LÊ THỊ YẾN NGA

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của LÊ THỊ YẾN NGA
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Nhân vật “em” trong bài thơ Chân quê của Nguyễn Bính là hình ảnh tiêu biểu cho vẻ đẹp giản dị, mộc mạc và thuần khiết của người con gái thôn quê Việt Nam. “Em” hiện lên với vẻ đẹp trong sáng, đậm đà hồn quê qua những chi tiết như “áo cánh”, “quần lụa đen”, “nụ cười”, “chân đất” – những nét đặc trưng của thiếu nữ đồng bằng Bắc Bộ. Tuy nhiên, khi xã hội dần đổi thay, em cũng bị cuốn vào làn sóng thị thành hóa, làm đẹp cầu kỳ bằng “áo tân thời”, “đôi môi đỏ”, “móng tay chanh”… Những thay đổi ấy khiến nhân vật trữ tình — người “anh” — không khỏi tiếc nuối cho nét đẹp mộc mạc ngày nào. Qua hình tượng “em”, Nguyễn Bính không chỉ ca ngợi vẻ đẹp nguyên sơ của người con gái quê mà còn bày tỏ nỗi băn khoăn, trăn trở trước sự mai một của những giá trị truyền thống khi đời sống hiện đại tràn về. Bài thơ nhắc nhở chúng ta hãy biết trân trọng, giữ gìn vẻ đẹp thuần hậu của văn hóa dân tộc — vẻ đẹp chân chất, bình dị mà giàu sức sống. Đây chính là nét đặc sắc làm nên hồn thơ Nguyễn Bính.


Nhân vật “em” trong bài thơ Chân quê của Nguyễn Bính là hình ảnh tiêu biểu cho vẻ đẹp giản dị, mộc mạc và thuần khiết của người con gái thôn quê Việt Nam. “Em” hiện lên với vẻ đẹp trong sáng, đậm đà hồn quê qua những chi tiết như “áo cánh”, “quần lụa đen”, “nụ cười”, “chân đất” – những nét đặc trưng của thiếu nữ đồng bằng Bắc Bộ. Tuy nhiên, khi xã hội dần đổi thay, em cũng bị cuốn vào làn sóng thị thành hóa, làm đẹp cầu kỳ bằng “áo tân thời”, “đôi môi đỏ”, “móng tay chanh”… Những thay đổi ấy khiến nhân vật trữ tình — người “anh” — không khỏi tiếc nuối cho nét đẹp mộc mạc ngày nào. Qua hình tượng “em”, Nguyễn Bính không chỉ ca ngợi vẻ đẹp nguyên sơ của người con gái quê mà còn bày tỏ nỗi băn khoăn, trăn trở trước sự mai một của những giá trị truyền thống khi đời sống hiện đại tràn về. Bài thơ nhắc nhở chúng ta hãy biết trân trọng, giữ gìn vẻ đẹp thuần hậu của văn hóa dân tộc — vẻ đẹp chân chất, bình dị mà giàu sức sống. Đây chính là nét đặc sắc làm nên hồn thơ Nguyễn Bính.


Nhân vật “em” trong bài thơ Chân quê của Nguyễn Bính là hình ảnh tiêu biểu cho vẻ đẹp giản dị, mộc mạc và thuần khiết của người con gái thôn quê Việt Nam. “Em” hiện lên với vẻ đẹp trong sáng, đậm đà hồn quê qua những chi tiết như “áo cánh”, “quần lụa đen”, “nụ cười”, “chân đất” – những nét đặc trưng của thiếu nữ đồng bằng Bắc Bộ. Tuy nhiên, khi xã hội dần đổi thay, em cũng bị cuốn vào làn sóng thị thành hóa, làm đẹp cầu kỳ bằng “áo tân thời”, “đôi môi đỏ”, “móng tay chanh”… Những thay đổi ấy khiến nhân vật trữ tình — người “anh” — không khỏi tiếc nuối cho nét đẹp mộc mạc ngày nào. Qua hình tượng “em”, Nguyễn Bính không chỉ ca ngợi vẻ đẹp nguyên sơ của người con gái quê mà còn bày tỏ nỗi băn khoăn, trăn trở trước sự mai một của những giá trị truyền thống khi đời sống hiện đại tràn về. Bài thơ nhắc nhở chúng ta hãy biết trân trọng, giữ gìn vẻ đẹp thuần hậu của văn hóa dân tộc — vẻ đẹp chân chất, bình dị mà giàu sức sống. Đây chính là nét đặc sắc làm nên hồn thơ Nguyễn Bính.


Nhân vật “em” trong bài thơ Chân quê của Nguyễn Bính là hình ảnh tiêu biểu cho vẻ đẹp giản dị, mộc mạc và thuần khiết của người con gái thôn quê Việt Nam. “Em” hiện lên với vẻ đẹp trong sáng, đậm đà hồn quê qua những chi tiết như “áo cánh”, “quần lụa đen”, “nụ cười”, “chân đất” – những nét đặc trưng của thiếu nữ đồng bằng Bắc Bộ. Tuy nhiên, khi xã hội dần đổi thay, em cũng bị cuốn vào làn sóng thị thành hóa, làm đẹp cầu kỳ bằng “áo tân thời”, “đôi môi đỏ”, “móng tay chanh”… Những thay đổi ấy khiến nhân vật trữ tình — người “anh” — không khỏi tiếc nuối cho nét đẹp mộc mạc ngày nào. Qua hình tượng “em”, Nguyễn Bính không chỉ ca ngợi vẻ đẹp nguyên sơ của người con gái quê mà còn bày tỏ nỗi băn khoăn, trăn trở trước sự mai một của những giá trị truyền thống khi đời sống hiện đại tràn về. Bài thơ nhắc nhở chúng ta hãy biết trân trọng, giữ gìn vẻ đẹp thuần hậu của văn hóa dân tộc — vẻ đẹp chân chất, bình dị mà giàu sức sống. Đây chính là nét đặc sắc làm nên hồn thơ Nguyễn Bính.


Nhân vật “em” trong bài thơ Chân quê của Nguyễn Bính là hình ảnh tiêu biểu cho vẻ đẹp giản dị, mộc mạc và thuần khiết của người con gái thôn quê Việt Nam. “Em” hiện lên với vẻ đẹp trong sáng, đậm đà hồn quê qua những chi tiết như “áo cánh”, “quần lụa đen”, “nụ cười”, “chân đất” – những nét đặc trưng của thiếu nữ đồng bằng Bắc Bộ. Tuy nhiên, khi xã hội dần đổi thay, em cũng bị cuốn vào làn sóng thị thành hóa, làm đẹp cầu kỳ bằng “áo tân thời”, “đôi môi đỏ”, “móng tay chanh”… Những thay đổi ấy khiến nhân vật trữ tình — người “anh” — không khỏi tiếc nuối cho nét đẹp mộc mạc ngày nào. Qua hình tượng “em”, Nguyễn Bính không chỉ ca ngợi vẻ đẹp nguyên sơ của người con gái quê mà còn bày tỏ nỗi băn khoăn, trăn trở trước sự mai một của những giá trị truyền thống khi đời sống hiện đại tràn về. Bài thơ nhắc nhở chúng ta hãy biết trân trọng, giữ gìn vẻ đẹp thuần hậu của văn hóa dân tộc — vẻ đẹp chân chất, bình dị mà giàu sức sống. Đây chính là nét đặc sắc làm nên hồn thơ Nguyễn Bính.


- Chúng ta cần có ý thức bảo vệ, giữ gìn những giá trị văn hóa truyền thống của quê hương, dân tộc.


- Chúng ta cần học được cách sống, ứng xử phù hợp với môi trường sống của mình.

- Biện pháp tu từ được sử dụng ở đây là ẩn dụ.


- "Hương đồng gió nội" là nét đặc trưng của vùng quê. Tác giả dùng "hương đồng gió nội" để ẩn dụ cho chất quê chân chất, thật thà, giản dị của em, nhằm nhấn mạnh dường như chỉ sau một ngày đi tỉnh về em đã đánh mất những giá trị văn hóa truyền thống, đặc trưng của con người quê hương mình.

- Trang phục của tỉnh: khăn nhung, quần lĩnh, áo cài khuy bấm.


- Trang phục của quê: yếm lụa sồi, dây lưng đũi, áo tứ thân, khăn mỏ quạ, quần nái đen.

Những loại trang phục xuất hiện trong bài: áo cài khuy bấm, yếm lụa sồi, áo tứ thân,