

Lã Việt Anh
Giới thiệu về bản thân



































**Bài văn biểu cảm về thầy Hoàn** Khi nhắc đến người thầy mà tôi kính trọng nhất, thầy Hoàn là cái tên đầu tiên xuất hiện trong tâm trí tôi. Dù thời gian thấm thoắt trôi qua, hình ảnh thầy với nụ cười hiền hòa, ánh mắt luôn tràn đầy yêu thương vẫn khắc sâu trong lòng tôi. Thầy Hoàn dạy tôi từ năm lớp 7, một năm học đầy thử thách với bao điều mới mẻ. Ngay từ buổi học đầu tiên, tôi đã cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt trong cách thầy giảng bài. Không giống như những thầy cô khác, thầy không chỉ truyền đạt kiến thức một cách khô khan mà luôn lồng ghép vào đó những câu chuyện sống động, những bài học nhân văn sâu sắc. Thầy không chỉ dạy chúng tôi về các con số, những công thức phức tạp, mà còn là cách sống, cách đối diện với khó khăn trong cuộc đời. Điều tôi ấn tượng nhất ở thầy là sự tận tâm và chu đáo. Mỗi lần thấy chúng tôi có chút bối rối, thầy không bao giờ vội vàng. Thầy kiên nhẫn giải thích lại từng câu chữ, từng khái niệm, giúp chúng tôi vỡ ra những điều tưởng chừng như rất đơn giản. Những bài giảng của thầy không chỉ là những giờ học căng thẳng, mà là những giờ phút tràn đầy niềm vui và động lực. Thầy không bao giờ nổi giận hay la mắng chúng tôi, dù có những lúc chúng tôi không hoàn thành bài tập hay không chú ý trong lớp. Thầy luôn nhẹ nhàng nhắc nhở, động viên, và khích lệ chúng tôi cố gắng hơn. Ngoài những giờ học, thầy còn quan tâm đến chúng tôi ngoài lớp học. Mỗi khi có một ai gặp khó khăn trong cuộc sống, thầy đều lặng lẽ giúp đỡ mà không hề đòi hỏi điều gì. Những hành động nhỏ như vậy khiến chúng tôi cảm thấy vô cùng ấm áp và biết ơn. Thầy giống như một người bạn, luôn lắng nghe và sẵn sàng chia sẻ những suy tư, lo âu cùng chúng tôi. Thầy Hoàn không chỉ dạy cho chúng tôi kiến thức mà còn là những bài học về nhân cách, về lòng kiên nhẫn, sự cố gắng và yêu thương. Trong mỗi bài giảng của thầy, có cả một trái tim ấm áp, bao dung và chân thành. Chính những điều này đã giúp tôi trở thành một con người tự tin hơn, mạnh mẽ hơn và biết yêu thương những người xung quanh. Có lẽ, tôi sẽ chẳng bao giờ quên được những năm tháng học dưới mái trường này, nơi có thầy Hoàn - người thầy đáng kính mà tôi luôn trân trọng và ngưỡng mộ. Thầy đã gieo vào tâm hồn chúng tôi những hạt giống tốt đẹp, để rồi chúng tôi sẽ không ngừng nỗ lực vươn lên trong cuộc sống. Thầy không chỉ là người thầy dạy học, mà là người thầy dạy đời, dạy chúng tôi cách trở thành những con người tốt hơn mỗi ngày.
**Bài văn biểu cảm về thầy Hoàn** Khi nhắc đến người thầy mà tôi kính trọng nhất, thầy Hoàn là cái tên đầu tiên xuất hiện trong tâm trí tôi. Dù thời gian thấm thoắt trôi qua, hình ảnh thầy với nụ cười hiền hòa, ánh mắt luôn tràn đầy yêu thương vẫn khắc sâu trong lòng tôi. Thầy Hoàn dạy tôi từ năm lớp 7, một năm học đầy thử thách với bao điều mới mẻ. Ngay từ buổi học đầu tiên, tôi đã cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt trong cách thầy giảng bài. Không giống như những thầy cô khác, thầy không chỉ truyền đạt kiến thức một cách khô khan mà luôn lồng ghép vào đó những câu chuyện sống động, những bài học nhân văn sâu sắc. Thầy không chỉ dạy chúng tôi về các con số, những công thức phức tạp, mà còn là cách sống, cách đối diện với khó khăn trong cuộc đời. Điều tôi ấn tượng nhất ở thầy là sự tận tâm và chu đáo. Mỗi lần thấy chúng tôi có chút bối rối, thầy không bao giờ vội vàng. Thầy kiên nhẫn giải thích lại từng câu chữ, từng khái niệm, giúp chúng tôi vỡ ra những điều tưởng chừng như rất đơn giản. Những bài giảng của thầy không chỉ là những giờ học căng thẳng, mà là những giờ phút tràn đầy niềm vui và động lực. Thầy không bao giờ nổi giận hay la mắng chúng tôi, dù có những lúc chúng tôi không hoàn thành bài tập hay không chú ý trong lớp. Thầy luôn nhẹ nhàng nhắc nhở, động viên, và khích lệ chúng tôi cố gắng hơn. Ngoài những giờ học, thầy còn quan tâm đến chúng tôi ngoài lớp học. Mỗi khi có một ai gặp khó khăn trong cuộc sống, thầy đều lặng lẽ giúp đỡ mà không hề đòi hỏi điều gì. Những hành động nhỏ như vậy khiến chúng tôi cảm thấy vô cùng ấm áp và biết ơn. Thầy giống như một người bạn, luôn lắng nghe và sẵn sàng chia sẻ những suy tư, lo âu cùng chúng tôi. Thầy Hoàn không chỉ dạy cho chúng tôi kiến thức mà còn là những bài học về nhân cách, về lòng kiên nhẫn, sự cố gắng và yêu thương. Trong mỗi bài giảng của thầy, có cả một trái tim ấm áp, bao dung và chân thành. Chính những điều này đã giúp tôi trở thành một con người tự tin hơn, mạnh mẽ hơn và biết yêu thương những người xung quanh. Có lẽ, tôi sẽ chẳng bao giờ quên được những năm tháng học dưới mái trường này, nơi có thầy Hoàn - người thầy đáng kính mà tôi luôn trân trọng và ngưỡng mộ. Thầy đã gieo vào tâm hồn chúng tôi những hạt giống tốt đẹp, để rồi chúng tôi sẽ không ngừng nỗ lực vươn lên trong cuộc sống. Thầy không chỉ là người thầy dạy học, mà là người thầy dạy đời, dạy chúng tôi cách trở thành những con người tốt hơn mỗi ngày.
**Bài văn biểu cảm về thầy Hoàn** Khi nhắc đến người thầy mà tôi kính trọng nhất, thầy Hoàn là cái tên đầu tiên xuất hiện trong tâm trí tôi. Dù thời gian thấm thoắt trôi qua, hình ảnh thầy với nụ cười hiền hòa, ánh mắt luôn tràn đầy yêu thương vẫn khắc sâu trong lòng tôi. Thầy Hoàn dạy tôi từ năm lớp 7, một năm học đầy thử thách với bao điều mới mẻ. Ngay từ buổi học đầu tiên, tôi đã cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt trong cách thầy giảng bài. Không giống như những thầy cô khác, thầy không chỉ truyền đạt kiến thức một cách khô khan mà luôn lồng ghép vào đó những câu chuyện sống động, những bài học nhân văn sâu sắc. Thầy không chỉ dạy chúng tôi về các con số, những công thức phức tạp, mà còn là cách sống, cách đối diện với khó khăn trong cuộc đời. Điều tôi ấn tượng nhất ở thầy là sự tận tâm và chu đáo. Mỗi lần thấy chúng tôi có chút bối rối, thầy không bao giờ vội vàng. Thầy kiên nhẫn giải thích lại từng câu chữ, từng khái niệm, giúp chúng tôi vỡ ra những điều tưởng chừng như rất đơn giản. Những bài giảng của thầy không chỉ là những giờ học căng thẳng, mà là những giờ phút tràn đầy niềm vui và động lực. Thầy không bao giờ nổi giận hay la mắng chúng tôi, dù có những lúc chúng tôi không hoàn thành bài tập hay không chú ý trong lớp. Thầy luôn nhẹ nhàng nhắc nhở, động viên, và khích lệ chúng tôi cố gắng hơn. Ngoài những giờ học, thầy còn quan tâm đến chúng tôi ngoài lớp học. Mỗi khi có một ai gặp khó khăn trong cuộc sống, thầy đều lặng lẽ giúp đỡ mà không hề đòi hỏi điều gì. Những hành động nhỏ như vậy khiến chúng tôi cảm thấy vô cùng ấm áp và biết ơn. Thầy giống như một người bạn, luôn lắng nghe và sẵn sàng chia sẻ những suy tư, lo âu cùng chúng tôi. Thầy Hoàn không chỉ dạy cho chúng tôi kiến thức mà còn là những bài học về nhân cách, về lòng kiên nhẫn, sự cố gắng và yêu thương. Trong mỗi bài giảng của thầy, có cả một trái tim ấm áp, bao dung và chân thành. Chính những điều này đã giúp tôi trở thành một con người tự tin hơn, mạnh mẽ hơn và biết yêu thương những người xung quanh. Có lẽ, tôi sẽ chẳng bao giờ quên được những năm tháng học dưới mái trường này, nơi có thầy Hoàn - người thầy đáng kính mà tôi luôn trân trọng và ngưỡng mộ. Thầy đã gieo vào tâm hồn chúng tôi những hạt giống tốt đẹp, để rồi chúng tôi sẽ không ngừng nỗ lực vươn lên trong cuộc sống. Thầy không chỉ là người thầy dạy học, mà là người thầy dạy đời, dạy chúng tôi cách trở thành những con người tốt hơn mỗi ngày.
**Bài văn biểu cảm về thầy Hoàn** Khi nhắc đến người thầy mà tôi kính trọng nhất, thầy Hoàn là cái tên đầu tiên xuất hiện trong tâm trí tôi. Dù thời gian thấm thoắt trôi qua, hình ảnh thầy với nụ cười hiền hòa, ánh mắt luôn tràn đầy yêu thương vẫn khắc sâu trong lòng tôi. Thầy Hoàn dạy tôi từ năm lớp 7, một năm học đầy thử thách với bao điều mới mẻ. Ngay từ buổi học đầu tiên, tôi đã cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt trong cách thầy giảng bài. Không giống như những thầy cô khác, thầy không chỉ truyền đạt kiến thức một cách khô khan mà luôn lồng ghép vào đó những câu chuyện sống động, những bài học nhân văn sâu sắc. Thầy không chỉ dạy chúng tôi về các con số, những công thức phức tạp, mà còn là cách sống, cách đối diện với khó khăn trong cuộc đời. Điều tôi ấn tượng nhất ở thầy là sự tận tâm và chu đáo. Mỗi lần thấy chúng tôi có chút bối rối, thầy không bao giờ vội vàng. Thầy kiên nhẫn giải thích lại từng câu chữ, từng khái niệm, giúp chúng tôi vỡ ra những điều tưởng chừng như rất đơn giản. Những bài giảng của thầy không chỉ là những giờ học căng thẳng, mà là những giờ phút tràn đầy niềm vui và động lực. Thầy không bao giờ nổi giận hay la mắng chúng tôi, dù có những lúc chúng tôi không hoàn thành bài tập hay không chú ý trong lớp. Thầy luôn nhẹ nhàng nhắc nhở, động viên, và khích lệ chúng tôi cố gắng hơn. Ngoài những giờ học, thầy còn quan tâm đến chúng tôi ngoài lớp học. Mỗi khi có một ai gặp khó khăn trong cuộc sống, thầy đều lặng lẽ giúp đỡ mà không hề đòi hỏi điều gì. Những hành động nhỏ như vậy khiến chúng tôi cảm thấy vô cùng ấm áp và biết ơn. Thầy giống như một người bạn, luôn lắng nghe và sẵn sàng chia sẻ những suy tư, lo âu cùng chúng tôi. Thầy Hoàn không chỉ dạy cho chúng tôi kiến thức mà còn là những bài học về nhân cách, về lòng kiên nhẫn, sự cố gắng và yêu thương. Trong mỗi bài giảng của thầy, có cả một trái tim ấm áp, bao dung và chân thành. Chính những điều này đã giúp tôi trở thành một con người tự tin hơn, mạnh mẽ hơn và biết yêu thương những người xung quanh. Có lẽ, tôi sẽ chẳng bao giờ quên được những năm tháng học dưới mái trường này, nơi có thầy Hoàn - người thầy đáng kính mà tôi luôn trân trọng và ngưỡng mộ. Thầy đã gieo vào tâm hồn chúng tôi những hạt giống tốt đẹp, để rồi chúng tôi sẽ không ngừng nỗ lực vươn lên trong cuộc sống. Thầy không chỉ là người thầy dạy học, mà là người thầy dạy đời, dạy chúng tôi cách trở thành những con người tốt hơn mỗi ngày.
**Bài văn biểu cảm về thầy Hoàn** Khi nhắc đến người thầy mà tôi kính trọng nhất, thầy Hoàn là cái tên đầu tiên xuất hiện trong tâm trí tôi. Dù thời gian thấm thoắt trôi qua, hình ảnh thầy với nụ cười hiền hòa, ánh mắt luôn tràn đầy yêu thương vẫn khắc sâu trong lòng tôi. Thầy Hoàn dạy tôi từ năm lớp 7, một năm học đầy thử thách với bao điều mới mẻ. Ngay từ buổi học đầu tiên, tôi đã cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt trong cách thầy giảng bài. Không giống như những thầy cô khác, thầy không chỉ truyền đạt kiến thức một cách khô khan mà luôn lồng ghép vào đó những câu chuyện sống động, những bài học nhân văn sâu sắc. Thầy không chỉ dạy chúng tôi về các con số, những công thức phức tạp, mà còn là cách sống, cách đối diện với khó khăn trong cuộc đời. Điều tôi ấn tượng nhất ở thầy là sự tận tâm và chu đáo. Mỗi lần thấy chúng tôi có chút bối rối, thầy không bao giờ vội vàng. Thầy kiên nhẫn giải thích lại từng câu chữ, từng khái niệm, giúp chúng tôi vỡ ra những điều tưởng chừng như rất đơn giản. Những bài giảng của thầy không chỉ là những giờ học căng thẳng, mà là những giờ phút tràn đầy niềm vui và động lực. Thầy không bao giờ nổi giận hay la mắng chúng tôi, dù có những lúc chúng tôi không hoàn thành bài tập hay không chú ý trong lớp. Thầy luôn nhẹ nhàng nhắc nhở, động viên, và khích lệ chúng tôi cố gắng hơn. Ngoài những giờ học, thầy còn quan tâm đến chúng tôi ngoài lớp học. Mỗi khi có một ai gặp khó khăn trong cuộc sống, thầy đều lặng lẽ giúp đỡ mà không hề đòi hỏi điều gì. Những hành động nhỏ như vậy khiến chúng tôi cảm thấy vô cùng ấm áp và biết ơn. Thầy giống như một người bạn, luôn lắng nghe và sẵn sàng chia sẻ những suy tư, lo âu cùng chúng tôi. Thầy Hoàn không chỉ dạy cho chúng tôi kiến thức mà còn là những bài học về nhân cách, về lòng kiên nhẫn, sự cố gắng và yêu thương. Trong mỗi bài giảng của thầy, có cả một trái tim ấm áp, bao dung và chân thành. Chính những điều này đã giúp tôi trở thành một con người tự tin hơn, mạnh mẽ hơn và biết yêu thương những người xung quanh. Có lẽ, tôi sẽ chẳng bao giờ quên được những năm tháng học dưới mái trường này, nơi có thầy Hoàn - người thầy đáng kính mà tôi luôn trân trọng và ngưỡng mộ. Thầy đã gieo vào tâm hồn chúng tôi những hạt giống tốt đẹp, để rồi chúng tôi sẽ không ngừng nỗ lực vươn lên trong cuộc sống. Thầy không chỉ là người thầy dạy học, mà là người thầy dạy đời, dạy chúng tôi cách trở thành những con người tốt hơn mỗi ngày.
Chủ tịch Hồ Chí Minh là vị lãnh tụ kính yêu của dân tộc Việt Nam. Cuộc đời của người là một tấm gương sáng ngời cho mỗi người dân Việt Nam noi theo. Và những câu chuyện về Người cũng luôn để lại bài học giá trị cho chúng ta. Truyện kể rằng trong những năm tháng sống ở Việt Bắc, mỗi lần đi công tác, Bác đều có hai đồng chí đi cùng. Sợ Bác mệt, hai đồng chí đã bày tỏ ý muốn mang ba lô giúp Bác. Nhưng Bác không đồng ý. Bác nói: - Đi đường rừng, leo núi ai mà chẳng mệt, tập trung đồ vật cho một người mang đi thì người đó càng chóng mệt. Cứ phân đều ra cho cả ba người. Hai đồng chí đành làm theo lời Bác, đem chia vật dụng vào ba chiếc ba lô. Bác hỏi lại: - Các chú đã chia đều rồi chứ? Hai đồng chí trả lời: - Thưa Bác, rồi ạ! Sau đó, cả ba cùng lên đường. Qua một chặng, lúc nghỉ, Bác đến chỗ các đồng chí và xách chiếc ba lô lên. Bác hỏi: - Tại sao ba lô của các chú nặng mà của Bác lại nhẹ? Bác liền mở ra xem thì thấy bên trong ba lô của mình chỉ có chăn màn. Bác tỏ ra không hài lòng, rồi nói: - Chỉ có lao động thật sự mới đem lại hạnh phúc cho con người. Sau đó, Bác lại yêu cầu hai đồng chí chia đều vật dụng vào ba chiếc ba lô mới chịu tiếp tục lên đường. Câu chuyện nhỏ nhưng để lại bài học lớn. Có thể thấy, Bác là một người yêu lao động. Bác suốt đời làm việc, suốt ngày làm việc, từ những việc lớn như cứu nước đến việc nhỏ như trồng cây trong vườn. Việc gì có thể tự làm, Bác đều tự mình hoàn thành. Cách sống của Bác giúp cho mỗi người nhận ra giá trị của lao động, cũng như có ý thức tự giác học tập và làm việc hơn. Quả thật, những câu chuyện về cuộc đời của Chủ tịch Hồ Chí Minh thật ý nghĩa. Từ đó, chúng ta luôn nhận ra được nhiều bài học bổ ích cho bản thân.
Chiến tranh đã qua đi những những hậu quả mà chiến tranh để lại thì vẫn còn mãi. Một trong những hậu quả nặng nề mà chiến tranh để lại có là sự cô đơn, bơ vơ, chờ đợi trong mòn mỏi đến vô vọng của những người phụ nữ có chồng đi chiến trận và ở lại vĩnh viễn nơi chiến trường xa xôi kia. Dì Bảy trong bài tản văn Người ngồi đợi trước hiên nhà của nhà văn Huỳnh Như Phương chính là người phụ nữ như thế. Dì Bảy và dượng Bảy lấy nhau được chừng một tháng thì dượng phải ra miền Bắc tập kết. Hạnh phúc ngắn chẳng tày gang thì đôi người đôi ngả. Dì ở nhà mong ngóng chờ đợi tin tức của chồng mình qua những dòng thư ngắn, những lời hỏi thăm, những món quà nhỏ nhờ người quen gửi hộ. Mặc dù đang ở độ tuổi xuân sắc có biết bao người hỏi tới dì, muốn mang đến cho dì một mái ấm hạnh phúc, nhưng dì nhất quyết không chấp nhận, không bao giờ lung lạc. Dì luôn chờ đợi một ngày dượng sẽ chờ về. Ngay cả khi biết rằng dượng đã không còn nữa, dì vẫn không mở lòng, dì vẫn ôm vào lòng hình bóng dượng. Không chỉ có dì Bảy còn rất nhiều người phụ nữ họ phải chịu những nỗi tổn thương sâu sắc về tinh thần, cả đời họ là sự chờ đợi, ngóng chông để rồi thất vọng và cô đơn cứ bấu víu lấy mình. Họ hi sinh tuổi thanh xuân, hạnh phúc cá nhân của mình để góp phần vào sự nghiệp giải phóng dân tộc. Họ chính là những người anh hùng thầm lặng, không cần cầm súng, cầm gươm, giáo chiến đấu với kẻ thù. Họ âm thầm, lặng lẽ là hậu phương vững chắc, là điểm tựa tinh thần cho những chiến sĩ ngoài chiến trường xa xôi kia. Một lần nữa, xin hãy biết ơn những người mẹ, người vợ Việt Nam anh hùng. Họ đã dành cả tuổi xuân ngắn ngủi, ít ỏi của mình để đổi lấy bình yên, độc lập cho cả dân tộc Việt Nam ta.
Chiến tranh đã qua đi những những hậu quả mà chiến tranh để lại thì vẫn còn mãi. Một trong những hậu quả nặng nề mà chiến tranh để lại có là sự cô đơn, bơ vơ, chờ đợi trong mòn mỏi đến vô vọng của những người phụ nữ có chồng đi chiến trận và ở lại vĩnh viễn nơi chiến trường xa xôi kia. Dì Bảy trong bài tản văn Người ngồi đợi trước hiên nhà của nhà văn Huỳnh Như Phương chính là người phụ nữ như thế. Dì Bảy và dượng Bảy lấy nhau được chừng một tháng thì dượng phải ra miền Bắc tập kết. Hạnh phúc ngắn chẳng tày gang thì đôi người đôi ngả. Dì ở nhà mong ngóng chờ đợi tin tức của chồng mình qua những dòng thư ngắn, những lời hỏi thăm, những món quà nhỏ nhờ người quen gửi hộ. Mặc dù đang ở độ tuổi xuân sắc có biết bao người hỏi tới dì, muốn mang đến cho dì một mái ấm hạnh phúc, nhưng dì nhất quyết không chấp nhận, không bao giờ lung lạc. Dì luôn chờ đợi một ngày dượng sẽ chờ về. Ngay cả khi biết rằng dượng đã không còn nữa, dì vẫn không mở lòng, dì vẫn ôm vào lòng hình bóng dượng. Không chỉ có dì Bảy còn rất nhiều người phụ nữ họ phải chịu những nỗi tổn thương sâu sắc về tinh thần, cả đời họ là sự chờ đợi, ngóng chông để rồi thất vọng và cô đơn cứ bấu víu lấy mình. Họ hi sinh tuổi thanh xuân, hạnh phúc cá nhân của mình để góp phần vào sự nghiệp giải phóng dân tộc. Họ chính là những người anh hùng thầm lặng, không cần cầm súng, cầm gươm, giáo chiến đấu với kẻ thù. Họ âm thầm, lặng lẽ là hậu phương vững chắc, là điểm tựa tinh thần cho những chiến sĩ ngoài chiến trường xa xôi kia. Một lần nữa, xin hãy biết ơn những người mẹ, người vợ Việt Nam anh hùng. Họ đã dành cả tuổi xuân ngắn ngủi, ít ỏi của mình để đổi lấy bình yên, độc lập cho cả dân tộc Việt Nam ta.
Chiến tranh đã qua đi những những hậu quả mà chiến tranh để lại thì vẫn còn mãi. Một trong những hậu quả nặng nề mà chiến tranh để lại có là sự cô đơn, bơ vơ, chờ đợi trong mòn mỏi đến vô vọng của những người phụ nữ có chồng đi chiến trận và ở lại vĩnh viễn nơi chiến trường xa xôi kia. Dì Bảy trong bài tản văn Người ngồi đợi trước hiên nhà của nhà văn Huỳnh Như Phương chính là người phụ nữ như thế. Dì Bảy và dượng Bảy lấy nhau được chừng một tháng thì dượng phải ra miền Bắc tập kết. Hạnh phúc ngắn chẳng tày gang thì đôi người đôi ngả. Dì ở nhà mong ngóng chờ đợi tin tức của chồng mình qua những dòng thư ngắn, những lời hỏi thăm, những món quà nhỏ nhờ người quen gửi hộ. Mặc dù đang ở độ tuổi xuân sắc có biết bao người hỏi tới dì, muốn mang đến cho dì một mái ấm hạnh phúc, nhưng dì nhất quyết không chấp nhận, không bao giờ lung lạc. Dì luôn chờ đợi một ngày dượng sẽ chờ về. Ngay cả khi biết rằng dượng đã không còn nữa, dì vẫn không mở lòng, dì vẫn ôm vào lòng hình bóng dượng. Không chỉ có dì Bảy còn rất nhiều người phụ nữ họ phải chịu những nỗi tổn thương sâu sắc về tinh thần, cả đời họ là sự chờ đợi, ngóng chông để rồi thất vọng và cô đơn cứ bấu víu lấy mình. Họ hi sinh tuổi thanh xuân, hạnh phúc cá nhân của mình để góp phần vào sự nghiệp giải phóng dân tộc. Họ chính là những người anh hùng thầm lặng, không cần cầm súng, cầm gươm, giáo chiến đấu với kẻ thù. Họ âm thầm, lặng lẽ là hậu phương vững chắc, là điểm tựa tinh thần cho những chiến sĩ ngoài chiến trường xa xôi kia. Một lần nữa, xin hãy biết ơn những người mẹ, người vợ Việt Nam anh hùng. Họ đã dành cả tuổi xuân ngắn ngủi, ít ỏi của mình để đổi lấy bình yên, độc lập cho cả dân tộc Việt Nam ta.
Văn bản Phương tiện vận chuyển của các dân tộc thiểu số Việt Nam ngày xưa. Đề cập đến phương tiện vận chuyển của các dân tộc miền núi phía Bắc. Trong khoảng thế kỉ X – XVIII người miền núi phía Bắc di chuyển bằng cách đi bộ là chính. Một số tộc người sinh sống ở ven sông Đà, sông Mã…sử dụng thuyền vận chuyển. Thuyền của họ được đóng bằng các loại gỗ dai, nhẹ, không nứt, chịu nước (như gỗ dầu, gỗ sao). Người Sán Dìu dùng xe quệt trâu kéo để vận chuyển. Ngoài dùng thuyền, cư dân miền núi phía Bắc còn dùng bè, măng. Người Mông, Hà Nhì, Dao,… thường dùng sức ngựa để vận chuyển. Phương tiện vận chuyển của các dân tộc ở Tây Nguyên. Người Tây Nguyên dùng sức voi, sức ngựa vào việc vận chuyển nhất là những người dân tộc Gia -rai, Ê-đê, Mnông. Các buôn, làng ở ven sông suối lớn sử dụng thuyền độc mộc (thường sử dụng các loại gỗ dầu, sáo). Việc dùng thuyền vận chuyển, đi lại trên sông ở Tây Nguyên chỉ phố biến với đàn ông. Có thể thấy các phương tiện vận chuyển của các dân tộc thiểu số rất đa dạng và phong phú.