Nguyễn Đỗ Khải Anh

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Nguyễn Đỗ Khải Anh
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1/ Ngôi kể của người kể chuyện trong đoạn truyện ngắn trên là ngôi thứ ba.

Câu 2 /  Một số chi tiết về cách ứng xử của chị Bớt Dương trong đoạn văn cho thấy chị không giận mẹ dù trước đó từng bị mẹ phân biệt đối xử là :

- Rất mừng ( khi mẹ dọn đến ở chung )

- Ôm lấy mẹ

Câu 3/ Chị Bớt trong đoạn trích trên là một người con, người mẹ với tấm lòng bao dung biết yêu thương cha mẹ và con cái của mình. Dù trước kia bị mẹ phân biệt đối xử nhưng chị vẫn rất mừng khi thấy mẹ dọn đến ở chung với mình và con. Chị có cái nhìn sâu rộng không chi vì cái trước mất mà đánh mất đi tình cảm gia đình của mình .

Câu 4/ Ý nghĩa của câu nói của chị Bớt đó vừa là một lời nói mà nó cũng chính là lời khẳng định cho sự tha thứ của chị giành cho mẹ của mình. Chị đã chọn cách gác lại những nỗi buồn những lẩn bị phân biệt đối xử trong quá khứ. Chị đã thông cảm và thể hiện một tình yêu thương của mình giành cho mẹ mặc dù qua bao sự khó khắn và định kiến của mẹ trong quá khứ.

Câu 5 / Một thông điệp mà em thấy rất có ý nghĩa trong cuộc sống hiện tại được thể hiện qua đoạn trích đó là " không nên phân biệt đối xử với con cái của mình " . Vì trước khi chúng ta bước chân lên cương vị là cha mẹ thì chúng ta cũng đã là những đứa con của cha mẹ mình. Việc phân biệt đối xử có thể ta thừa hưởng học học theo những người đi trước, có thể đó là những lần so sánh con cái vu vơ của chúng ta  . Khi đã làm cha mẹ thì không nên phân biệt đối xử với con cái bởi nếu phân biệt đối xử như vậy sẽ làm dấy lên sự đố kỵ và hận thù trong tâm lý con cái. Từ đó dẫn đến những hệ lụy vô cùng tai hại, những phân biệt đối xử dù nhỏ mà chính ta không để ý cũng có thể làm cho con cái trở nên lệch lạc về suy nghĩ cũng như tính cách của chúng khi lớn lên. Thế nên chúng ta không nên phán biệt đối xử với con cái mà hãy xử sự một cách công bằng để tạo cho con một cách sống cách nhìn nhận về sự việt sự vật một cách thoải mái và đa góc độ.                                                                          

 Câu 1:

Phương thức biểu đạt: Biểu cảm

Câu 2:

Thể thơ: Thất ngôn tứ tuyệt

Câu 3:

Cặp hình ảnh đối lập: “đông tàn” – “xuân noãn”, “tiều tụy” – “huy hoàng” tạo nên một kết cấu đối lập mạnh mẽ, vừa gợi hình ảnh, vừa gợi cảm xúc. Chính sự đối lập ấy khiến cái “huy hoàng” ở vế sau không chỉ đẹp hơn mà còn có sức lan tỏa, như ánh sáng rực rỡ chiếu rọi qua tầng mây u tối. → Tác giả như đang gửi gắm thông điệp: cuộc sống dù có khắc nghiệt đến đâu, thì chỉ cần kiên nhẫn và hy vọng, ánh sáng của ngày mai sẽ luôn chờ ta ở phía trước.

Câu 4:

Tuy tai ương vốn là những điều bất hạnh, nhưng trong bài thơ, tai ương lại mang ý nghĩa tích cực. Đối với nhân vật trữ tình, tai ương chính là môi trường rèn luyện ý chí, hun đúc tinh thần, giúp con người trưởng thành và vững vàng hơn. → Đó là cái nhìn đầy nghị lực và niềm tin vào khả năng vươn lên từ gian khổ của con người.

Câu 5:

Bài học ý nghĩa nhất mà em rút ra từ bài thơ là: Trong cuộc sống, không ai tránh khỏi những lần vấp ngã, đau thương hay thử thách. Tuy nhiên, chính trong gian truân, con người mới có cơ hội nhận ra sức mạnh tiềm ẩn bên trong mình. Bài thơ giúp em hiểu rằng: nghịch cảnh không phải là thứ khiến con người gục ngã, mà là phép thử để tôi rèn ý chí, hun đúc bản lĩnh và thúc đẩy sự trưởng thành. Chỉ khi dám đối diện và vượt qua cái lạnh giá của "mùa đông tiều tụy", ta mới xứng đáng tận hưởng "mùa xuân huy hoàng" của thành công và hạnh phúc. Đó là lời nhắn gửi đầy nhân văn và cảm hứng: hãy vững vàng trước sóng gió, vì sau bão giông luôn có ánh bình minh.

Câu 1: Phương thức biểu đạt chính của văn bản là hồi kí.

Câu 2: Là những tổn thương và trải nghiệm của tác giả. 

Câu 3:- Một biện pháp tu từ ở đoạn (7) là: biện pháp điệp từ" những ". Tạo nên sự phong phú và đa dạng của câu văn. Thu hút sự chú ý của người đọc. Nhấn mạnh những trải nghiệm của tác giả. 

Câu 4: Trong đoạn văn tác giả lại nói :" Thỉnh thoảng bàn chân nên bị gai đâm" là vì đó như một sự cảnh tỉnh cho những con người gần như chìm vào mộng mơ, chìm vào những ảo tưởng không có thật. " Bị đâm gai " đó là một vết thương cũng như là một lời đánh thức để mỗi chúng ta.

Câu 5: Bài học em rút ra từ văn bản là sự thức tỉnh. Thức tỉnh trước khi ta rơi vào những hoàn cảnh mà ta không mong muốn. Đôi khi ta phải có những vết thương để thức tỉnh khỏi những mộng mị, ảo tưởng viễn vông.