

Phạm Quỳnh Anh
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1 :
- Thể thơ : Tự do
Câu 2 :
- Một số từ ngữ, hình ảnh trong văn bản miêu tả kí ức tuổi học trò :
+ “sân trường hẹp lại”, “cây phượng gù”, “những chùm hoa”
+ “tiếng ve kêu cháy ruột”, “tà áo mỏng”, “cổng trường”
+ “sách giáo khoa xưa”, “thầy cô”, “nụ cười hiền”, “mái tóc chớm màu mưa”
+ “mái trường như bóng mẹ”, “tấm bảng xanh bát ngát"
Câu 3 :
- Biện pháp nghệ thuật : điệp cấu trúc : " Thôi đừng...."
- Tác dụng :
+ Tạo nhịp điệu , sự sinh động cho câu thơ
+ Điệp ngữ này góp phần nhấn mạnh tâm trạng tiếc nuối, cố gắng kìm nén nỗi nhớ, nhưng càng cố kìm nén thì cảm xúc lại càng trào dâng
+ Cho thấy tác giả là người chân thật mang một tâm hồn sâu sắc, chất chứa tình cảm yêu thương và trân trọng quá khứ
Câu 4 :
- Nhân vật trữ tình mang trong mình nỗi hoài niệm sâu lắng, xúc động và thiêng liêng đối với:
+ Tuổi học trò hồn nhiên, tươi đẹp
+ Mái trường thân yêu
+ Thầy cô kính mến
+ Những kỷ niệm gắn liền với quê hương, tuổi trẻ, và cả thời chiến tranh.
=> Tình cảm ấy vừa thiết tha, trìu mến, vừa xót xa, tiếc nuối, thể hiện một tâm hồn luôn trân trọng những giá trị tinh thần, đặc biệt là quá khứ đẹp đẽ đã góp phần hình thành nhân cách và lý tưởng sống.
Câu 5 :
- Văn bản thơ là một dòng hoài niệm tha thiết về tuổi học trò, về mái trường, thầy cô, tiếng ve, cây phượng – những hình ảnh thân quen gắn bó với một thời ngây thơ, trong sáng. Dù cuộc sống có nhiều đổi thay, nhân vật trữ tình vẫn khắc khoải nhớ về quá khứ bằng tất cả sự trân trọng, yêu thương. Từ đó ta rút ra được bài học là trân trọng quá khứ và những giá trị tinh thần cao đẹp. Quá khứ không chỉ là những gì đã qua, mà là một phần máu thịt, là ký ức nuôi dưỡng tâm hồn ta trong suốt hành trình làm người. Những giá trị như lòng biết ơn, sự gắn bó với mái trường, thầy cô, hay ký ức thời học sinh – tất cả đều góp phần hình thành nên nhân cách và tình cảm của mỗi con người. Nếu quên đi quá khứ, con người dễ trở nên vô cảm, sống vội, sống hời hợt. Vì vậy, việc trân trọng quá khứ và giữ gìn những giá trị tinh thần chính là cách để sống sâu sắc hơn, biết yêu thương, biết cống hiến, và không bị cuốn trôi giữa nhịp sống hiện đại đầy biến động.
Câu 1 :
- Thể thơ : Tự do
Câu 2 :
- Một số từ ngữ, hình ảnh trong văn bản miêu tả kí ức tuổi học trò :
+ “sân trường hẹp lại”, “cây phượng gù”, “những chùm hoa”
+ “tiếng ve kêu cháy ruột”, “tà áo mỏng”, “cổng trường”
+ “sách giáo khoa xưa”, “thầy cô”, “nụ cười hiền”, “mái tóc chớm màu mưa”
+ “mái trường như bóng mẹ”, “tấm bảng xanh bát ngát"
Câu 3 :
- Biện pháp nghệ thuật : điệp cấu trúc : " Thôi đừng...."
- Tác dụng :
+ Tạo nhịp điệu , sự sinh động cho câu thơ
+ Điệp ngữ này góp phần nhấn mạnh tâm trạng tiếc nuối, cố gắng kìm nén nỗi nhớ, nhưng càng cố kìm nén thì cảm xúc lại càng trào dâng
+ Cho thấy tác giả là người chân thật mang một tâm hồn sâu sắc, chất chứa tình cảm yêu thương và trân trọng quá khứ
Câu 4 :
- Nhân vật trữ tình mang trong mình nỗi hoài niệm sâu lắng, xúc động và thiêng liêng đối với:
+ Tuổi học trò hồn nhiên, tươi đẹp
+ Mái trường thân yêu
+ Thầy cô kính mến
+ Những kỷ niệm gắn liền với quê hương, tuổi trẻ, và cả thời chiến tranh.
=> Tình cảm ấy vừa thiết tha, trìu mến, vừa xót xa, tiếc nuối, thể hiện một tâm hồn luôn trân trọng những giá trị tinh thần, đặc biệt là quá khứ đẹp đẽ đã góp phần hình thành nhân cách và lý tưởng sống.
Câu 5 :
- Văn bản thơ là một dòng hoài niệm tha thiết về tuổi học trò, về mái trường, thầy cô, tiếng ve, cây phượng – những hình ảnh thân quen gắn bó với một thời ngây thơ, trong sáng. Dù cuộc sống có nhiều đổi thay, nhân vật trữ tình vẫn khắc khoải nhớ về quá khứ bằng tất cả sự trân trọng, yêu thương. Từ đó ta rút ra được bài học là trân trọng quá khứ và những giá trị tinh thần cao đẹp. Quá khứ không chỉ là những gì đã qua, mà là một phần máu thịt, là ký ức nuôi dưỡng tâm hồn ta trong suốt hành trình làm người. Những giá trị như lòng biết ơn, sự gắn bó với mái trường, thầy cô, hay ký ức thời học sinh – tất cả đều góp phần hình thành nên nhân cách và tình cảm của mỗi con người. Nếu quên đi quá khứ, con người dễ trở nên vô cảm, sống vội, sống hời hợt. Vì vậy, việc trân trọng quá khứ và giữ gìn những giá trị tinh thần chính là cách để sống sâu sắc hơn, biết yêu thương, biết cống hiến, và không bị cuốn trôi giữa nhịp sống hiện đại đầy biến động.
Câu 1 :
- Thể thơ : Tự do
Câu 2 :
- Một số từ ngữ, hình ảnh trong văn bản miêu tả kí ức tuổi học trò :
+ “sân trường hẹp lại”, “cây phượng gù”, “những chùm hoa”
+ “tiếng ve kêu cháy ruột”, “tà áo mỏng”, “cổng trường”
+ “sách giáo khoa xưa”, “thầy cô”, “nụ cười hiền”, “mái tóc chớm màu mưa”
+ “mái trường như bóng mẹ”, “tấm bảng xanh bát ngát"
Câu 3 :
- Biện pháp nghệ thuật : điệp cấu trúc : " Thôi đừng...."
- Tác dụng :
+ Tạo nhịp điệu , sự sinh động cho câu thơ
+ Điệp ngữ này góp phần nhấn mạnh tâm trạng tiếc nuối, cố gắng kìm nén nỗi nhớ, nhưng càng cố kìm nén thì cảm xúc lại càng trào dâng
+ Cho thấy tác giả là người chân thật mang một tâm hồn sâu sắc, chất chứa tình cảm yêu thương và trân trọng quá khứ
Câu 4 :
- Nhân vật trữ tình mang trong mình nỗi hoài niệm sâu lắng, xúc động và thiêng liêng đối với:
+ Tuổi học trò hồn nhiên, tươi đẹp
+ Mái trường thân yêu
+ Thầy cô kính mến
+ Những kỷ niệm gắn liền với quê hương, tuổi trẻ, và cả thời chiến tranh.
=> Tình cảm ấy vừa thiết tha, trìu mến, vừa xót xa, tiếc nuối, thể hiện một tâm hồn luôn trân trọng những giá trị tinh thần, đặc biệt là quá khứ đẹp đẽ đã góp phần hình thành nhân cách và lý tưởng sống.
Câu 5 :
- Văn bản thơ là một dòng hoài niệm tha thiết về tuổi học trò, về mái trường, thầy cô, tiếng ve, cây phượng – những hình ảnh thân quen gắn bó với một thời ngây thơ, trong sáng. Dù cuộc sống có nhiều đổi thay, nhân vật trữ tình vẫn khắc khoải nhớ về quá khứ bằng tất cả sự trân trọng, yêu thương. Từ đó ta rút ra được bài học là trân trọng quá khứ và những giá trị tinh thần cao đẹp. Quá khứ không chỉ là những gì đã qua, mà là một phần máu thịt, là ký ức nuôi dưỡng tâm hồn ta trong suốt hành trình làm người. Những giá trị như lòng biết ơn, sự gắn bó với mái trường, thầy cô, hay ký ức thời học sinh – tất cả đều góp phần hình thành nên nhân cách và tình cảm của mỗi con người. Nếu quên đi quá khứ, con người dễ trở nên vô cảm, sống vội, sống hời hợt. Vì vậy, việc trân trọng quá khứ và giữ gìn những giá trị tinh thần chính là cách để sống sâu sắc hơn, biết yêu thương, biết cống hiến, và không bị cuốn trôi giữa nhịp sống hiện đại đầy biến động.
Câu 1 :
- Thể thơ : Tự do
Câu 2 :
- Một số từ ngữ, hình ảnh trong văn bản miêu tả kí ức tuổi học trò :
+ “sân trường hẹp lại”, “cây phượng gù”, “những chùm hoa”
+ “tiếng ve kêu cháy ruột”, “tà áo mỏng”, “cổng trường”
+ “sách giáo khoa xưa”, “thầy cô”, “nụ cười hiền”, “mái tóc chớm màu mưa”
+ “mái trường như bóng mẹ”, “tấm bảng xanh bát ngát"
Câu 3 :
- Biện pháp nghệ thuật : điệp cấu trúc : " Thôi đừng...."
- Tác dụng :
+ Tạo nhịp điệu , sự sinh động cho câu thơ
+ Điệp ngữ này góp phần nhấn mạnh tâm trạng tiếc nuối, cố gắng kìm nén nỗi nhớ, nhưng càng cố kìm nén thì cảm xúc lại càng trào dâng
+ Cho thấy tác giả là người chân thật mang một tâm hồn sâu sắc, chất chứa tình cảm yêu thương và trân trọng quá khứ
Câu 4 :
- Nhân vật trữ tình mang trong mình nỗi hoài niệm sâu lắng, xúc động và thiêng liêng đối với:
+ Tuổi học trò hồn nhiên, tươi đẹp
+ Mái trường thân yêu
+ Thầy cô kính mến
+ Những kỷ niệm gắn liền với quê hương, tuổi trẻ, và cả thời chiến tranh.
=> Tình cảm ấy vừa thiết tha, trìu mến, vừa xót xa, tiếc nuối, thể hiện một tâm hồn luôn trân trọng những giá trị tinh thần, đặc biệt là quá khứ đẹp đẽ đã góp phần hình thành nhân cách và lý tưởng sống.
Câu 5 :
- Văn bản thơ là một dòng hoài niệm tha thiết về tuổi học trò, về mái trường, thầy cô, tiếng ve, cây phượng – những hình ảnh thân quen gắn bó với một thời ngây thơ, trong sáng. Dù cuộc sống có nhiều đổi thay, nhân vật trữ tình vẫn khắc khoải nhớ về quá khứ bằng tất cả sự trân trọng, yêu thương. Từ đó ta rút ra được bài học là trân trọng quá khứ và những giá trị tinh thần cao đẹp. Quá khứ không chỉ là những gì đã qua, mà là một phần máu thịt, là ký ức nuôi dưỡng tâm hồn ta trong suốt hành trình làm người. Những giá trị như lòng biết ơn, sự gắn bó với mái trường, thầy cô, hay ký ức thời học sinh – tất cả đều góp phần hình thành nên nhân cách và tình cảm của mỗi con người. Nếu quên đi quá khứ, con người dễ trở nên vô cảm, sống vội, sống hời hợt. Vì vậy, việc trân trọng quá khứ và giữ gìn những giá trị tinh thần chính là cách để sống sâu sắc hơn, biết yêu thương, biết cống hiến, và không bị cuốn trôi giữa nhịp sống hiện đại đầy biến động.
Câu 1 :
- Thể thơ : Tự do
Câu 2 :
- Một số từ ngữ, hình ảnh trong văn bản miêu tả kí ức tuổi học trò :
+ “sân trường hẹp lại”, “cây phượng gù”, “những chùm hoa”
+ “tiếng ve kêu cháy ruột”, “tà áo mỏng”, “cổng trường”
+ “sách giáo khoa xưa”, “thầy cô”, “nụ cười hiền”, “mái tóc chớm màu mưa”
+ “mái trường như bóng mẹ”, “tấm bảng xanh bát ngát"
Câu 3 :
- Biện pháp nghệ thuật : điệp cấu trúc : " Thôi đừng...."
- Tác dụng :
+ Tạo nhịp điệu , sự sinh động cho câu thơ
+ Điệp ngữ này góp phần nhấn mạnh tâm trạng tiếc nuối, cố gắng kìm nén nỗi nhớ, nhưng càng cố kìm nén thì cảm xúc lại càng trào dâng
+ Cho thấy tác giả là người chân thật mang một tâm hồn sâu sắc, chất chứa tình cảm yêu thương và trân trọng quá khứ
Câu 4 :
- Nhân vật trữ tình mang trong mình nỗi hoài niệm sâu lắng, xúc động và thiêng liêng đối với:
+ Tuổi học trò hồn nhiên, tươi đẹp
+ Mái trường thân yêu
+ Thầy cô kính mến
+ Những kỷ niệm gắn liền với quê hương, tuổi trẻ, và cả thời chiến tranh.
=> Tình cảm ấy vừa thiết tha, trìu mến, vừa xót xa, tiếc nuối, thể hiện một tâm hồn luôn trân trọng những giá trị tinh thần, đặc biệt là quá khứ đẹp đẽ đã góp phần hình thành nhân cách và lý tưởng sống.
Câu 5 :
- Văn bản thơ là một dòng hoài niệm tha thiết về tuổi học trò, về mái trường, thầy cô, tiếng ve, cây phượng – những hình ảnh thân quen gắn bó với một thời ngây thơ, trong sáng. Dù cuộc sống có nhiều đổi thay, nhân vật trữ tình vẫn khắc khoải nhớ về quá khứ bằng tất cả sự trân trọng, yêu thương. Từ đó ta rút ra được bài học là trân trọng quá khứ và những giá trị tinh thần cao đẹp. Quá khứ không chỉ là những gì đã qua, mà là một phần máu thịt, là ký ức nuôi dưỡng tâm hồn ta trong suốt hành trình làm người. Những giá trị như lòng biết ơn, sự gắn bó với mái trường, thầy cô, hay ký ức thời học sinh – tất cả đều góp phần hình thành nên nhân cách và tình cảm của mỗi con người. Nếu quên đi quá khứ, con người dễ trở nên vô cảm, sống vội, sống hời hợt. Vì vậy, việc trân trọng quá khứ và giữ gìn những giá trị tinh thần chính là cách để sống sâu sắc hơn, biết yêu thương, biết cống hiến, và không bị cuốn trôi giữa nhịp sống hiện đại đầy biến động.
Câu 1 :
- Thể thơ : Tự do
Câu 2 :
- Một số từ ngữ, hình ảnh trong văn bản miêu tả kí ức tuổi học trò :
+ “sân trường hẹp lại”, “cây phượng gù”, “những chùm hoa”
+ “tiếng ve kêu cháy ruột”, “tà áo mỏng”, “cổng trường”
+ “sách giáo khoa xưa”, “thầy cô”, “nụ cười hiền”, “mái tóc chớm màu mưa”
+ “mái trường như bóng mẹ”, “tấm bảng xanh bát ngát"
Câu 3 :
- Biện pháp nghệ thuật : điệp cấu trúc : " Thôi đừng...."
- Tác dụng :
+ Tạo nhịp điệu , sự sinh động cho câu thơ
+ Điệp ngữ này góp phần nhấn mạnh tâm trạng tiếc nuối, cố gắng kìm nén nỗi nhớ, nhưng càng cố kìm nén thì cảm xúc lại càng trào dâng
+ Cho thấy tác giả là người chân thật mang một tâm hồn sâu sắc, chất chứa tình cảm yêu thương và trân trọng quá khứ
Câu 4 :
- Nhân vật trữ tình mang trong mình nỗi hoài niệm sâu lắng, xúc động và thiêng liêng đối với:
+ Tuổi học trò hồn nhiên, tươi đẹp
+ Mái trường thân yêu
+ Thầy cô kính mến
+ Những kỷ niệm gắn liền với quê hương, tuổi trẻ, và cả thời chiến tranh.
=> Tình cảm ấy vừa thiết tha, trìu mến, vừa xót xa, tiếc nuối, thể hiện một tâm hồn luôn trân trọng những giá trị tinh thần, đặc biệt là quá khứ đẹp đẽ đã góp phần hình thành nhân cách và lý tưởng sống.
Câu 5 :
- Văn bản thơ là một dòng hoài niệm tha thiết về tuổi học trò, về mái trường, thầy cô, tiếng ve, cây phượng – những hình ảnh thân quen gắn bó với một thời ngây thơ, trong sáng. Dù cuộc sống có nhiều đổi thay, nhân vật trữ tình vẫn khắc khoải nhớ về quá khứ bằng tất cả sự trân trọng, yêu thương. Từ đó ta rút ra được bài học là trân trọng quá khứ và những giá trị tinh thần cao đẹp. Quá khứ không chỉ là những gì đã qua, mà là một phần máu thịt, là ký ức nuôi dưỡng tâm hồn ta trong suốt hành trình làm người. Những giá trị như lòng biết ơn, sự gắn bó với mái trường, thầy cô, hay ký ức thời học sinh – tất cả đều góp phần hình thành nên nhân cách và tình cảm của mỗi con người. Nếu quên đi quá khứ, con người dễ trở nên vô cảm, sống vội, sống hời hợt. Vì vậy, việc trân trọng quá khứ và giữ gìn những giá trị tinh thần chính là cách để sống sâu sắc hơn, biết yêu thương, biết cống hiến, và không bị cuốn trôi giữa nhịp sống hiện đại đầy biến động.
Câu 1 :
- Thể thơ : Tự do
Câu 2 :
- Một số từ ngữ, hình ảnh trong văn bản miêu tả kí ức tuổi học trò :
+ “sân trường hẹp lại”, “cây phượng gù”, “những chùm hoa”
+ “tiếng ve kêu cháy ruột”, “tà áo mỏng”, “cổng trường”
+ “sách giáo khoa xưa”, “thầy cô”, “nụ cười hiền”, “mái tóc chớm màu mưa”
+ “mái trường như bóng mẹ”, “tấm bảng xanh bát ngát"
Câu 3 :
- Biện pháp nghệ thuật : điệp cấu trúc : " Thôi đừng...."
- Tác dụng :
+ Tạo nhịp điệu , sự sinh động cho câu thơ
+ Điệp ngữ này góp phần nhấn mạnh tâm trạng tiếc nuối, cố gắng kìm nén nỗi nhớ, nhưng càng cố kìm nén thì cảm xúc lại càng trào dâng
+ Cho thấy tác giả là người chân thật mang một tâm hồn sâu sắc, chất chứa tình cảm yêu thương và trân trọng quá khứ
Câu 4 :
- Nhân vật trữ tình mang trong mình nỗi hoài niệm sâu lắng, xúc động và thiêng liêng đối với:
+ Tuổi học trò hồn nhiên, tươi đẹp
+ Mái trường thân yêu
+ Thầy cô kính mến
+ Những kỷ niệm gắn liền với quê hương, tuổi trẻ, và cả thời chiến tranh.
=> Tình cảm ấy vừa thiết tha, trìu mến, vừa xót xa, tiếc nuối, thể hiện một tâm hồn luôn trân trọng những giá trị tinh thần, đặc biệt là quá khứ đẹp đẽ đã góp phần hình thành nhân cách và lý tưởng sống.
Câu 5 :
- Văn bản thơ là một dòng hoài niệm tha thiết về tuổi học trò, về mái trường, thầy cô, tiếng ve, cây phượng – những hình ảnh thân quen gắn bó với một thời ngây thơ, trong sáng. Dù cuộc sống có nhiều đổi thay, nhân vật trữ tình vẫn khắc khoải nhớ về quá khứ bằng tất cả sự trân trọng, yêu thương. Từ đó ta rút ra được bài học là trân trọng quá khứ và những giá trị tinh thần cao đẹp. Quá khứ không chỉ là những gì đã qua, mà là một phần máu thịt, là ký ức nuôi dưỡng tâm hồn ta trong suốt hành trình làm người. Những giá trị như lòng biết ơn, sự gắn bó với mái trường, thầy cô, hay ký ức thời học sinh – tất cả đều góp phần hình thành nên nhân cách và tình cảm của mỗi con người. Nếu quên đi quá khứ, con người dễ trở nên vô cảm, sống vội, sống hời hợt. Vì vậy, việc trân trọng quá khứ và giữ gìn những giá trị tinh thần chính là cách để sống sâu sắc hơn, biết yêu thương, biết cống hiến, và không bị cuốn trôi giữa nhịp sống hiện đại đầy biến động.
Câu 1.
- Thể thơ : Tự do
Câu 2.
- Những hình ảnh cho thấy sự khắc nghiệt của thiên nhiên miền Trung :
+ Trên nắng và dưới cát
+ Chỉ gió bão là tốt tươi như cỏ
Câu 3.
- Những dòng thơ cho thấy miền Trung tuy nhỏ hẹp, khắc nghiệt nhưng con người nơi đây lại giàu tình cảm, thủy chung và sâu sắc.
+ “Thắt đáy lưng ong” gợi sự nhỏ hẹp của địa hình nhưng cũng là biểu tượng cho vẻ đẹp mềm mại, duyên dáng.
+ "tình người đọng mật” thể hiện tấm lòng ngọt ngào, chan chứa yêu thương của con người miền Trung trong gian khó.
Câu 4.
- Sử dụng thành ngữ : " mùng tơi không kịp rớt "
- Tác dụng :
+ Làm tăng sức gợi hình, gợi cảm cho sự diễn đạt.
+ Nhấn mạnh hoàn cảnh nghèo khổ đến cùng cực của miền Trung, nơi thiên nhiên khắc nghiệt, đất đai cằn cỗi, con người sống trong thiếu thốn triền miên.
+ Qua đó, tác giả đã bộc lộ nỗi xót xa, sự thấu hiểu và tình yêu thương sâu nặng dành cho miền Trung.
Câu 5.
Tình cảm của tác giả đối với miền Trung trong đoạn trích là sự yêu thương sâu sắc, niềm cảm thông chân thành và niềm tự hào lặng lẽ. Tác giả thấu hiểu những vất vả, gian truân mà thiên nhiên khắc nghiệt đã gieo lên mảnh đất này, nơi “nắng”, “cát”, “gió bão” bao trùm đời sống con người. Thế nhưng ẩn trong cái khắc nghiệt ấy là vẻ đẹp bền bỉ của con người miền Trung giàu tình nghĩa, thủy chung, mạnh mẽ và giàu nghị lực. Bằng giọng thơ trầm lắng, hình ảnh chân thực, đôi lúc day dứt, tác giả đã bày tỏ niềm thương nhớ, trân trọng và mong muốn được trở về với miền đất thân thương ấy.
Câu 1.
Thể thơ của đoạn trích: Thể tự do.
Câu 2.
- Nhân vật trữ tình bày tỏ lòng biết ơn đối với các đối tượng:
+ Những cánh sẻ nâu
+ Mẹ
+ Trò chơi tuổi nhỏ
+ Những dấu chân.
Câu 3.
- Dấu ngoặc kép " Chuyền chuyền một...."
- Tác dụng:
+ Dùng để trích dẫn nguyên văn câu nói trong trò chơi dân gian, làm tăng tính chân thực và sinh động cho hình ảnh tuổi thơ.
+ Gợi lại âm thanh quen thuộc, không khí rộn ràng, hồn nhiên của những ngày thơ ấu.
+ Qua đó, bộc lộ tình cảm yêu quý, hoài niệm, trân trọng và nâng niu tuổi thơ của tác giả.
Câu 4.
- Biện pháp nghệ thuật : lặp cú pháp : " biết ơn...."
- Tác dụng :
+ Tạo nhịp điệu, sự liền mạch, nhất quán cho đoạn thơ.
+ Nhấn mạnh và khắc sâu tình cảm biết ơn tha thiết, sâu sắc của nhân vật trữ tình đối với con người, quê hương, cuộc sống.
+ Thể hiện tác giả là người sống biết hướng về cội nguồn và sống biết tri ân.
Câu 5.
Thông điệp có ý nghĩa nhất đối với em là: hãy luôn sống với lòng biết ơn, biết ơn thiên nhiên, tuổi thơ, gia đình, quê hương đã góp phần làm nên cuộc đời mỗi chúng ta. Bởi vì lòng biết ơn không chỉ là một tình cảm đẹp mà còn là cội nguồn của nhân cách. Khi biết ơn, con người trở nên sâu sắc hơn, sống tử tế hơn và trân trọng từng giá trị nhỏ bé trong cuộc sống. Nó nhắc nhở chúng ta luôn nhớ về cội nguồn và trân trọng sự giúp đỡ từ mọi người xung quanh.
Câu 1 :
Bài thơ " Thán " Thiên gia thi " hữu cảm " của Nguyễn Ái Quốc được viết khi đất nước kiệt quệ vì ảnh hưởng từ Thế chiến 2, xã hội Việt Nam mang tính chất thực dân nửa phong kiến đang suy thoái trầm trọng, tình hình chính trị, xã hội có nhiều diễn biến phức tạp. Tác phẩm đã thể hiện quan điểm sáng tác thơ ca trong hoàn cảnh xã hội lúc bấy giờ. Bài thơ trên phản ánh sự so sánh giữa thơ ca cổ điển và thơ ca hiện đại, đồng thời thể hiện quan điểm của tác giả về sự phát triển của thơ ca trong xã hội đương đại. Trong đoạn đầu, tác giả ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên qua các hình ảnh quen thuộc như núi, sông, khói, hoa, tuyết, trăng, gió, những yếu tố này biểu trưng cho đặc trưng của thơ cổ điển, gắn liền với cảm xúc lãng mạn và tình yêu thiên nhiên. Tuy nhiên, đến câu tiếp theo, tác giả nhấn mạnh rằng thơ hiện đại cần có “thép”, một hình ảnh ẩn dụ cho sức mạnh, sự kiên cường và tinh thần chiến đấu. Nhà thơ không chỉ đơn thuần miêu tả vẻ đẹp thiên nhiên mà còn phải chủ động, tham gia vào các vấn đề xã hội, xung phong bảo vệ những giá trị đạo đức. Thông qua việc sử dụng biện pháp tu từ liệt kê và ẩn dụ, tác giả đã khéo léo thể hiện sự chuyển mình của thơ ca, từ sự nhẹ nhàng, lãng mạn của thơ xưa đến sự mạnh mẽ, chủ động của thơ nay, nhằm khẳng định vai trò của nhà thơ trong việc phản ánh và thay đổi xã hội.
Câu 2 :
Trong bối cảnh xã hội ngày càng phát triển và hội nhập mạnh mẽ với thế giới, việc giữ gìn, bảo tồn và phát huy các giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc trở thành một nhiệm vụ quan trọng. Giới trẻ hiện nay, với sự tiếp cận dễ dàng và nhanh chóng với các nền văn hóa khác, đôi khi thiếu nhận thức đầy đủ về tầm quan trọng của việc duy trì những giá trị văn hóa đã được cha ông gìn giữ bao đời. Tuy nhiên, chính họ sẽ là những người kế thừa, gìn giữ và phát huy những giá trị đó trong tương lai. Vì vậy, việc trang bị cho giới trẻ ý thức và trách nhiệm đối với giữ gìn, bảo tồn và phát huy những giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc là vô cùng quan trọng, nó không chỉ giúp họ hiểu rõ hơn về cội nguồn dân tộc mà còn góp phần tạo dựng một xã hội phát triển bền vững, hài hòa giữa hiện đại và truyền thống.
Giữ gìn là bảo vệ, duy trì và bảo quản những giá trị văn hóa truyền thống để không bị mai một theo thời gian. Phát huy là làm cho những giá trị ấy trở nên sống động, được phát triển mạnh mẽ và ứng dụng trong bối cảnh hiện đại. Việc giữ gìn và phát huy các giá trị văn hóa truyền thống giúp giới trẻ kết nối quá khứ với hiện tại, bảo vệ bản sắc dân tộc trong bối cảnh hội nhập toàn cầu. Đồng thời, việc phát huy những giá trị này giúp giới trẻ không chỉ hiểu và trân trọng những di sản cha ông để lại mà còn làm sống dậy, sáng tạo những truyền thống ấy trong xã hội hiện đại, góp phần xây dựng một xã hội phát triển bền vững.
Thực trạng giới trẻ hiện nay đang đối mặt với nhiều thách thức, đặc biệt là sự thiếu quan tâm đến các giá trị văn hóa truyền thống. Lối sống hiện đại và xu hướng hội nhập khiến nhiều bạn trẻ chạy theo những trào lưu nước ngoài, đôi khi bỏ quên bản sắc dân tộc. Sự phát triển của công nghệ và mạng xã hội cũng ảnh hưởng đến nhận thức và hành vi của một bộ phận giới trẻ. Tuy nhiên, vẫn có những bạn trẻ nhận thức được tầm quan trọng của việc gìn giữ và phát huy các giá trị truyền thống, nỗ lực hòa nhập giữa truyền thống và hiện đại.
Người biết giữ gìn, bảo tồn và phát huy các giá trị truyền thống thường thể hiện qua việc tôn trọng và gìn giữ những phong tục, lễ hội, ngôn ngữ và những di sản văn hóa của dân tộc. Họ tham gia tích cực vào các hoạt động văn hóa truyền thống, như tổ chức lễ hội, tham gia bảo tồn di tích lịch sử và gìn giữ các nghề thủ công truyền thống. Hơn nữa, họ luôn tìm cách kết hợp những giá trị ấy vào cuộc sống hiện đại, làm mới và sáng tạo để chúng không bị lãng quên mà vẫn phát triển phù hợp với thời đại. Họ cũng truyền đạt những giá trị này cho thế hệ trẻ, giúp họ hiểu và tự hào về cội nguồn dân tộc, từ đó góp phần duy trì và phát triển bản sắc văn hóa dân tộc trong xã hội ngày nay.
Việc giữ gìn, bảo tồn và phát huy các giá trị truyền thống có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với sự phát triển bền vững của mỗi dân tộc. Bảo tồn những giá trị văn hóa truyền thống như phong tục, lễ hội, ngôn ngữ, nghệ thuật, và các giá trị tinh thần không chỉ giúp duy trì bản sắc văn hóa dân tộc mà còn là cách để thế hệ hôm nay và mai sau có thể kết nối với quá khứ, hiểu rõ hơn về cội nguồn và những giá trị cha ông đã để lại. Qua đó, mỗi người sẽ nhận thức được vai trò và trách nhiệm trong việc gìn giữ những di sản quý giá của dân tộc, giúp chúng không bị mai một hay lãng quên trong dòng chảy của thời gian. Ngoài ra, việc phát huy các giá trị truyền thống trong bối cảnh hiện đại là rất cần thiết. Khi những giá trị này được làm mới và ứng dụng linh hoạt vào cuộc sống đương đại, chúng sẽ trở nên sống động và có sức lan tỏa mạnh mẽ hơn. Thông qua đó, các thế hệ trẻ sẽ được khơi dậy niềm tự hào dân tộc và ý thức về việc duy trì, phát triển văn hóa truyền thống, giúp họ hiểu rằng việc kết hợp giữa truyền thống và hiện đại chính là yếu tố giúp xã hội phát triển hài hòa, vững mạnh. Bên cạnh đó, việc bảo tồn và phát huy những giá trị văn hóa truyền thống còn góp phần tăng cường sự đoàn kết, khẳng định bản sắc dân tộc trong cộng đồng quốc tế, tạo dựng một nền văn hóa đa dạng và phong phú. Trong bối cảnh toàn cầu hóa, việc giữ gìn bản sắc văn hóa dân tộc càng trở nên cần thiết hơn bao giờ hết, giúp mỗi quốc gia, dân tộc không bị hòa tan vào dòng chảy của sự đồng nhất toàn cầu.
Một ví dụ khác là Phan Thanh Tùng, một bạn trẻ gốc Huế, đã nghiên cứu và phát triển món ăn truyền thống Huế như cơm hến, bánh bèo, bánh nậm. Anh đã đưa những món ăn này vào các nhà hàng, tạo nên sự kết hợp giữa ẩm thực truyền thống và hiện đại, giúp giới trẻ không chỉ hiểu và thưởng thức mà còn phát huy các giá trị ẩm thực cổ truyền của dân tộc.
Tuy nhiên, bên cạnh những thành tựu đạt được, vẫn còn một bộ phận giới trẻ có xu hướng sính ngoại, bỏ qua hoặc thậm chí coi nhẹ những giá trị văn hóa truyền thống. Nguyên nhân của tình trạng này chủ yếu đến từ việc thiếu hiểu biết về văn hóa truyền thống, sự ảnh hưởng của môi trường sống và các phương tiện truyền thông quốc tế. Ngoài ra, trong quá trình hội nhập, văn hóa ngoại lai đã du nhập mạnh mẽ, khiến không ít bạn trẻ bị cuốn hút và không còn mặn mà với những hoạt động văn hóa truyền thống.
Để khắc phục tình trạng giới trẻ thiếu ý thức trong việc giữ gìn và phát huy các giá trị văn hóa truyền thống, cần tăng cường giáo dục văn hóa trong gia đình và nhà trường, giúp thế hệ trẻ hiểu rõ tầm quan trọng của di sản văn hóa dân tộc. Các lễ hội và phong tục truyền thống cần được tổ chức thường xuyên để giới trẻ tham gia và trải nghiệm. Đồng thời, cần sử dụng công nghệ để lan tỏa các giá trị văn hóa qua mạng xã hội và các chương trình trực tuyến, tạo sự kết nối giữa truyền thống và hiện đại. Cuối cùng, việc khuyến khích sáng tạo trong việc kết hợp các giá trị truyền thống với xu hướng hiện đại sẽ giúp văn hóa trở nên gần gũi và hấp dẫn hơn với giới trẻ.
Trong bối cảnh toàn cầu hóa và sự phát triển nhanh chóng của xã hội hiện đại, việc giữ gìn và phát huy các giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc là vô cùng quan trọng. Nó không chỉ giúp bảo vệ bản sắc dân tộc mà còn tạo cơ hội cho giới trẻ kết nối với quá khứ, hiểu rõ hơn về cội nguồn và tôn trọng những giá trị mà cha ông đã truyền lại. Để làm được điều này, mỗi cá nhân, đặc biệt là giới trẻ, cần chủ động tham gia vào các hoạt động bảo tồn và phát huy văn hóa truyền thống, góp phần xây dựng một xã hội phát triển hài hòa, bền vững, nơi mà truyền thống và hiện đại luôn song hành.