

Nguyễn Phúc Trang Nhã
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1. (0.5 điểm)
Những phương thức biểu đạt được sử dụng trong văn bản: Thuyết minh, miêu tả.
Câu 2. (0.5 điểm)
Nguyên nhân dẫn đến sự ra đời của ứng dụng Sakura AI Camera: "nhiều chính quyền địa phương cho biết không thể thu thập đầy đủ dữ liệu cần thiết để bảo tồn hoa anh đào do thiếu lao động và ngân sách.".
Câu 3. (1.0 điểm)
- Nhan đề: Nêu bật nội dung chính của bài viết - việc ứng dụng trí tuệ nhân tạo vào bảo tồn hoa anh đào, qua đó thu hút sự chú ý của người đọc.
- Sapo: Tóm tắt nội dung bài viết, khơi gợi sự tò mò của người đọc.
Câu 4. (1.0 điểm)
- Phương tiện phi ngôn ngữ: Hình ảnh màn hình ứng dụng Sakura AI Camera.
- Tác dụng:
+ Minh họa trực quan cho nội dung bài viết, giúp người đọc dễ hình dung về giao diện của ứng dụng.
+ Tăng tính thuyết phục cho bài viết: Hình ảnh là bằng chứng cụ thể về sự tồn tại của ứng dụng, giúp người đọc tin tưởng hơn vào tính khả thi của giải pháp bảo tồn này.
+ Gây hứng thú, gợi mở thêm ý tưởng cho người đọc về những cách thức ứng dụng công nghệ AI vào các lĩnh vực khác trong cuộc sống.
Câu 5. (1.0 điểm)
- HS dựa trên những hiểu biết của bản thân về công nghệ AI để đưa ra những đề xuất ứng dụng AI vào các lĩnh vực khác trong cuộc sống.
- Ví dụ:
+ Ứng dụng AI vào bảo vệ môi trường: Dùng AI để theo dõi "sức khỏe" của rừng, biển, các loài động vật quý hiếm,...
+ Ứng dụng AI vào lĩnh vực nông nghiệp: Ứng dụng AI để phân tích tình trạng đất, dự báo thời tiết, theo dõi cây trồng, định hướng cách chăm sóc, gieo trồng để đạt năng suất cao,...
+ Ứng dụng AI vào lĩnh vực giáo dục: Tạo ra các phương pháp giảng dạy cá nhân hóa, hỗ trợ học tập từ xa và đánh giá năng lực học sinh,...
Câu 1
Trong thời đại số hóa, công nghệ AI ngày càng trở nên phổ biến và đóng vai trò quan trọng trong nhiều lĩnh vực của đời sống. Tuy nhiên, việc con người ngày càng phụ thuộc vào AI cũng đặt ra nhiều vấn đề đáng suy ngẫm. Sự phụ thuộc này có thể khiến con người trở nên lười suy nghĩ, giảm khả năng sáng tạo và mất đi những kỹ năng cơ bản vốn có. Khi mọi công việc – từ tra cứu thông tin, viết lách cho đến điều khiển máy móc – đều có thể giao cho AI xử lý, con người dễ rơi vào trạng thái bị động, sống theo lối “điều khiển từ xa”. Ngoài ra, AI dù thông minh nhưng vẫn chỉ là sản phẩm của lập trình; việc tin tưởng tuyệt đối vào AI có thể dẫn đến những sai lệch trong nhận thức hoặc hành vi nếu AI mắc lỗi hoặc bị điều khiển sai mục đích. Vì thế, con người cần nhìn nhận AI như một công cụ hỗ trợ, không phải là thứ thay thế hoàn toàn trí tuệ và cảm xúc con người. Chỉ khi biết làm chủ công nghệ, con người mới không đánh mất bản chất và giá trị của chính mình.
Câu 2
Bài thơ “Đừng chạm tay” của Vũ Thị Huyền Trang là một tác phẩm giàu tính biểu cảm, gợi nhiều suy ngẫm về thời gian, kí ức và mối liên hệ giữa con người hiện đại với những giá trị xưa cũ. Với hình tượng trung tâm là một cụ già ngồi sưởi nắng trên đầu con dốc, bài thơ không chỉ khắc họa một bức tranh bình dị, mà còn ẩn chứa những tầng nghĩa sâu xa về sự tiếp nối giữa các thế hệ, cũng như cách con người đối diện với quá khứ.
Nội dung của bài thơ được triển khai theo hành trình của một người khách lạc bước vào thế giới kí ức của cụ già. "Khách hỏi đường, theo dấu tay cụ chỉ / Đi lạc trong thế giới một người già" – một hình ảnh đầy ẩn dụ. Đó không chỉ là việc đi nhầm đường, mà là sự lạc bước vào một miền kí ức xa xăm, tĩnh lặng, mang màu sắc riêng biệt của một đời người. Những nơi khách đến – “núi sẻ, đồng san, cây vừa bật gốc” – là những dấu vết của thời gian, của sự đổi thay, gợi cảm giác tiếc nuối cho những gì đã mất. Thế giới ấy không nằm trên bản đồ, không có trong cẩm nang du lịch, nhưng lại “còn nguyên sơ trong kí ức người già” – một cách diễn tả rất tinh tế về giá trị không thể định vị được của kí ức cá nhân.
Về nghệ thuật, bài thơ gây ấn tượng với giọng điệu nhẹ nhàng, sâu lắng, thấm đẫm cảm xúc. Tác giả sử dụng nhiều hình ảnh giàu tính biểu tượng: “con dốc”, “ánh nắng”, “sương rơi”, “gió reo” – tất cả đều gợi liên tưởng đến những khoảnh khắc trôi qua của đời người. Đặc biệt, câu thơ cuối: “Đừng khuấy lên kí ức một người già” mang âm hưởng như một lời thì thầm, vừa là lời khuyên, vừa là sự thức tỉnh: đừng vô tình làm tổn thương những điều thiêng liêng, riêng tư mà một con người đã gìn giữ suốt cả đời. Bài thơ vì thế không chỉ nói về người già, mà còn là lời nhắn gửi đến thế hệ sau – hãy biết trân trọng, lắng nghe và nâng niu quá khứ, thay vì xâm phạm nó bằng sự tò mò hời hợt.
Tóm lại, “Đừng chạm tay” là một bài thơ ngắn gọn nhưng giàu cảm xúc, giàu ý nghĩa nhân văn. Tác phẩm khiến người đọc không khỏi lặng lại để suy nghĩ về giá trị của kí ức, của thời gian, và của sự thấu hiểu giữa các thế hệ. Trong nhịp sống hiện đại đầy hối hả, những bài thơ như thế này nhắc ta nhớ rằng, đôi khi điều đáng quý nhất không nằm ở phía trước, mà là những điều tưởng như đã lùi xa phía sau.