Trần Phương Thảo
Giới thiệu về bản thân
Nghệ An, ngày 25 tháng 2 năm 20.... Cô Phương Thanh yêu quý! Vậy là một năm cũ sắp qua và năm mới nữa lại về cô nhỉ? Cũng đã lâu lắm rồi cháu chưa viết thư hỏi thăm sức khỏe gia đình cô. Nhân dịp năm mới sắp đến cháu viết thư hỏi thăm gia đình và chúc mừng năm mới gia đình cô. Từ khi gia đình cô chuyển vào Đà Lạt, cháu mới chỉ được ghé vào đó một lần. Bà nội rất nhớ cô chú, và mong cô chú có điều kiện thì về thăm bà thường xuyên. Cháu cũng rất nhớ cô, vì ngày xưa cô thường chở cháu đi chơi xung quanh xóm làng. Mùa xuân sắp đến rồi cô nhỉ? Cháu nhớ hồi cô còn chưa lấy chồng, vẫn sống với bà nội thì cô hay dẫn cháu đi mua quần áo mới vào dịp cuối năm. Nhưng mấy năm nay cô không còn dẫn cháu đi nữa, vì cô đang ở xa và cô cũng đã có gia đình rồi. Chắc cô bận lắm. Gia đình cô vẫn khỏe chứ ạ. Em Chíp đã lớn chưa cô, cháu thấy cô gửi ảnh về thấy em Chíp rất giống cô, nhất là đôi mắt. Sau này chắc em ấy xinh như cô luôn. Cô ơi, ở nhà đã chuẩn bị Tết gần xong rồi, mẹ cháu đã mua rất nhiều lá dong để ngày kia ba làm bánh chưng rồi. Nhà cô đã chuẩn bị Tết xong chưa, cô chú đi làm cả ngày chắc chưa chuẩn bị được gì nhiều đâu nhỉ? Tết năm nay ở nhà làm thịt trâu cô ạ, con nghé nhà cháu nuôi ấy. Cô không về được mà ăn thịt trâu, cháu để dành thịt trâu cho cô nhé! Bà nội bảo rằng Tết năm nào cô không về nhưng vẫn gói quà về cho bà. Bà mong cô Tết năm sau thu xếp công việc về với bà cho vui ạ. Cô ơi, học kỳ vừa rồi cháu được học sinh giỏi ạ! Cháu rất vui, chắc cô cũng vui khi biết tin cháu được học sinh giỏi ạ. Năm sau nếu cô về Tết cô mua quà cho cháu nhé. Cháu mong cô lắm. Cứ gần Tết ở nhà lại nhắc đến cô nhiều, vì cô là con út của bà, lấy chồng muộn nhất. Ai cũng yêu quý và thương cô ạ! Mẹ bảo nếu có ai vào đó chơi, nhất định mẹ sẽ làm bánh nếp mang vào cho cô, vì hồi còn ở nhà cô rất thích ăn bánh nếp mẹ cháu làm ạ. Năm mới sắp đến rồi, cháu chúc gia đình cô luôn luôn mạnh khỏe, sống vui vẻ. Cô chú đều thành công trong công việc, chúc em Chíp sẽ hay ăn chóng lớn. Tết sắp đến rồi, luôn nhớ về nhà cô nhé Cả nhà nhớ và mong cô nhiều lắm! Cháu yêu của cô Mai An
Năm nay em lên lớp 4, thấm thoát cũng đã được nửa học kỳ rồi. Hôm nay là ngày 20 tháng 11, như thường lệ em cùng các bạn bước trên con đường thân quen tràn ngập ánh nắng rực rỡ, lòng vui phơi phới đến trường để dự buổi lễ kỉ niệm ngày nhà giáo Việt Nam. Em bước vào cổng sân trường đã tràn ngập cờ và hoa. Khắp nơi vang lên tiếng cười nói của các bạn học sinh. Ai cũng mặc áo trắng, quần xanh thật đẹp. Trông xa màu xanh và trắng đan xen vào nhau như những cánh bướm rập rờn. Bên cạnh cột cờ là dòng chữ “Lễ kỷ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam”, nổi bật trên nền phông xanh thắm. Dưới khán đài là dãy ghế nơi các thầy cô giáo ngồi. Những bông hoa tươi đẹp nhất được cắm vào bình để trên bàn đại biểu. Trong không khí náo nhiệt ấy, bỗng tiếng trống trường vang lên “Tùng!… Tùng!… Tùng…”. Thầy hiệu trưởng, người cha già của cả trường với mái tóc đã điểm bạc vì năm tháng. Thầy bước lên lễ đài, giọng nói đầm ấm của thầy cất lên: “Các em ạ! Các em biết không? Để được một bài học hay cho các em, các thầy cô đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức, nhiều khi phải thức thâu đêm để có một giáo án tốt. Những ngày mưa giông, gió rét, đường xá lầy lội, có thầy cô ở rất xa nhưng vẫn đến trường đúng giờ. Các thầy cô làm thế là. vì các em. Ai cũng muốn các em học thật giỏi, chăm ngoan để trở thành người có ích cho Tổ quốc. Vì vậy các em phải chăm học, ngoan ngoãn”. Lời nói của thầy hiệu trưởng vừa dứt, một tràng pháo tay nổi lên. Chúng em ai cũng tự nhủ lòng sẽ cố gắng chăm ngoan để khỏi phụ lòng mong mỏi của các thầy cô. Cuối cùng thầy Dũng đọc danh sách những bạn đạt thành tích tốt trong đợt thi đua lập thành tích chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam. Em rất sung sướng vì trong danh sách ấy cớ tên em. Một bạn ngồi bên cạnh em reo to: - Khánh ơi! Có tên bạn đấy, sướng nhé! Tim em đập rộn lên. Sân trường tràn ngập tiếng cười. Em như thấy các thầy cô nhìn mình trìu mến hơn. Hình như hàng cây xanh ở sân trường cũng như chia niềm vui lớn đó với em và các bạn. Kết thúc buổi lễ là chương trình biểu diễn văn nghệ của các lớp. Những lời ca tiếng hát vang lên trong sáng. Các bạn em như muốn gửi vào lời ca tiếng hát lòng biết ơn sâu sắc của mình đối với thầy cô. Những điệu múa của các bạn được thể hiện rất điêu luyện. Lúc thì như một vườn hoa rực rỡ, lúc thì như những cánh bướm rập rờn đem đến cho người xem một cảm giác thú vị. Đặc sắc nhất là tiết mục lắc vòng của lớp 5 Văn. Những chiếc vòng dưới sự điều khiển khéo léo của các anh, các chị ngoan ngoãn xoay quanh từng người. Tài tình hơn nữa là các chị đứng chồng lên nhau và chuyền cho nhau những chiếc vòng trông như là những diễn viên xiếc thực thụ. Xem tiết mục này ai cũng tấm tắc. Buổi lễ kết thúc trong niềm hân hoan của tất cả mọi người. Dư âm của nó đã để lại trong em những ấn tượng thật khó quên.
bạn tham khảo nhé
Bức tranh thanh bình của làng quê Việt Nam là cảnh sắc làng quê nông thôn với những biểu tượng đặc trưng mang đậm sắc thái dân tộc: mái đình cây đa, cánh cò, sáo diều, con trâu, luỹ tre... Dù đi đâu về đâu thì hình ảnh ấy vẫn sống mãi trong lòng mỗi người Việt Nam. “ Ví dầu cầu ván đóng đinh Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi”... Cái hình ảnh “lắc lẻo” ấy cứ rung động nhẹ nhàng liên tiếp trong lòng tôi mãi mãi như lời ru của mẹ, nằm trên chiếc võng tre màu trà lên nước in bóng mẹ đã theo tôi đi hết cuộc đời. Cây tre là người bạn thân thiết lâu đời của người nông dân và nhân dân Việt Nam, với nhiều phẩm chất cao quý, nó đã trở thành biểu tượng về con người, về đất nước Việt Nam. “Tre xanh xanh tự bao giờ. Chuyện ngày xưa đã có bờ tre xanh” không biết tre có từ đâu, nhưng từ thời Hùng Vương thứ Sáu đã đi vào truyền thuyết lịch sử chống giặc cứu nước. Tre tượng trưng cho người quân tử bởi thân hình gầy guộc thẳng đứng, cao vút, bất khuất vươn lên bầu trời cao. Lá thì mong manh, manh áo cọc bao ngoài thì để dành cho măng, như người mẹ hiền âu yếm, hi sinh cho đứa con yêu bé bỏng. Dù gầy guộc nhưng tre vẫn biết sống chung biết kết nên luỹ nên thành, sự đoàn kết đó không sức mạnh gì tàn phá nổi. Những cây con thì nhọn hoắt, đâm thẳng, tự tin, vươn lên đầy sức sống, như sự tiếp sức cho thế hệ đi trước. Tre kiên gan bền bỉ vững chãi trong mọi môi trường sống dù bùn lầy, khô hạn, đất sỏi đất vôi bạc màu tre cũng xanh tươi mượt mà. Tre mộc mạc, nhũn nhặn, cứng cáp dẻo dai, thanh cao chí khí như người. Sự hoá thân ấy đã xoá bỏ ranh giới giữa con người với sự vật. Tre là người bạn thân của con người , từ khi lọt lòng nằm trong chiếc nôi tre, lớn lên gắn bó với tre qua các trò chơi: tán hưng, ống thụt, làm diều, làm lồng đèn trung thu... Trưởng thành lao động dưới bóng tre những đêm trăng: “Đêm trăng thanh anh mới hỏi nàng. Tre non đủ lá đan sàng được chăng?” Đến khi lấy vợ gả chồng thì cùng dựng mái nhà tranh có kèo cột tre , giường tre....Tre hiện diện trong đời sống con người từ ăn, ở, làm việc, trong phong tục, tập quán, dựng nhà dựng cửa... từ lúc sinh ra cho đến lúc mất đi, tre với con người sống chết có nhau chung thuỷ. “Dưới bóng tre ,thấp thoáng mái đình chùa cổ kính” là một nền văn hoá nông nghiệp, những nhọc nhằn, giần sàng, xay, giã đều có tre. Tre chẽ lạt gói bánh chưng khi xuân về, khít chặt như những mối tình quê cái thuở ban đầu nỉ non dưới bóng tre xanh. Tre trong niềm vui trẻ thơ, trong chút khoan khoái của tuổi già, khắng khít ràng buộc như định sẵn như tơ duyên. Tre đi vào đời sống tâm linh như một nét văn hoá. Từ những câu hát, câu thơ như xâu chuỗi tâm hồn dân tộc “bóng tre trùm mát rượi”, một lời tâm sự về mùa màng “Cánh đồng ta năm đôi ba vụ. Tre với người vất vả quanh năm”, hay một khúc hát giao duyên “Lạt này gói bánh chưng xanh. Cho mai lấy trúc cho anh lấy nàng”. Nhạc của trúc của tre là khúc nhạc đồng quê. Những buổi trưa hè lộng gió, tiếng võng tre kẽo kẹt bay bổng, xao xuyến bâng khuâng man mác như lời của đồng quê của cuộc sống thanh bình. Tre trong sự nghiệp dựng nước cũng bất khuất, can trường với khí tiết ngay thẳng: “Tre xung phong vào xe tăng đại bác. Tre giữ làng giữ nước, giữ mái nhà tranh, giữ đồng lúa chín. Tre hi sinh để bảo vệ con người”. Tre lăn xả vào kẻ thù vào cái ác, dù cái ác rất mạnh, để giữ gìn non sông đất nước, con người. Tre là đồng chí của ta, tre vì ta mà đánh giặc. Kì lạ thay cái cối xay tre là biểu tượng về cuộc đời lam lũ, về sự chịu đựng bền bỉ dẻo dai, vẫn là cây tre nhũn nhặn ấy, nó nhọn hoắt mũi tầm vông với sức mạnh của Thánh Gióng năm xưa đánh đuổi giặc Ân cứu nước. Mai này, dù khoa học kỹ thuật có phát triển đến đâu, cũng không thể thay thế hình ảnh cây tre trong tâm hồn của con người Việt Nam. Nó trở thành cây tre tinh thần là bóng mát, là khúc nhạc tâm tình, còn là biểu tượng cao quý cho phẩm chất cốt cách con người Việt Nam
góp ý và tick cho tui nha
Chúng ta khi sinh ra vốn dĩ đã không được lựa chọn cho mình một gia đình giàu có hay đầy đủ cả. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, có người sinh ra đã làm cậu ấm cô chiêu. Nhưng có những người khi sinh ra họ đã phải chịu sự thiếu thốn, khó khăn, vì những khó khăn ấy nên họ luôn mang trong mình một nghị lực rất lớn và hiện nay có rất nhiều tấm gương cho ta thấy được rằng mặc dù không được lựa chọn hoàn cảnh nhưng chính bản thân họ có thể thay đổi được hoàn cảnh của mình tốt lên. Những tấm gương ấy chẳng đâu xa xôi, khi hằng ngày chúng ta lướt tin tức vẫn thấy những trang báo đưa tin về những em học sinh nghèo vượt khó, học giỏi. Hoặc những tấm gương đã truyền cảm hứng cho biết bao thế hệ như Cao Bá Quát, ông sinh ra trong một gia đình nhà nho nghèo, nhưng với ý chí và nghị lực ông đã vượt qua hoàn cảnh trở thành một nhà thơ nhà văn lỗi lạc, thậm chí người đương thời thường nói rằng “Văn như Siêu, Quát vô triều Hán” tức là trước thời Hán không có ai giỏi văn như Siêu và Quát. Hay ta có thể thấy một nhân vật rất quen thuộc với hình ảnh đôi chân biết viết đó là thầy Nguyễn Ngọc Ký, sẽ ít ai hình dung được rằng một người bại liệt hai tay có thể trở thành một nhà giáo ưu tú, nhà văn, nhà thơ. Đúng vậy tất cả nhờ vào sự nỗ lực không ngừng, vẫn biết mình khiếm khuyết nhưng thầy không bao giờ nhụt chí, sự vượt khó của thầy khiến cho ai nhìn thấy cũng nể phục. Dù là ai đi chăng nữa chỉ cần có ý chí, có nghị lực thì cho dù bất kỳ hoàn cảnh khó khăn đến mấy chúng ta đều có thể vượt qua được. Hai nhân vật trên cho ta thấy rằng. Một người có sự kiên trì, nhẫn nại, sẵn sàng vượt qua mọi thử thách, không sợ hiểm nguy, khổ cực là những người có một ý chí rất lớn. Khi họ đã chấp nhận với hoàn cảnh éo le của mình để cố gắng tức là họ đang đối đầu với vô vàn khó khăn mà cuộc sống này mang lại. Họ luôn biết cách tạo ra cho mình những cơ hội trong lúc khó khăn, họ luôn tìm tòi học hỏi để thay đổi số phận của mình. Bởi lẻ, họ sinh ra đã không có cuộc sống trọn vẹn như bao người, nên vì thế họ chỉ có con đường duy nhất là cố gắng hết sức để xã hội công nhận họ. Bác Hồ chúng ta từng dạy: “Không có việc gì khó Chỉ sợ lòng không bền Đào núi và lấp biển Quyết chí ắt làm nên” Đúng vậy, nếu một người không có ý chí quyết tâm đạt được mục tiêu mà mình đề ra thì cho dù điều kiện của họ có tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng là bình phong để che đi sự lười nhác và vô dụng của họ. Rõ ràng ta có thể nhận định một điều rằng chỉ khi chúng ta thiếu thốn chúng ta mới có được khát khao vươn lên. Đặc biệt ở Việt Nam, theo thống kê số lượng trẻ nông thôn, trẻ em nghèo lại có thành tích học tốt hơn các em ở thành thị, thậm chí chúng ta cũng không mấy xa lạ gì khi hằng năm kỳ thi trung học phổ thông đến lại có những thủ khoa xuất thân từ những gia đình nghèo khó, đó là điều mà rất nhiều người đặt ra một chấm hỏi lớn. Họ không hiểu sao trong khi các nước phát triển trên thế giới, đa phần các bạn thủ khoa đều là những đứa trẻ con nhà giàu, có điều kiện. Và để nhân chứng cho điều này đó là bạn Đinh Xuân Chung học tại Đại học Kinh tế – Đại học Quốc gia Hà Nội. Dù xuất thân trong gia cảnh nghèo khó, bố bị nhiễm chất độc màu da cam do chiến tranh để lại, nhưng Chung luôn khát vọng vươn lên bằng chính năng lực, trí tuệ của mình, trở thành tấm gương sáng cho nhiều bạn học sinh sinh viên khác học tập và noi theo. Năm 2006, Chung là một trong 100 thủ khoa xuất sắc tiêu biểu được thành phố Hà Nội tuyên dương và khen thưởng. Không dừng ở đó, Chung còn sở hữu nhiều suất học bổng toàn phần học thạc sĩ hai năm tại trường đại học Hàn Quốc (Seoul, Hàn Quốc), học bổng Shinnyo En,… Quả thật cuộc sống này có quá nhiều thứ tốt đẹp, chỉ cần bạn cố gắng vượt qua mọi thử thách, kiên trì đến cuối cùng thì sớm muộn gì bạn cũng thu hoạch cho mình những trái ngọt. Đồng thời, không thể phủ nhận rằng cái nghèo cái đói đã nung nấu con người chúng ta phải quyết tâm thoát ra khỏi vùng vây đầy rẫy sự khó khăn vất vả, thậm chí là khinh bỉ để đạt được những thứ mình muốn. Ngoài những tấm gương sáng về sự vượt khó để ta noi theo thì lại có những tấm gương đáng để ta lên án và chê trách. Thật không tiện khi nói điều này, nhưng với cuộc sống hiện đại như ngày nay chúng ta cũng gặp không ít những trường hợp sống không có sự nỗ lực, họ chỉ biết dựa dẫm vào người khác mà không tự mình vươn lên. Có những bạn học sinh sinh ra trong gia đình không mấy khá giả nhưng lại có tính đua đòi, ăn chơi lêu lỏng. Các bạn ấy không quan tâm đến hoàn cảnh gia đình mình khó khăn ra sao, các bạn chỉ biết mỗi ngày xin ba mẹ tiền để mua này mua kia, đua đòi theo bạn của mình. Thật sự đáng buồn, bởi các bạn không hề biết trân trọng những gì mình đang có để rồi khi nhận ra thì đã quá muộn. Trong khi đó ở ngoài kia còn rất nhiều người muốn được đi học, muốn được hằng ngày cắp sách đến trường mà không có cơ hội, thì ở đây lại có những kẻ lười nhát, không thấy sự may mắn của mình để mà cố gắng. Thiệt tình, ông trời thật biết trêu đùa, nhưng dù sao đi chăng nữa ta cũng thấy rõ một điều rằng những người có sự cố gắng, nỗ lực đều là những người thành công trong cuộc sống. Họ là những tấm gương sáng giúp chúng ta có những những bài học quý báu, họ truyền tải một năng lượng tích cực đến mọi người. Hy vọng rằng sẽ còn nhiều những tấm gương như thế để cổ vũ, khích lệ tinh thần cho những người đang trong tình trạng khó khăn, muốn thoát khỏi sự nghèo khổ Tóm lại, một đời người sinh ra chúng ta hãy sống làm sao cho trọn vẹn, đừng vì những lý do vô lí đó mà đổ lỗi cho hoàn cảnh. Nên nhìn lại bản thân mình đã thực sự nỗ lực hay chưa, hãy học cách vươn lên để sống một cuộc sống có ích và đầy ý nghĩa.
mình chỉ viết được vậy thôi, bạn thông cảm cho mình nhé có gì thì cứ góp ý cho tớ nha!
Có những lúc mỏi mệt trên đường đời, có những phút yếu lòng tưởng chừng như ngã gục, có những khi lỡ lầm đường lạc lối thì không ai khác chính mẹ là người đã nâng đỡ, đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi trên con đường lắm chông gai ấy. Tình mẫu tử quả là thiêng liêng và bất diệt, tôi càng thấm thía hơn câu thơ của Chế Lan Viên: “Con dù lớn vẫn là con của mẹ Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con.” Tình mẫu tử là tình cảm ruột thịt thiêng liêng cao quý giữa người mẹ và đứa con. Đó là sự hy sinh vô điều kiện của người mẹ vì hạnh phúc và thành công của con cái mình, là sự tôn trọng, biết ơn và khắc cốt ghi tâm tình mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào, vô tận. Chúng ta với sự hữu hạn của tâm hồn và lý trí không bao giờ có thể cân đong đo đếm được giá trị thiêng liêng và vai trò to lớn của người mẹ trong hành trình trưởng thành, trong hành trình sống làm người của mỗi người. Tình mẫu tử là suối nguồn yêu thương vĩ đại nhất mà nhân loại được ban tặng. Tình mẫu tử giúp ta được sống đầy đủ và phong phú hơn với những nguồn tình cảm vốn xứng đáng được hưởng đặc quyền như nhau. Hãy thử nhìn những số phận bất hạnh ngoài kia, những người mồ côi không nơi nương tựa đang khao khát tình mẹ, khao khát được một lần áp mặt vào bầu sữa nóng của mẹ, được mẹ gối đầu, được sà vào vòng tay âu yếm của mẹ mà khó biết bao. Tình mẹ là điểm tựa vững chắc và mạnh mẽ giúp ta vượt qua những chông gai của cuộc đời. Mỗi khi cuộc sống khó khăn, mỗi khi thất bại tưởng chừng gục ngã, bên cạnh mẹ và những lời động viên của mẹ là liều thuốc thần tiên tiếp thêm cho ta sức mạnh để soi đường chỉ lối, giúp ta vượt lên phía trước. Tình mẹ bao la luôn dung chứa và khoan dung, độ lượng, nhân hậu vô điều kiện với những sai lầm và tội lỗi ta gặp phải trong hành trình trưởng thành làm người. Mẹ là ánh sáng trên cao soi đời con những lúc tăm tối, là ánh mặt trời bừng sáng để sưởi ấm và nạp đầy năng lượng cho những bước đi của con. Có những điều có thể mất đi, có thể thay thế nhưng tình mẫu tử thì không gì bù lấp được nếu mất đi. Vậy nên, mới nói tình mẫu tử thiêng liêng và cao cả như vậy. Lòng mẹ bao la là bến đỗ bình yên nhất trong cuộc đời mỗi người. Thế nên phật dạy: “Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ, gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”. Đó là sự hy sinh, sự cắt máu và nhỏ những giọt nước mắt chắt ra từ an ruột để nuôi ta khôn lớn. Ấy vậy mà vẫn có những người sẵn sàng vứt bỏ đi tình mẹ thiêng liêng ấy, có khi chỉ vì những giá trị vật chất nhất thời, những danh lợi tầm thường và ti tiện. Rất phổ biến trong xã hội hiện nay là tình trạng con cái hỗn láo, đánh đập và phụ bạc cha mẹ, bản thân sống trong giàu có, sung túc nhưng lại bỏ mặc mẹ già neo đơn, cô độc không nơi nương tựa. Hơn nữa là việc sau khi thành đạt rồi họ lại cảm thấy coi thường và xấu hổ chỉ vì mẹ mình không sang trọng và giàu có như người khác, ảnh hưởng đến thanh danh của họ nên cũng sẵn sàng gửi mẹ đến viện dưỡng lão hoặc phó mặc như một kẻ vô tình, máu lạnh. Buồn biết bao khi những giọt mồ hôi, máu và nước mắt của những dấu chân mẹ in mọi nẻo đường, những giọt mồ hôi thấm từng hạt gạo, bông lúa để tảo tần nuôi con ăn học, thành đạt mà nay lại bị đối xử như vậy. Hãy sống như một con người chân chính đó là việc trân trọng tình mẹ thiêng liêng, tôn thờ vai trò và tấm lòng thiêng liêng của mẹ. Chính tình mẫu tử là nguồn cội, gốc rễ sâu xa nhất cho sự trưởng thành và phát triển bền vững của tâm hồn ta.
ko đăng hoặc nhắn linh tinh bạn nhé
hay cái gì vậy ạ