Nình Văn Thắng

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Nình Văn Thắng
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1 Phương thức biểu đạt chính: biểu cảm

Câu 2 : Các tác phẩm được gợi nhắc: Nàng tiên cá (qua câu thơ “Em là nàng tiên mang trái tim trần thế/ Bởi biết yêu nên đã hoá con người”), Cô bé bán diêm (qua câu thơ “Que diêm cuối cùng vẫn cháy trọn tình yêu”).

- Tác dụng:

+ Gợi dẫn đến những truyện cổ tích của nhà văn Andecxen, mang đến cho người đọc những cảm nhận nhẹ nhàng mà thấm thía từ những câu chuyện cổ.

+ Mang đến màu sắc cổ tích cho bài thơ.

Câu 3 Việc gợi nhắc các tác phẩm của Andersen mang đến tác dụng:


  • Tạo sự liên tưởng đến thế giới cổ tích đầy mộng mơ và khát vọng tình yêu.
  • Khơi gợi cảm giác tiếc nuối, xót xa cho những tình yêu đẹp nhưng dang dở, đầy bi thương.
  • Tăng thêm chiều sâu cảm xúc và nét lãng mạn, hoài niệm cho bài thơ.



Câu 4 Biện pháp nghệ thuật: So sánh (Biển mặn mòi như nước mắt của em)

- Tác dụng: Là cách nói hình ảnh nhắc đến nàng tiên cá trong câu chuyện cổ của Andecxen nhưng cũng là người phụ nữ hiền dịu, sẵn sàng vượt qua những khó khăn gian khổ trong đời sống thực. Việc sử dụng so sánh khiến hình ảnh thơ gần gũi, sinh động, hấp dẫn, giàu sức gợi hơn.

Câu 5Những nét đẹp của nhân vật trữ tình được thể hiện trong khổ cuối:

- Nhân vật trữ tình trong bài thơ là một người đam mê truyện cổ tích, những câu chuyện đem đến những bài học ý nghĩa của cuộc đời, gắn bó với cuộc đời thật.

- Đây là một con người giàu ước mơ, hi vọng vào tương lai. Cách nói “Dẫu tuyết lạnh vào ngày mai bão tố/ Dẫu thạch thảo nở hoa bốn mùa dang dở” khẳng định cuộc đời vẫn có thể có nhiều khó khăn, gian khổ nhưng nếu con người giữ vững niềm đam mê cuộc sống, tin tưởng vào một cuộc đời tốt đẹp thì vẫn có thể vượt qua.

- Nhân vật trữ tình còn là một người giàu tình yêu cuộc sống, yêu con người: “Que diêm cuối cùng sẽ cháy trọn tình yêu”. Vừa gợi lại câu chuyện cổ Cô bé bán diêm, tác giả cũng xây dựng hình ảnh nhân vật trữ tình luôn hướng về những điều tốt đẹp trong tình yêu cuộc sống.

Câu 1 : thể thơ tự do

Câu 2

Những hình ảnh trong đoạn trích diễn tả sự khắc nghiệt của thiên nhiên miền Trung: "mồng tơi không kịp rớt", "Lúa con gái mà gầy còm úa đỏ", "Chỉ gió bão là tốt tươi như cỏ",...

Câu 3

Miền Trung

Eo đất này thắt đáy lưng ong

Cho tình người đọng mật

  • Mảnh đất miền Trung: địa hình hẹp ngang, thường phải gánh chịu thiên tai, lũ lụt; tạo nên những bất lợi cho hoạt động sản xuất và sinh sống của người dâan
  • Con người miền Trung: giàu tình yêu thương, giàu lòng nhân ái và sống với nhau bằng tất cả sự yêu thương chân thành nhất

Câu 4

Việc vận dụng thành ngữ “mồng tơi không kịp rớt” giúp người đọc hình dung rõ hơn về sự nghèo khó của miền Trung—cây mồng tơi vốn dễ sống nhưng ở đây còn không kịp rớt lá, biểu hiện cho cái nghèo đến tận cùng, sự thiếu thốn đến xót xa.

Câuu 5:

  • + Thấu hiểu những khắc nghiệt của thiên nhiên và những khó khăn, vất vả mà người dân miền

Trung phải gánh chịu.

+ Bộc lộ tình yêu, tình cảm gắn bó máu thịt và lòng trân trọng của tác giả đối với con người nơi đây.



Câu 1 : thể thơ tự do

Câu 2

Những hình ảnh trong đoạn trích diễn tả sự khắc nghiệt của thiên nhiên miền Trung: "mồng tơi không kịp rớt", "Lúa con gái mà gầy còm úa đỏ", "Chỉ gió bão là tốt tươi như cỏ",...

Câu 3

Miền Trung

Eo đất này thắt đáy lưng ong

Cho tình người đọng mật

  • Mảnh đất miền Trung: địa hình hẹp ngang, thường phải gánh chịu thiên tai, lũ lụt; tạo nên những bất lợi cho hoạt động sản xuất và sinh sống của người dâan
  • Con người miền Trung: giàu tình yêu thương, giàu lòng nhân ái và sống với nhau bằng tất cả sự yêu thương chân thành nhất

Câu 4

Việc vận dụng thành ngữ “mồng tơi không kịp rớt” giúp người đọc hình dung rõ hơn về sự nghèo khó của miền Trung—cây mồng tơi vốn dễ sống nhưng ở đây còn không kịp rớt lá, biểu hiện cho cái nghèo đến tận cùng, sự thiếu thốn đến xót xa.

Câuu 5:

  • + Thấu hiểu những khắc nghiệt của thiên nhiên và những khó khăn, vất vả mà người dân miền

Trung phải gánh chịu.

+ Bộc lộ tình yêu, tình cảm gắn bó máu thịt và lòng trân trọng của tác giả đối với con người nơi đây.



câu 1 : thể thơ tự do

Câu 2 : trong đoạn trích nhà thơ bày tỏ lòng biết ơn với

-những cánh sẻ nâu

- Mẹ

- Tuổi sinh thành

- Dấu chân bấm mặt đường xa

Câu 3:

Dấu ngoặc kép trong dòng thơ “Chuyền chuyền một…” có công dụng dẫn lời trực tiếp, tái hiện lại âm thanh và ký ức của trò chơi tuổi thơ, làm tăng tính chân thực và sống động cho kỷ niệm.

Câu 4

Cú pháp: Biết ơn (đối tượng) ...(đã ảnh hưởng như thế nào tới nhân vật trữ tình).

Tác dụng: tăng sức gợi hình gợi cảm, tạo nhịp điệu, nhấn mạnh, khẳng định, khắc sâu nội dung về đối tượng và tầm ảnh hưởng đối với cuộc đời nhân vật trữ tình, thể hiện tình cảm của tác giả. Mỗi đối tượng nêu ra dù nhỏ bé (con sẻ, trò chơi chuyền, dấu chân), và tuổi mụ đã làm cho nhân vật thêm yêu tuổi thơ, yêu năm tháng tuổi trẻ, yêu tiếng mẹ đẻ, yêu những thành quả người trước để lại.

Câu 5

Thông điệp ý nghĩa nhất là sự biết ơn dành cho những thứ đơn giản quanh ta.

Cuộc sống của chúng ta luôn có nhiều bộn bề, lo lắng. Không phải ai cũng có thể tìm thấy giá trị của cuộc sống thông qua những điều gần gũi, giản dị xung quanh ta. Hạnh phúc của mỗi chúng ta đơn giản lắm khi mà chỉ cân một bữa cơm gia đình có đủ thành viên cũng làm cho mọi người vui và thấy thật ấm áp. Giá trị cuộc sống chính là những điều bình thường, giản dị mà nhiều khi khiến chúng ta lãng quên nói. Điều giản dị đó có thể là những dòng tin nhắn, những cuộc gọi ngắn của người thân gọi hỏi thăm thấy tình yêu thương của chúng ta lại ùa về lúc nào không hay. Nhưng nhiều người lại thờ ơ, lãng quên điêu đó, mà thay vào đó đi tìm những thứ hào nhoáng, những điều viển vông mà không hề nhận ra nó luôn bên ta chứ đâu xa.

Trong cuộc sống, ai cũng từng bị tổn thương bởi lời nói hay hành động của người khác. Nhưng điều quan trọng không phải là giữ mãi những đau buồn, mà là biết cách buông bỏ và tha thứ. Câu nói “Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, hãy tha thứ cho tất cả những người và những chuyện đã làm con tổn thương” không chỉ là một lời khuyên mà còn là một triết lý sống ý nghĩa. Tha thứ không chỉ giúp con người nhẹ lòng mà còn là chìa khóa mở ra sự bình yên và hạnh phúc.

Khi bị tổn thương, con người dễ rơi vào trạng thái giận dữ, oán hận, thậm chí đau khổ triền miên. Nếu cứ giữ mãi những cảm xúc tiêu cực ấy, ta sẽ tự giam mình trong đau khổ, khiến tinh thần mệt mỏi. Tha thứ giúp con người buông bỏ gánh nặng trong lòng, tìm lại sự an nhiên. Như một cốc nước bẩn, nếu ta cứ khuấy lên, nó sẽ không bao giờ trong lại; nhưng nếu ta để yên, bùn sẽ lắng xuống, nước sẽ trở nên trong suốt. Cũng vậy, khi buông bỏ hận thù, tâm hồn ta mới có thể bình yên.

Nhiều người nghĩ rằng tha thứ là chấp nhận chịu thiệt thòi, là để người khác tiếp tục làm tổn thương mình. Nhưng thực tế, tha thứ là hành động của những người mạnh mẽ. Nó thể hiện sự bao dung và lòng vị tha, giúp ta vượt qua những tổn thương để hướng tới những điều tốt đẹp hơn. Mahatma Gandhi từng nói: “Kẻ yếu không bao giờ có thể tha thứ. Tha thứ là phẩm chất của những người mạnh mẽ.”

Trong các mối quan hệ, hiểu lầm và mâu thuẫn là điều khó tránh khỏi. Nếu ai cũng giữ mãi lòng oán giận, khoảng cách giữa con người sẽ ngày càng xa. Ngược lại, khi ta biết tha thứ, ta sẽ hiểu và cảm thông cho người khác hơn, từ đó giữ được những mối quan hệ bền chặt. Trong gia đình, nếu cha mẹ, con cái, vợ chồng biết tha thứ cho lỗi lầm của nhau, tình cảm sẽ càng thêm gắn kết. Trong xã hội, một người biết tha thứ sẽ dễ dàng xây dựng được các mối quan hệ tốt, giúp cuộc sống trở nên hài hòa, ý nghĩa hơn.

Hận thù giống như một liều thuốc độc mà ta tự uống, mong người khác sẽ bị tổn thương. Nhưng thực tế, chính ta mới là người đau khổ nhất. Khi biết tha thứ, ta sẽ tập trung vào những điều tích cực hơn, thay vì mãi đắm chìm trong quá khứ. Nhờ đó, ta có thể sống vui vẻ, thanh thản và tràn đầy năng lượng để tiếp tục hành trình phía trước.

Tha thứ không dễ dàng, nhưng có thể rèn luyện bằng cách thay đổi cách nhìn nhận về vấn đề. Thay vì chỉ nhìn vào lỗi lầm của người khác, hãy đặt mình vào hoàn cảnh của họ để hiểu lý do đằng sau hành động đó. Hãy học cách chấp nhận rằng con người không ai hoàn hảo, ai cũng từng mắc sai lầm. Ngoài ra, thực hành thiền định, suy ngẫm hoặc viết ra những cảm xúc tiêu cực và buông bỏ chúng cũng là cách giúp ta học được sự tha thứ.

Sự tha thứ không chỉ giải phóng người khác khỏi lỗi lầm mà quan trọng hơn, nó giải phóng chính ta khỏi nỗi đau và giận dữ. Tha thứ là con đường dẫn đến bình an, hạnh phúc và giúp cuộc sống trở nên nhẹ nhàng hơn. Vì vậy, mỗi tối trước khi đi ngủ, hãy tập buông bỏ những tổn thương trong ngày, để khi thức dậy, ta có thể đón nhận ngày mới với tâm hồn thanh thản và tràn đầy năng lượng.



Nguyễn Du đã sử dụng bút pháp tả cảnh ngụ tình đầy tinh tế trong đoạn trích để khắc họa nỗi đau ly biệt giữa Thúy Kiều và Thúc Sinh.hình ảnh “Rừng phong thu đã nhuốm màu quan san” không chỉ miêu tả cảnh sắc mùa thu mà còn gợi lên sự chia xa, lạnh lẽo. Màu thu nhuốm lên cảnh vật như nhuốm cả tâm trạng sầu muộn, báo hiệu một cuộc biệt ly đầy đau đớn. Tiếp đó, “Dặm hồng bụi cuốn chinh an” vẽ lên khung cảnh con đường xa xôi, bụi cuốn theo vó ngựa Thúc Sinh, làm tăng thêm sự trống trải, cô đơn của người ở lại.Không chỉ tả cảnh, Nguyễn Du còn dùng hình ảnh ẩn dụ đặc sắc để diễn tả tâm trạng nhân vật. Câu “Vầng trăng ai xẻ làm đôi?” là một hình ảnh đầy ám ảnh, biểu tượng cho tình duyên chia cắt. Ánh trăng vừa gợi cảnh đẹp nên thơ, vừa tượng trưng cho sự đoàn viên, nhưng nay lại bị “xẻ làm đôi”, phản chiếu hai số phận cô đơn: một người “in gối chiếc” lẻ loi trong khuê phòng, một người “soi dặm trường” bôn ba trên đường xa.Bút pháp tả cảnh ngụ tình trong đoạn trích không chỉ làm nổi bật nỗi đau chia ly mà còn thể hiện tài năng của Nguyễn Du trong việc hòa quyện giữa cảnh và tình, tạo nên những câu thơ đầy xúc động, ám ảnh lòng người.





Thông điệp ý nghĩa nhất từ đoạn trích: “Những ký ức, tình cảm chân thành luôn đáng trân trọng và có sức sống bền bỉ, vượt qua cả thời gian và chiến tranh.”

=> Thông điệp này nhắc nhở chúng ta hãy luôn biết ơn, trân trọng những tình cảm đẹp đẽ trong cuộc sống, cũng như những hy sinh mà thế hệ trước đã trải qua để có được ngày hôm nay.


Một vẻ đẹp nổi bật của nhân vật Minh trong văn bản Sao sáng lấp lánh là tâm hồn trong sáng, giàu tình cảm.

Minh là một chàng trai trẻ mang trong mình những rung động chân thành và mơ mộng. Dù ở giữa chiến trường khốc liệt, cậu vẫn giữ trong lòng hình ảnh một cô gái có đôi mắt “sáng lấp lánh như sao” – biểu tượng cho tình yêu và khát khao hạnh phúc. Tuy nhiên, đến cuối cùng, Minh mới thú nhận rằng Hạnh chỉ là một hình ảnh tưởng tượng. Điều này thể hiện sự cô đơn sâu thẳm trong tâm hồn của một người lính trẻ mồ côi, đồng thời bộc lộ mong muốn được yêu thương, được gắn bó với một ai đó.

Minh cũng là một người đồng đội đầy tình nghĩa. Trước lúc hy sinh, cậu không nhắc về bản thân mà chỉ lo nghĩ đến lá thư và gửi gắm ước nguyện cuối cùng cho đồng đội. Chi tiết này làm nổi bật vẻ đẹp cao cả và tinh thần hy sinh của người lính trong chiến tranh.


=> Tâm hồn trong sáng, lãng mạn nhưng cũng chất chứa nỗi cô đơn và sự hy sinh thầm lặng đã khiến Minh trở thành một hình tượng đầy xúc động trong tác phẩm.


Trong câu văn “Một cơn gió thổi đến. Người đồng đội của tôi theo gió ra đi.”, có hiện tượng phá vỡ quy tắc ngôn ngữ thông thường ở chỗ:

Cấu trúc câu thứ hai không diễn đạt theo cách thông thường: “Người đồng đội của tôi theo gió ra đi” thay vì cách diễn đạt trực tiếp như “Người đồng đội của tôi đã hy sinh”.

Nhân hóa: Hình ảnh “theo gió ra đi” làm cho cái chết của Minh trở nên nhẹ nhàng, không bi thương nặng nề mà mang màu sắc huyền ảo, lãng mạn.


Hình ảnh của nhân vật Hạnh để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho Minh và đồng đội chính là hình ảnh về đôi mắt của cô – “một cô gái mắt to và sáng lấp lánh như sao”.


Dù Minh chưa từng có tấm ảnh nào của Hạnh, nhưng trong tâm trí cậu, hình ảnh cô gái ấy vẫn luôn rực rỡ và in sâu như một ngôi sao sáng. Chính vì thế, khi đồng đội nghe Minh kể chuyện về Hạnh, họ cũng bị cuốn vào câu chuyện, để rồi đêm đó, khi nhìn lên bầu trời đầy sao, họ không sao ngủ được.


Đặc biệt, trước khi hy sinh, Minh đã tiết lộ rằng Hạnh chỉ là hình ảnh do cậu tưởng tượng – một người con gái không có thật, được tạo ra từ khao khát yêu thương của một người lính trẻ mồ côi, cô đơn giữa chiến trường khốc liệt. Điều này càng khiến hình ảnh “đôi mắt lấp lánh” ấy trở nên ám ảnh và xúc động hơn đối với những người đồng đội của Minh.