

Trần Ánh Nguyệt
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1 (2.0 điểm): Viết đoạn văn khoảng 200 chữ trình bày suy nghĩ của em về việc con người phụ thuộc vào công nghệ AI.
Trong thời đại công nghệ số hiện nay, trí tuệ nhân tạo (AI) đang ngày càng đóng vai trò quan trọng trong đời sống con người. Tuy nhiên, việc quá phụ thuộc vào AI lại là một vấn đề đáng lo ngại. Trí tuệ nhân tạo giúp con người tiết kiệm thời gian, tăng năng suất lao động và hỗ trợ trong nhiều lĩnh vực như y tế, giáo dục, sản xuất,… Thế nhưng, nếu con người quá lệ thuộc vào AI, họ sẽ dần đánh mất khả năng tư duy, sáng tạo và kỹ năng sống thực tế. Nhiều người hiện nay chỉ tin tưởng vào kết quả máy móc mà thiếu đi sự phân tích và phản biện. Hơn nữa, AI không có cảm xúc và đạo đức như con người, vì vậy việc để AI thay thế hoàn toàn con người trong nhiều lĩnh vực là điều nguy hiểm. Con người cần sử dụng AI như một công cụ hỗ trợ, chứ không phải là thứ dẫn dắt mọi quyết định. Chúng ta phải làm chủ công nghệ, chứ không để công nghệ làm chủ con người. Từ đó, con người mới có thể phát triển một cách bền vững và có trách nhiệm trong xã hội hiện đại.
Câu 2 (4.0 điểm): Viết bài văn nghị luận (khoảng 600 chữ) phân tích những nét đặc sắc về nội dung và nghệ thuật của văn bản “Đừng chạm tay” (Vũ Thị Huyền Trang)
Mở bài:
Bài thơ “Đừng chạm tay” của Vũ Thị Huyền Trang là một thi phẩm nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, gợi lên những trăn trở, hoài niệm và sự cô đơn của con người khi đứng trước quá khứ, ký ức và sự đổi thay của thời gian. Qua hình tượng “cụ già” và “người khách lạ”, tác giả gửi gắm những thông điệp nhân văn về sự lắng nghe, thấu hiểu và trân trọng ký ức.
Thân bài:
Về nội dung, bài thơ kể về một người khách tìm đường, gặp một cụ già ngồi trên dốc và được chỉ dẫn lối đi. Nhưng con đường mà khách đi qua hóa ra lại là “con đường cụ già từng tới”, là “con đường khách không mong đợi”, nơi “không có thông điệp nào gửi khách mang theo”. Đây là hình ảnh ẩn dụ cho việc ai đó đang bước vào miền ký ức của người khác – một vùng đất riêng tư, đầy hoài niệm và mất mát.
Tác giả thể hiện sự đối lập giữa hiện tại và quá khứ, giữa ký ức của người già và sự vô tình của người khách. Khi “khách chẳng thể nhận ra / nơi mình đến có gì mà lưu luyến”, đó là lúc người trẻ không hiểu được những giá trị sâu xa mà quá khứ lưu giữ. Những hình ảnh như “núi sẻ, đồng san, cây vừa bật gốc”, “khối bê tông đông cứng ánh nhìn” tượng trưng cho sự tàn phá của hiện đại đối với những điều xưa cũ, thân quen.
Tình tiết “khách quay lại con dốc nơi cụ già ngồi” là một bước ngoặt mang ý nghĩa thức tỉnh. Cuối cùng, khách nhận ra: “có lẽ đừng khuấy lên ký ức một người già”. Đây là thông điệp nhân văn sâu sắc: hãy thận trọng, tế nhị với ký ức và thế giới tinh thần của người khác, đặc biệt là người già – những người luôn lưu giữ những miền ký ức thiêng liêng không dễ gì chạm đến được.
Về nghệ thuật, bài thơ sử dụng ngôn ngữ giản dị, giàu hình ảnh, kết hợp khéo léo giữa tự sự và trữ tình. Hình tượng cụ già - người khách được xây dựng sinh động, gợi nhiều tầng ý nghĩa. Giọng điệu bài thơ nhẹ nhàng, sâu lắng, như một lời thủ thỉ đầy cảm xúc khiến người đọc không khỏi xúc động.
Kết bài:
“Đừng chạm tay” không chỉ là một bài thơ mang đậm chất trữ tình mà còn là lời nhắn gửi thấm thía về sự cảm thông, trân trọng ký ức và quá khứ của người khác. Qua đó, người đọc được nhắc nhở về cách sống nhân văn, sâu sắc hơn trong đời sống hiện đại đầy vội vã và lãng quên.
Câu 1 (2.0 điểm): Viết đoạn văn khoảng 200 chữ trình bày suy nghĩ của em về việc con người phụ thuộc vào công nghệ AI.
Trong thời đại công nghệ số hiện nay, trí tuệ nhân tạo (AI) đang ngày càng đóng vai trò quan trọng trong đời sống con người. Tuy nhiên, việc quá phụ thuộc vào AI lại là một vấn đề đáng lo ngại. Trí tuệ nhân tạo giúp con người tiết kiệm thời gian, tăng năng suất lao động và hỗ trợ trong nhiều lĩnh vực như y tế, giáo dục, sản xuất,… Thế nhưng, nếu con người quá lệ thuộc vào AI, họ sẽ dần đánh mất khả năng tư duy, sáng tạo và kỹ năng sống thực tế. Nhiều người hiện nay chỉ tin tưởng vào kết quả máy móc mà thiếu đi sự phân tích và phản biện. Hơn nữa, AI không có cảm xúc và đạo đức như con người, vì vậy việc để AI thay thế hoàn toàn con người trong nhiều lĩnh vực là điều nguy hiểm. Con người cần sử dụng AI như một công cụ hỗ trợ, chứ không phải là thứ dẫn dắt mọi quyết định. Chúng ta phải làm chủ công nghệ, chứ không để công nghệ làm chủ con người. Từ đó, con người mới có thể phát triển một cách bền vững và có trách nhiệm trong xã hội hiện đại.
Câu 2 (4.0 điểm): Viết bài văn nghị luận (khoảng 600 chữ) phân tích những nét đặc sắc về nội dung và nghệ thuật của văn bản “Đừng chạm tay” (Vũ Thị Huyền Trang)
Mở bài:
Bài thơ “Đừng chạm tay” của Vũ Thị Huyền Trang là một thi phẩm nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, gợi lên những trăn trở, hoài niệm và sự cô đơn của con người khi đứng trước quá khứ, ký ức và sự đổi thay của thời gian. Qua hình tượng “cụ già” và “người khách lạ”, tác giả gửi gắm những thông điệp nhân văn về sự lắng nghe, thấu hiểu và trân trọng ký ức.
Thân bài:
Về nội dung, bài thơ kể về một người khách tìm đường, gặp một cụ già ngồi trên dốc và được chỉ dẫn lối đi. Nhưng con đường mà khách đi qua hóa ra lại là “con đường cụ già từng tới”, là “con đường khách không mong đợi”, nơi “không có thông điệp nào gửi khách mang theo”. Đây là hình ảnh ẩn dụ cho việc ai đó đang bước vào miền ký ức của người khác – một vùng đất riêng tư, đầy hoài niệm và mất mát.
Tác giả thể hiện sự đối lập giữa hiện tại và quá khứ, giữa ký ức của người già và sự vô tình của người khách. Khi “khách chẳng thể nhận ra / nơi mình đến có gì mà lưu luyến”, đó là lúc người trẻ không hiểu được những giá trị sâu xa mà quá khứ lưu giữ. Những hình ảnh như “núi sẻ, đồng san, cây vừa bật gốc”, “khối bê tông đông cứng ánh nhìn” tượng trưng cho sự tàn phá của hiện đại đối với những điều xưa cũ, thân quen.
Tình tiết “khách quay lại con dốc nơi cụ già ngồi” là một bước ngoặt mang ý nghĩa thức tỉnh. Cuối cùng, khách nhận ra: “có lẽ đừng khuấy lên ký ức một người già”. Đây là thông điệp nhân văn sâu sắc: hãy thận trọng, tế nhị với ký ức và thế giới tinh thần của người khác, đặc biệt là người già – những người luôn lưu giữ những miền ký ức thiêng liêng không dễ gì chạm đến được.
Về nghệ thuật, bài thơ sử dụng ngôn ngữ giản dị, giàu hình ảnh, kết hợp khéo léo giữa tự sự và trữ tình. Hình tượng cụ già - người khách được xây dựng sinh động, gợi nhiều tầng ý nghĩa. Giọng điệu bài thơ nhẹ nhàng, sâu lắng, như một lời thủ thỉ đầy cảm xúc khiến người đọc không khỏi xúc động.
Kết bài:
“Đừng chạm tay” không chỉ là một bài thơ mang đậm chất trữ tình mà còn là lời nhắn gửi thấm thía về sự cảm thông, trân trọng ký ức và quá khứ của người khác. Qua đó, người đọc được nhắc nhở về cách sống nhân văn, sâu sắc hơn trong đời sống hiện đại đầy vội vã và lãng quên.