

Nguyễn Tiến Nam
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1
Bài Làm
Di tích lịch sử là những chứng tích quý giá ghi dấu thời gian và truyền thống văn hóa của dân tộc. Để bảo vệ và phát huy giá trị của các di tích này, cần thực hiện nhiều biện pháp đồng bộ. Trước hết, cần có sự quan tâm, đầu tư từ Nhà nước và các tổ chức chuyên môn trong công tác trùng tu, bảo tồn di tích đúng quy trình khoa học, tránh làm mất đi giá trị gốc. Thứ hai, việc tuyên truyền, giáo dục nâng cao ý thức cộng đồng, đặc biệt là thế hệ trẻ về tầm quan trọng của di sản văn hóa cũng đóng vai trò then chốt. Bên cạnh đó, cần khai thác hợp lý tiềm năng du lịch tại các di tích, kết hợp bảo tồn và phát triển kinh tế – xã hội một cách bền vững. Ngoài ra, ứng dụng công nghệ số để số hóa tư liệu, mô phỏng không gian di tích cũng là cách hiện đại hóa việc gìn giữ và quảng bá văn hóa. Bảo vệ di tích lịch sử không chỉ là trách nhiệm của chính quyền mà còn là nghĩa vụ thiêng liêng của mỗi công dân đối với cội nguồn dân tộc.
Câu 2
Bài làm
Trong hành trình trưởng thành và đi xa quê hương, con người luôn mang theo những ký ức tuổi thơ như một phần máu thịt. Đoạn thơ “Con đi xa, nhớ hương vị tuổi thơ…” của Vũ Tuấn gợi lại hình ảnh mộc mạc, thân thương của làng quê nghèo và tình cảm gia đình sâu đậm, đặc biệt qua biểu tượng cơm cháy quê nghèo – một hình ảnh giản dị nhưng chứa đựng biết bao giá trị tinh thần, văn hóa và tình yêu Tổ quốc.
Tình yêu quê hương đất nước trong đoạn thơ không đến từ điều gì lớn lao mà bắt nguồn từ hương vị cơm cháy – món ăn dân dã của tuổi thơ. Tác giả nhớ lại những ngày còn nhỏ, từng ăn cơm cháy, và dù sau này đi khắp miền Tổ quốc, không đâu có thể thay thế “vị cơm năm xưa.” Đó không chỉ là vị giác mà là ký ức, là quê hương hóa thành mùi vị.
Hình ảnh “cơm cháy quê nghèo” còn chứa đựng những biểu tượng giàu giá trị nhân văn: có nắng, có mưa – đại diện cho sự gian khổ của cuộc sống; có lời mẹ ru, có mồ hôi cha, có ánh trăng vàng chị múc bên sông – tất cả là hình ảnh của tình thân, của sự tảo tần, hy sinh thầm lặng. Những chi tiết này làm nổi bật chất thơ mộc mạc, nhưng sâu lắng, gợi xúc cảm về một tình yêu quê hương chân thành.
Từ đó, tác giả khẳng định một chân lý giản dị: “Con yêu nước mình… từ những câu ca”. Tình yêu Tổ quốc không nhất thiết phải đến từ những điều vĩ đại mà bắt đầu từ những điều nhỏ bé, bình dị – như một món ăn quê, như lời mẹ ru, như ánh trăng bên sông.
Đoạn thơ gợi nhớ một tuổi thơ giản dị, thấm đẫm tình yêu gia đình và quê hương. Từ hương vị cơm cháy quen thuộc, tác giả khéo léo truyền tải tình yêu đất nước bắt đầu từ những điều bình dị nhất
Câu1 Văn bản trên thuộc kiểu văn bản thông tin thuyết minh về một danh lam thắng.
Câu 2 Đối tượng thông tin được đề cập đến trong văn bản là Khu di tích cố đô Huế - Di sản văn hoá Thế Giới
Câu 3 . Câu văn sử dụng cách trình bày thông tin rõ ràng, chính xác về thời gian (ngày 6-12-1993), sự kiện (Cố đô Huế được UNESCO công nhận là Di sản Văn hóa Thế giới) và hệ quả (Huế trở thành một trong những di tích quan trọng nhất của Việt Nam và nhân loại). Điều này giúp người đọc hiểu được tầm quan trọng và giá trị toàn cầu của di tích.
Câu 4
Phương tiện phi ngôn ngữ được sử dụng là hình ảnh “Hoàng Thành Huế”.
Tác dụng: Hình ảnh minh họa trực quan giúp người đọc hình dung rõ hơn về giá trị kiến trúc và vẻ đẹp của di tích, làm tăng tính hấp dẫn và thuyết phục cho nội dung văn bản.
Câu 5
Mục đích: Giới thiệu, cung cấp thông tin về giá trị lịch sử, văn hóa và tầm quan trọng của Cố đô Huế.
Nội dung: Trình bày về lịch sử, kiến trúc, văn hóa, tôn giáo, thiên nhiên và vai trò của Cố đô Huế – Di sản Văn hóa Thế giới.