

Lê Đình Nhuận
Giới thiệu về bản thân



































Câu1:
bài làm
Để bảo vệ và phát huy giá trị giá trị các di tích lịch sử, những chiến tích thiêng liêng của quá khứ, chúng ta cần thực hiện nhiều biện pháp thiết thực và lâu dài. Trước hết, cần phải đẩy mạnh các công tác tuyên truyền, giáo dục để nưng cao nhận thức của người dân, đặc biệt là giới trẻ hiện nay, về tầm quan trọng của di tích lịch sử trong việc giữ gìn và phát huy các bản sắc văn hoá dân tộc. Bảo tồn các công trình di tích lịch sử phải được tiến hành một cách khoa học, đảm bảo tính nguyên vẹn, tránh làm mất đi giá trị gộc. Đồng thời, chính quyền và các cơ quan trức năng cần phải tăng cường quản lý, ngăn chặn các hành vi phá hoại, lấn chiếm, đặc biệt là khai thác các khu di tích lịch sử một cách bừa bãi và thiếu kiểm soát. Việc kết hợp bảo tồn với phát triển du lịch bền vững cũng là hướng đi cầm thiết, vùa giúp quảng bá hình ảnh đất nước, vừa tạo nguồn lực lớn cho công tác bảo tồn. Bảo về di tích không chỉ là giữ gìn quá khứ, mà con là cách xây dựng tương lai cho bản sắc dân tộc Việt Nam.
Câu 2:
bài làm
Trong dòng chảy thi ca viết về quê hương và gia đình, có những hình ảnh bình dị mà sâu lắng, khiến trái tim người đọc thổn thức. Đoạn thơ trích từ bài “Mùi cơm cháy” của Vũ Tuấn là một trong những khúc thơ như thế – giản dị mà đầy yêu thương, gợi nhắc những ký ức tuổi thơ gắn liền với tình quê, tình mẹ, với hương vị của gian khó và yêu thương.
Mở đầu đoạn thơ là nỗi nhớ da diết của người con khi xa quê:
“Con đi xa, nhớ hương vị tuổi thơ
Mùi cơm cháy, con vẫn ăn ngày trước”
Hình ảnh “mùi cơm cháy” – thứ quà quê nghèo, mộc mạc – không chỉ là một món ăn mà còn là biểu tượng cho ký ức tuổi thơ, cho những ngày tháng bình dị bên mẹ, bên mái nhà nhỏ. Đó là một mùi vị vừa thực, vừa hư ảo, gợi nên cảm giác thân thương không nơi nào có được.
Dù “đôi chân con đi khắp miền Tổ quốc”, nhưng:
“Chẳng nơi nào... có vị cơm năm xưa...”
Câu thơ gợi cảm giác bâng khuâng, nhung nhớ và nỗi cô đơn của người con xa quê. Hương vị cơm năm xưa – tượng trưng cho quê nhà, cho mái ấm, cho tình thân – là thứ thiêng liêng mà không thể tìm lại giữa bao la đất trời.
Tiếp theo, nhà thơ mở rộng không gian cảm xúc bằng hình ảnh “cơm cháy quê nghèo” – không chỉ mang hương vị vật chất mà còn đậm đà hồn quê:
“Cơm cháy quê nghèo... có nắng, có mưa
Có lời mẹ ru, ngọt ngào cay đắng
Có những hi sinh, nhớ thương thầm lặng
Con yêu nước mình... từ những câu ca...”
Ở đây, cơm cháy là kết tinh của thiên nhiên khắc nghiệt, của nắng mưa dãi dầu, của lời ru dịu ngọt mà thấm thía gian truân. Hình ảnh người mẹ hiện lên thầm lặng nhưng đầy sức nặng tình thương. Chính từ những điều giản dị ấy, tình yêu quê hương, đất nước trong con được nuôi dưỡng một cách tự nhiên và bền bỉ – bắt đầu từ “những câu ca” mẹ ru.
Phần cuối đoạn thơ, hình ảnh “cơm cháy” tiếp tục được mở rộng, mang theo hơi thở của ruộng đồng, của cuộc sống lao động vất vả nhưng nghĩa tình:
“Cơm cháy quê nghèo... mặn mồ hôi cha
Có vị thơm rơm, cánh đồng mùa gặt
Muối mặn gừng cay, có hè nắng gắt
Có ánh trăng vàng... chị múc bên sông...”
Những hình ảnh này tái hiện chân thực không gian làng quê Việt: mùa gặt rơm thơm, nắng gắt mùa hè, ánh trăng quê hiền hòa… và trên hết là bóng dáng người cha, người chị – những người thân yêu đã hy sinh lặng lẽ vì gia đình. Tất cả hòa quyện trong một “mùi cơm cháy” – một biểu tượng của ký ức, của yêu thương, của lòng biết ơn và niềm tự hào về quê hương.
Qua đoạn thơ, Vũ Tuấn đã khéo léo dùng hình ảnh gần gũi, giản dị để truyền tải những giá trị sâu sắc: tình cảm gia đình, sự gắn bó với quê hương, và từ đó, nuôi dưỡng lòng yêu nước. Tình yêu ấy không bắt đầu từ điều lớn lao, mà từ những điều nhỏ bé, thân quen nhất – như mùi cơm cháy quê nhà.
Câu 1: văn bản trên thuộc kiểu văn bản thông tin
câu 2: Đối tượng thông tin được đề cập đến trong văn bản là :khu di tích cố đô Huế - một di sản văn hoá thế giới của Việt Nam
câu 3: Câu văn trình bày thông tin một cách rõ ràng, logic:
Thời gian: “ ngày 6-12-1993”
Sự kiện: “cố đô Huế được UNESCO công nhận là di sản văn hoá thế giới”
Hệ quả: “ trở thành một trong những di tích quan trọng nhất âm Việt Nam và nhân loại”
câu 4: phương tiện phi ngôn ngữ được sử dụng là hình ảnh Hoàng Thành Huế
Tác dụng: hình ảnh giúp minh hoạ trực quan cho nội dung văn bản, tạo ấn tượng sinh động và hấp dẫn, góp phần làm nổi bật vẻ đẹp kiến trúc và giá trị lịch sử của di tích
câu 5:
mục đích: cung cấp thông tin, giới thiệu và khẳng định giá trị lịch sử, văn hoá của cố đô Huế
nội dung: lịch sử, văn hoá, kiến trúc, ý nghĩa quốc tế của di tích