

Trần Thị Yến Nhi
Giới thiệu về bản thân



































Kỉ niệm là những mảnh ghép lấp lánh tạo nên bức tranh cuộc đời mỗi người. Có những kỉ niệm vui tươi, rộn rã như tiếng cười giòn tan, nhưng cũng có những kỉ niệm buồn man mác, để lại trong ta những suy tư sâu lắng. Trong vô vàn những kỉ niệm đã qua, kỉ niệm về lần đầu tiên tôi được tham gia một trại hè tình nguyện ở vùng cao vẫn luôn in đậm trong tâm trí, trở thành một dấu ấn khó phai trong hành trình trưởng thành của tôi.
Năm ấy, tôi vừa tròn mười tám tuổi, cái tuổi đầy nhiệt huyết và khát khao cống hiến. Tình cờ đọc được thông tin về một trại hè tình nguyện dành cho học sinh, sinh viên ở một huyện vùng cao nghèo khó, tôi đã không ngần ngại đăng kí tham gia. Sau khi trải qua vòng phỏng vấn, tôi vỡ òa trong niềm vui khi biết mình đã trúng tuyển.
Ngày lên đường, tôi háo hức đến nỗi không ngủ được. Ba lô trên vai trĩu nặng những vật dụng cá nhân và quà tặng cho các em nhỏ vùng cao, nhưng trái tim tôi còn nặng trĩu hơn bởi những dự định và mong muốn được làm thật nhiều điều có ý nghĩa. Xe khách chầm chậm lăn bánh, đưa chúng tôi rời xa thành phố náo nhiệt, hướng về vùng đất còn nhiều khó khăn và thiếu thốn.
Sau một chặng đường dài đầy gian nan, cuối cùng chúng tôi cũng đến được điểm tập kết. Trước mắt tôi là một ngôi trường tiểu học nhỏ bé, mái ngói đã nhuốm màu thời gian, tường vôi bong tróc, sân trường lầy lội sau cơn mưa. Các em nhỏ với đôi mắt đen láy, nụ cười hồn nhiên chạy ùa ra đón chúng tôi. Trong khoảnh khắc ấy, mọi mệt mỏi dường như tan biến hết, chỉ còn lại sự xúc động và quyết tâm.
Trong suốt hai tuần ở trại hè, chúng tôi đã cùng nhau thực hiện rất nhiều hoạt động ý nghĩa. Chúng tôi dạy các em nhỏ học chữ, học hát, học vẽ, tổ chức các trò chơi dân gian, hướng dẫn các em vệ sinh cá nhân và bảo vệ môi trường. Ngoài ra, chúng tôi còn giúp người dân địa phương sửa chữa nhà cửa, làm đường, dọn dẹp vệ sinh thôn xóm.
Những ngày ở vùng cao, cuộc sống tuy vất vả nhưng vô cùng ý nghĩa. Chúng tôi phải dậy từ sớm để chuẩn bị bữa sáng cho các em nhỏ, sau đó cùng nhau đến trường dạy học. Buổi chiều, chúng tôi lại chia nhau đến từng nhà để giúp đỡ người dân. Tối đến, chúng tôi cùng nhau quây quần bên bếp lửa, hát hò, kể chuyện, chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống.
Tôi nhớ mãi hình ảnh những em nhỏ vùng cao, dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, thiếu thốn nhưng các em vẫn luôn lạc quan, yêu đời. Các em đến trường với những bộ quần áo cũ sờn, đôi chân trần lấm lem bùn đất, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên niềm khát khao tri thức. Các em luôn lễ phép, vâng lời thầy cô, yêu thương, giúp đỡ bạn bè.
Tôi cũng nhớ mãi hình ảnh những người dân vùng cao, dù cuộc sống còn nhiều vất vả, nhọc nhằn nhưng họ vẫn luôn hiền lành, chất phác, sống chan hòa, yêu thương nhau. Họ sẵn sàng chia sẻ những gì mình có cho người khác, dù là một bát cơm, một manh áo hay một lời động viên.
Những ngày ở trại hè, tôi đã học được rất nhiều điều. Tôi học được cách yêu thương, sẻ chia, giúp đỡ người khác. Tôi học được cách sống giản dị, tiết kiệm, trân trọng những gì mình đang có. Tôi học được cách vượt qua khó khăn, thử thách để vươn lên trong cuộc sống.
Khi chia tay, ai cũng bịn rịn, quyến luyến. Các em nhỏ ôm chầm lấy chúng tôi, khóc nức nở. Chúng tôi cũng không kìm được nước mắt. Những giọt nước mắt ấy không chỉ là sự chia ly, mà còn là sự gắn kết, là tình cảm chân thành mà chúng tôi đã dành cho nhau trong suốt hai tuần qua.
Trở về thành phố, cuộc sống của tôi lại trở về với nhịp điệu hối hả, bận rộn thường ngày. Nhưng những kỉ niệm về trại hè tình nguyện vẫn luôn sống động trong tâm trí tôi. Nó nhắc nhở tôi về những bài học quý giá mà tôi đã học được, về những con người mà tôi đã gặp gỡ, về những vùng đất mà tôi đã đi qua. Kỉ niệm ấy đã giúp tôi trưởng thành hơn, sống có ý nghĩa hơn và biết yêu thương cuộc sống hơn. Tôi tin rằng, dù thời gian có trôi qua, kỉ niệm về trại hè tình nguyện sẽ mãi là một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi.
Bài văn kể lại một trải nghiệm đáng nhớ trong dịp Tết vừa qua:
Mỗi dịp Tết đến, lòng tôi lại rộn ràng những cảm xúc khó tả. Tết không chỉ là những ngày nghỉ ngơi, vui chơi mà còn là dịp để gia đình sum vầy, trao nhau những yêu thương. Trong vô vàn kỷ niệm đẹp của những mùa xuân đã qua, Tết vừa rồi có lẽ là cái Tết đáng nhớ nhất trong lòng tôi, bởi một trải nghiệm đặc biệt mà tôi đã có cùng gia đình.
Đó là vào đêm giao thừa, khi mọi nhà đang tất bật chuẩn bị đón năm mới, gia đình tôi quyết định sẽ cùng nhau đi thả đèn hoa đăng trên sông. Từ chiều, mẹ đã chuẩn bị những chiếc đèn hoa đăng đủ màu sắc, còn ba thì cẩn thận kiểm tra lại thuyền để đảm bảo an toàn cho cả nhà. Khi đồng hồ điểm 12 giờ, pháo hoa bắt đầu rực sáng trên bầu trời, chúng tôi cùng nhau ra bến sông.
Khung cảnh lúc đó thật đẹp và huyền ảo. Dòng sông lấp lánh ánh đèn, soi bóng những tòa nhà cao tầng lung linh. Tiếng pháo hoa nổ vang vọng, hòa cùng tiếng cười nói rộn rã của mọi người. Trên bến sông, rất nhiều gia đình cũng đang chuẩn bị thả đèn hoa đăng, ai nấy đều háo hức và tràn đầy niềm vui.
Khi thuyền rời bến, tôi cảm nhận rõ rệt sự mát lạnh của làn gió sông. Không khí trong lành và yên tĩnh khác hẳn với sự ồn ào, náo nhiệt trên bờ. Ba chèo thuyền nhẹ nhàng, đưa chúng tôi ra giữa dòng sông. Mẹ và tôi bắt đầu đốt những chiếc đèn hoa đăng. Ánh lửa bập bùng, soi rõ khuôn mặt rạng rỡ của từng thành viên trong gia đình.
Chúng tôi cùng nhau viết những điều ước tốt đẹp lên đèn, cầu mong một năm mới an lành, hạnh phúc và may mắn. Khi những chiếc đèn được thả xuống sông, chúng bồng bềnh trôi theo dòng nước, tạo thành một dòng sông ánh sáng lung linh, huyền ảo. Tôi ngước nhìn lên bầu trời, những chùm pháo hoa vẫn đang tiếp tục nở rộ, tô điểm cho đêm giao thừa thêm phần rực rỡ.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy một sự gắn kết kỳ lạ giữa các thành viên trong gia đình. Chúng tôi không chỉ là những người thân, mà còn là những người bạn đồng hành, cùng nhau chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống. Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là những điều gì đó quá lớn lao, mà đôi khi chỉ là những khoảnh khắc giản dị, ấm áp bên gia đình.
Trải nghiệm thả đèn hoa đăng đêm giao thừa đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc. Nó không chỉ là một hoạt động vui chơi giải trí, mà còn là một dịp để tôi cảm nhận rõ hơn tình yêu thương và sự gắn kết của gia đình. Đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ về cái Tết vừa qua, tôi vẫn cảm thấy bồi hồi và xúc động. Tôi tin rằng, những kỷ niệm đẹp này sẽ mãi là hành trang quý giá, theo tôi trên suốt chặng đường đời. Và tôi cũng hy vọng rằng, mỗi dịp Tết đến, gia đình tôi sẽ có thêm nhiều những trải nghiệm đáng nhớ như thế, để tình yêu thương ngày càng thêm bền chặt.
Chuyến đi đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi có lẽ là chuyến đi đến Hội An vào mùa hè năm ngoái. Không phải một chuyến đi xa hoa với những khu nghỉ dưỡng sang trọng, cũng không phải một hành trình khám phá những vùng đất mới lạ, mà chỉ đơn giản là một vài ngày ngắn ngủi ở phố cổ Hội An, nhưng lại đọng lại trong tôi những cảm xúc khó tả và những kỷ niệm không thể nào quên.
Hội An đón tôi bằng một cơn mưa rào bất chợt. Những giọt mưa lất phất rơi trên mái ngói cổ kính, trên những bức tường vàng nhuốm màu thời gian, tạo nên một khung cảnh vừa thơ mộng vừa trầm mặc. Mưa tạnh, Hội An trở nên lung linh hơn bao giờ hết. Ánh nắng chiều vàng ươm chiếu rọi xuống dòng sông Hoài, khiến mặt nước lấp lánh như dát vàng. Những chiếc thuyền nhỏ neo đậu dọc bờ sông, khẽ đung đưa theo nhịp sóng, tạo nên một bức tranh thanh bình, yên ả.
Tôi thả bộ dọc theo những con phố nhỏ, ngắm nhìn những ngôi nhà cổ kính với những mái ngói rêu phong, những bức tường vàng đã phai màu, những cánh cửa gỗ chạm trổ tinh xảo. Mỗi một góc phố, mỗi một ngôi nhà đều mang trong mình một câu chuyện riêng, một dấu ấn của thời gian. Tôi dừng chân trước một cửa hàng đèn lồng, ngắm nhìn những chiếc đèn lồng đủ màu sắc, đủ kiểu dáng, được treo san sát nhau, tạo nên một không gian rực rỡ và ấm áp. Ánh sáng dịu nhẹ từ những chiếc đèn lồng lan tỏa khắp con phố, khiến cho Hội An trở nên huyền ảo và quyến rũ hơn bao giờ hết.
Buổi tối ở Hội An là một trải nghiệm tuyệt vời. Dòng sông Hoài được thắp sáng bởi hàng ngàn chiếc đèn hoa đăng, tạo nên một khung cảnh lãng mạn và thơ mộng. Tôi thuê một chiếc thuyền nhỏ, thả mình trôi theo dòng sông, ngắm nhìn những ánh đèn lung linh huyền ảo. Những chiếc đèn hoa đăng trôi bồng bềnh trên mặt nước, mang theo những ước nguyện của bao người. Tôi nhắm mắt lại, thả hồn mình vào không gian tĩnh lặng, cảm nhận sự bình yên và thư thái trong tâm hồn.
Ẩm thực Hội An cũng là một điều khiến tôi nhớ mãi. Tôi đã được thưởng thức những món ăn đặc sản như cao lầu, mì quảng, bánh bao bánh vạc, nem lụi... Mỗi món ăn đều mang một hương vị đặc trưng, đậm đà bản sắc của vùng đất này. Tôi đặc biệt thích món cao lầu, với sợi mì dai dai, thịt xíu mại mềm tan, rau sống tươi ngon và nước sốt đậm đà. Ngồi bên vỉa hè, thưởng thức món cao lầu nóng hổi, ngắm nhìn dòng người qua lại, tôi cảm nhận được nhịp sống chậm rãi và bình dị của Hội An.
Chuyến đi Hội An không chỉ là một chuyến đi khám phá những cảnh đẹp, những món ăn ngon, mà còn là một hành trình tìm về với những giá trị truyền thống, những nét đẹp văn hóa của dân tộc. Hội An đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc về một vùng đất thanh bình, yên ả, với những con người hiền hòa, mến khách. Tôi tin rằng, dù đi đâu, về đâu, Hội An vẫn sẽ luôn là một phần trong trái tim tôi, một ký ức đẹp đẽ mà tôi sẽ mãi trân trọng.
Khối | Số xe máy điện |
6 | 70 |
7 | 55 |
8 | 50 |
9 |
45 |
Có ba kết quả có thể xảy ra đối với màu của quả bóng .
a) Những số chia hết cho 2 là : 90; 4 914; 320.
b) Những số chia hết cho 5 là : 320; 2 315; 90.
c) Những số chia hết cho 3 là : 4 914; 543.
d) Số chia hết cho cả 2; 3; 5; 9 là : 90.
lớp mấy v ?
lớp mấy vậy ?
bằng ,thấp hay hơn tuổi (ý là lớp mấy)