

NGUYỄN NGỌC QUỲNH TRANG
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1:
Trong bài thơ, nhân vật trữ tình mang một tâm trạng trĩu nặng khi chứng kiến cảnh bầy chim sẻ bị giam cầm. Hình ảnh những chú chim "thất thần, rụng lông, ngơ ngác" khơi gợi sự thương xót sâu sắc. Sự đối lập giữa khát vọng tự do và thực tại bị nhốt trong lồng tạo ra một "nghịch lý" đầy xót xa. Nhân vật không chỉ cảm nhận nỗi đau của bầy chim mà còn liên tưởng đến những người xung quanh, "bạn bè tôi nhiều khi phải sống không theo cách mình nghĩ", cho thấy một sự đồng cảm rộng lớn với những cảnh đời bị ràng buộc. Câu hỏi "một điều bình thường?" thể hiện sự hoài nghi, một nỗi buồn trước hiện thực. Dù có hy vọng về sự "phóng sinh", nhân vật vẫn day dứt về "cuộc đời mà lẽ ra nó được hưởng", một sự tiếc nuối cho những gì đã mất. Cuối cùng, câu hỏi "Bầy chim sẻ bị nhốt trong chiếc lồng / có nhìn thấy được tôi đâu?" thể hiện sự cô đơn, một cảm giác không thể sẻ chia hết nỗi niềm, khép lại bài thơ bằng một dư âm buồn bã. Tâm trạng nhân vật trữ tình được thể hiện bằng hình thức nghệ thuật độc đáo: thể thơ tự do phóng khoáng, linh hoạt cùng hệ thống hình ảnh biểu tượng, nghệ thuật đối, câu hỏi tu từ... Qua đó, cảm xúc của nhân vật trữ tình góp phần làm nổi bật tư tưởng, chủ đề của tác phẩm.
Câu 1: Nhân vật trữ tình "tôi"
Câu 2: Điều nghịch lý: bầy chim sẻ không được bay trên bầu trời xanh.
Câu 3:Biểu tượng chiếc lồng là biểu tượng cho những ranh giới ngăn cản con người, những điều tạo nên sự giam cầm, mất đi tự do của con người.
Câu 4: Nghệ thuật đối: điều nghịch lý - bình thường
- Tác dụng:
+ Làm cho câu thơ thêm sinh động, hấp dẫn và đầy sức gợi.
+ Tạo sự đăng đối, cân xứng để ngầm đối sánh giữa con chim sẻ bị giam cầm và những con người không được sống đúng với chính mình. Từ đó cho thấy khao khát tự do của con người, khao khát quyền sống làm chính mình.
+ Bộc lộ cảm giác cay đắng, day dứt, bất bình vì những ràng buộc cuộc sống đã làm con người sống giả tạo, đánh mất mình.
Câu 5: Mỗi người cần biết đấu tranh cho quyền tự do, sống là chính mình, với những giá trị, lý tưởng mà mình có để cuộc sống có ý nghĩa, hạnh phúc.
Câu 1. Phương thức biểu đạt chính là biểu cảm
Câu 2: Nhân vật trữ tình trong văn bản là "anh"- người cắt dây thép gai.
Câu 3: Hình thức của văn bản:
+ Chia làm 2 đoạn thơ rõ rệt: nỗi đau trước tình cảnh chia cắt của đất nước và hành động, ý chí quyết tâm cắt hàng rào dây thép gai để hàn gắn đất nước, đem lại cho dân tộc tự do.
+ Thể thơ tự do, câu thơ dài ngắn khác nhau, tự do thể hiện cảm xúc trào dâng, phóng khoáng.
+ Mỗi đoạn thơ lại được gieo vần khác nhau, linh hoạt: "ay", "at", "ai", "ung", "ong"..tạo sự liên kết giữa câu thơ uyển chuyển nhịp nhàng.
+ Nhịp thơ linh hoạt, thay đổi theo cảm xúc của nhân vật trữ tình, lúc cao trào mạnh mẽ, quyết tâm, lúc nghẹn ngào, xót xa.
=> Hình thức độc đáo, mới lạ, gây tò mò hứng thú và góp phần thể hiện chủ đề, tư tưởng bài thơ.
Câu 4:
Bài thơ là tiếng nói cảm xúc của nhân vật trữ tình - người lính trước hình ảnh đất nước bị chia cắt bởi những hàng rào dây thép gai tạo nên bởi chiến tranh khốc liệt. Mạch cảm xúc mở ra với những nỗi đau nghẹn ngào, xót xa trước cảnh chia cắt của đất nước qua những hình ảnh giàu sức gợi: "cây nhựa chảy", "con sông gãy", "cây cầu gãy"... Cùng với đó là niềm khao khát mang lại tự do, sự bình yên trở về với dân tộc, mang lại tiếng cò và lời ru thân thương của đất nước trở về. Nối tiếp những cảm xúc ấy là sự quyết tâm hành động, những người lính từng bước gỡ bỏ "hàng rào dây thép gai". Đó đều là những trận chiến anh dũng mà những người lính đã trải qua để dần dần hàn gắn đất nước, từng bước đi đến thống nhất. Khép lại mạch thơ là niềm vui, niềm tự hào của người lính trước những ngày tháng đất nước đang trên đà đi đến tự do. Tiếng kêu gọi người lính "xung phong" như tiếng thúc giục sự quyết tâm, chiến đấu đến cuối cùng để chứng kiến hình ảnh đất nước ta đang liền lại.
Câu 5: Khép lại những câu thơ "Người cắt dây thép gai" của Hoàng Nhuận Cầm, ta thêm rung cảm với những cảm xúc của người lính đã không ngại hi sinh để chiến đấu vì độc lập của đất nước. Từ đó, bài thơ khiến tôi suy ngẫm sâu sắc về thông điệp: sống có trách nhiệm và cống hiến cho đất nước. Sống có trách nhiệm thể hiện lòng tự trọng của mỗi người. Khi ấy, ta có trách nhiệm với bản thân và cộng đồng tạo nên một xã hội tốt đẹp, phát triển, đặc biệt là trong bối cảnh đất nước đang cần sự chuyển mình liên tục. Bởi lẽ, mỗi người sinh ra đều có một sứ mệnh và chúng ta cần góp sứ mệnh riêng của mình vào công cuộc bảo vệ và xây dựng đất nước. Không cần to lớn, mỗi người có thể bắt đầu từ những hành động nhỏ như giữ gìn vệ sinh chung, tuyên truyền về vẻ đẹp của quê hương, biết ơn và ghi nhớ công ơn của thế hệ trước... Mỗi người trẻ cần sống có trách nhiệm với bản thân, gia đình và cả cộng đồng, đất nước để góp sức mình vào mùa xuân của đất nước, giữ gìn và phát huy thành quả mà ông cha ta đã không ngần ngại hi sinh để bảo vệ.