp đẽ, các thế hệ mai sau mới được chiêm ngưỡng những điều tốt đẹp ấy.
Câu 2:
Thơ là tiếng lòng tinh khôi và mãnh liệt của con người trước cuộc sống. Từ những rung động dịu dàng đến nỗi đau quặn thắt. Thơ luôn giữ cảm xúc bằng những ngôn từ chắt lọc. Trong mạch cảm xúc ấy " Mùi cơm cháy " của Vũ Tuấn hiện lên như một bài hòa ca lắng đọng, gợi mở những chiêm nghiệm sâu sắc về tình yêu quê hương và tình cảm gia đình đầy ý nghĩa.
" Con đi xa, nhớ hương vị tuổi thơ
[......]
Có ánh trăng vàng...chị múc bên sông..."
Tác giả sử dụng những hình ảnh quê đầy giản dị và quen thuộc. " Mùi cơm cháy " là biểu tượng của hương vị tuổi thơ, gợi nhớ về những ngày tháng bên gia đình. Hình ảnh " nắng, mưa ", " thơm thơm, cánh đồng mùa gặt " thể hiện sự hòa quyện giữa con người và thiên nhiên, tạo nên không gian đậm đá hương vị quê hương. Sự hi sinh của cha và tình yêu của mẹ được khắc họa qua " mặn mồ hôi cha " và " lời ru mẹ ", làm người đọc cảm nhận tình yêu gia đình vô bờ bến. Đoạn thơ không chỉ khắc họa tình cảm gia đình mà còn thể hiện lòng yêu nước qua hình ảnh " con yêu nước mình...từ những câu ca...". Tất thảy đã kết nối tình yêu gia đình và quê hương.
Bằng thể thơ tám chữ, lời thơ giản dị dễ hiểu, giàu sức gợi tình. Hình ảnh đơn sơ, giản dị, rất đỗi thân quen " mùi cơm cháy ", " nắng, mưa ", " lời mẹ ru " tạo nên một không gian thật gần gũi, ấm áp. Tác giả sử dụng biện pháp tu từ so sánh, liệt kê để làm nổi bật chi tiết và tạo cảm xúc sâu lắng. Qua đó, cho ta thấy, đoạn trích " Mùi cơm cháy " của Vũ Tuấn không chỉ vẽ nên bức tranh quê hương mà còn nhắc nhở về giá trị gia đình và yêu đất nước. Tác giả kết hợp cảm xúc cá nhân với tinh thần dân tộc, mang đến cho người đọc cảm nhận sâu sắc về quê hương và những giá trị quý báu trong cuộc đời.
Khép lại những trang văn ấy, có lẽ trong lòng bạn đọc vẫn bồi hồi vì những dư âm của cảm xúc. Tác giả Vũ Tuấn đã gieo vào lòng chúng ta bao cảm xúc dạt dào không chỉ cho hôm nay mà mãi mãi về tình yêu đất nước và tình cảm gia đình thiêng liêng. Chính điều đó đã tạo nên sức sống bất diệt cho " Mùi cơm cháy ", làm người đọc yêu thế giới văn học hơn
Câu 1: Văn bản trên thuộc kiểu văn bản thông tin giới thiệu về 1 danh lam thắng cảnh
Câu 2: Đối tượng được đề cập đến trong văn bản là: Cố Đô Huế
Câu 3: Câu văn trên sử dụng cách trình bày nguyên nhân-kết quả, cung cấp mốc thời gian quan trọng. Việc công nhận của UNESCO đã góp phần nâng cao vị thế của Cố Đô Huế
Câu 4; Phương tiện phi ngôn ngữ được sử dụng trong văn bản trên là:
- Hình ảnh: Hoàng Thành Huế
Tác dụng: giúp người đọc dễ hình dung về Cố Đô Huế, làm cho nội dung trở nên sinh động, hấp dẫn
Câu 5:
- Mục đích: cung cấp thông tin về Cố Đô Huế, nhấn mạnh giá trị lịch sử, văn hóa và vai trò của di tích này trong đời sống hiện nay
- Nội dung: văn bản giới thiệu về Cố Đô Huế với các công trình kiến trúc tiêu biểu, giá trị văn hóa, cảnh quan thiên nhiên, cũng như sự công nhận của UNESCO đối với di sản này