Hoàng Như Quỳnh

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Hoàng Như Quỳnh
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

c1:

bài làm

Di tích lịch sử là một phần không thể thiếu trong kho tàng văn hóa của dân tộc, là nơi lưu giữ những dấu ấn thiêng liêng về quá khứ hào hùng. Để bảo vệ và phát huy giá trị của các di tích này, chúng ta cần có những hành động thiết thực. Trước tiên, mỗi người dân, đặc biệt là học sinh, cần nâng cao ý thức giữ gìn di tích bằng những việc làm cụ thể như: không vẽ bậy, không xả rác, không leo trèo hay làm hư hại công trình. Các cơ quan chức năng nên tăng cường công tác trùng tu, tôn tạo di tích để chúng không bị xuống cấp theo thời gian. Bên cạnh đó, cần tổ chức các hoạt động tham quan, tuyên truyền, giới thiệu giá trị lịch sử của di tích đến với cộng đồng, từ đó giúp người dân thêm yêu và tự hào về quê hương, đất nước. Ngoài ra, việc kết hợp bảo tồn với phát triển du lịch cũng là một cách hiệu quả để di tích được sống lại trong lòng người. Mỗi hành động nhỏ hôm nay chính là sự góp phần gìn giữ lịch sử cho mai sau.

c2:

bài làm

Ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ – nơi lưu giữ những điều tưởng nhỏ bé nhưng lại khiến ta mãi vấn vương. Trong bài thơ “Mùi cơm cháy”, nhà thơ Vũ Tuấn đã gợi lại hình ảnh quê hương qua món ăn dân dã, để từ đó khơi dậy tình yêu quê hương, đất nước một cách sâu lắng mà thiết tha.

Mở đầu đoạn thơ, hình ảnh “mùi cơm cháy” xuất hiện như một biểu tượng của tuổi thơ:

“Con đi xa, nhớ hương vị tuổi thơ

Mùi cơm cháy, con vẫn ăn ngày trước”

Cơm cháy không phải là món cao sang, nhưng trong lòng người con xa quê, nó lại là hương vị không thể nào quên. Đó là món ăn của những ngày nghèo khó, của tình mẹ cha, của căn bếp đơn sơ mà ấm cúng. Khi “đôi chân con đi khắp miền Tổ quốc”, cơm cháy vẫn là món ăn khiến con nhớ nhất – vì nó gắn với quê nhà, với những ký ức thiêng liêng.

Những khổ thơ tiếp theo mở rộng bức tranh quê nghèo nhưng đầy ắp nghĩa tình: có mưa nắng, có lời ru của mẹ, có mồ hôi của cha, có ánh trăng vàng bên dòng sông. Những hình ảnh ấy không chỉ khơi gợi kỷ niệm mà còn chứa đựng cả những hy sinh thầm lặng:

“Có những hi sinh, nhớ thương thầm lặng

Con yêu nước mình… từ những câu ca…”

Tình yêu nước không phải điều gì xa xôi mà bắt nguồn từ chính những gì thân thuộc nhất: món ăn quê nhà, lời ru mẹ hát, mùa gặt cha vất vả, hay tiếng cười của chị bên dòng sông.

Qua đoạn thơ, tác giả muốn nhắn nhủ rằng: tình yêu quê hương, đất nước được vun đắp từ những điều bình dị trong cuộc sống. Đó là những điều ta cần trân trọng, giữ gìn và ghi nhớ, dù có đi xa đến đâu.


c1:

bài làm

Di tích lịch sử là một phần không thể thiếu trong kho tàng văn hóa của dân tộc, là nơi lưu giữ những dấu ấn thiêng liêng về quá khứ hào hùng. Để bảo vệ và phát huy giá trị của các di tích này, chúng ta cần có những hành động thiết thực. Trước tiên, mỗi người dân, đặc biệt là học sinh, cần nâng cao ý thức giữ gìn di tích bằng những việc làm cụ thể như: không vẽ bậy, không xả rác, không leo trèo hay làm hư hại công trình. Các cơ quan chức năng nên tăng cường công tác trùng tu, tôn tạo di tích để chúng không bị xuống cấp theo thời gian. Bên cạnh đó, cần tổ chức các hoạt động tham quan, tuyên truyền, giới thiệu giá trị lịch sử của di tích đến với cộng đồng, từ đó giúp người dân thêm yêu và tự hào về quê hương, đất nước. Ngoài ra, việc kết hợp bảo tồn với phát triển du lịch cũng là một cách hiệu quả để di tích được sống lại trong lòng người. Mỗi hành động nhỏ hôm nay chính là sự góp phần gìn giữ lịch sử cho mai sau.

c2:

bài làm

Ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ – nơi lưu giữ những điều tưởng nhỏ bé nhưng lại khiến ta mãi vấn vương. Trong bài thơ “Mùi cơm cháy”, nhà thơ Vũ Tuấn đã gợi lại hình ảnh quê hương qua món ăn dân dã, để từ đó khơi dậy tình yêu quê hương, đất nước một cách sâu lắng mà thiết tha.

Mở đầu đoạn thơ, hình ảnh “mùi cơm cháy” xuất hiện như một biểu tượng của tuổi thơ:

“Con đi xa, nhớ hương vị tuổi thơ

Mùi cơm cháy, con vẫn ăn ngày trước”

Cơm cháy không phải là món cao sang, nhưng trong lòng người con xa quê, nó lại là hương vị không thể nào quên. Đó là món ăn của những ngày nghèo khó, của tình mẹ cha, của căn bếp đơn sơ mà ấm cúng. Khi “đôi chân con đi khắp miền Tổ quốc”, cơm cháy vẫn là món ăn khiến con nhớ nhất – vì nó gắn với quê nhà, với những ký ức thiêng liêng.

Những khổ thơ tiếp theo mở rộng bức tranh quê nghèo nhưng đầy ắp nghĩa tình: có mưa nắng, có lời ru của mẹ, có mồ hôi của cha, có ánh trăng vàng bên dòng sông. Những hình ảnh ấy không chỉ khơi gợi kỷ niệm mà còn chứa đựng cả những hy sinh thầm lặng:

“Có những hi sinh, nhớ thương thầm lặng

Con yêu nước mình… từ những câu ca…”

Tình yêu nước không phải điều gì xa xôi mà bắt nguồn từ chính những gì thân thuộc nhất: món ăn quê nhà, lời ru mẹ hát, mùa gặt cha vất vả, hay tiếng cười của chị bên dòng sông.

Qua đoạn thơ, tác giả muốn nhắn nhủ rằng: tình yêu quê hương, đất nước được vun đắp từ những điều bình dị trong cuộc sống. Đó là những điều ta cần trân trọng, giữ gìn và ghi nhớ, dù có đi xa đến đâu.