

LÊ THỊ YẾN NGA
Giới thiệu về bản thân



































Trong đời sống hàng ngày, góp ý và nhận xét là một hình thức giao tiếp không thể thiếu, giúp con người hoàn thiện bản thân, xây dựng các mối quan hệ tích cực và phát triển xã hội. Tuy nhiên, vấn đề đặt ra là: có nên góp ý, nhận xét người khác trước đám đông hay không? Đây là một vấn đề cần được suy xét cẩn trọng bởi nó liên quan trực tiếp đến sự tôn trọng và tinh tế trong ứng xử của mỗi người.
Trước hết, góp ý hay nhận xét là hành động thể hiện sự quan tâm và mong muốn người khác tiến bộ hơn. Những lời nhận xét chân thành, đúng lúc, đúng chỗ có thể giúp đối phương nhận ra khuyết điểm, từ đó khắc phục, hoàn thiện bản thân. Tuy nhiên, khi thực hiện việc này trước đám đông, hiệu quả không chỉ phụ thuộc vào nội dung góp ý mà còn phụ thuộc lớn vào cách thức và bối cảnh. Góp ý trước nhiều người có thể khiến người được góp ý cảm thấy bối rối, ngại ngùng, thậm chí tổn thương lòng tự trọng nếu lời nhận xét thiếu tế nhị. Con người vốn có nhu cầu được tôn trọng và giữ thể diện; việc công khai chỉ trích dễ khiến họ rơi vào trạng thái phòng vệ, tự ti hoặc oán giận. Ngược lại, những lời góp ý tế nhị, kín đáo có thể giúp họ tiếp nhận dễ dàng hơn và trân trọng thiện ý của người góp ý.
Tuy vậy, không thể phủ nhận rằng trong một số trường hợp đặc biệt, nhận xét công khai trước tập thể lại cần thiết. Ví dụ, trong môi trường học đường hay công sở, việc chỉ ra sai sót của một cá nhân trước lớp hay nhóm làm việc đôi khi không nhằm mục đích phê phán mà để tất cả mọi người cùng rút kinh nghiệm. Nhưng ngay cả khi đó, thái độ, ngôn từ và cách thể hiện của người góp ý vẫn phải chừng mực, khách quan và mang tính xây dựng, tránh biến góp ý thành phê phán nặng nề hay chỉ trích cá nhân.
Từ thực tế trên, có thể khẳng định rằng góp ý, nhận xét là việc nên làm nhưng cần đặt trong bối cảnh phù hợp và với thái độ đúng mực. Chúng ta cần lựa chọn hình thức góp ý hợp lý: những vấn đề mang tính riêng tư, nhạy cảm nên được trao đổi riêng; những vấn đề chung cần được đề cập với tinh thần xây dựng và thiện chí. Quan trọng hơn cả là người góp ý cần có sự đồng cảm, thấu hiểu và tôn trọng đối phương, đồng thời rèn luyện khả năng giao tiếp khéo léo để lời nói không trở thành “con dao hai lưỡi” làm tổn thương người khác.
Tóm lại, góp ý, nhận xét người khác là một nghệ thuật ứng xử đòi hỏi sự tinh tế và nhân văn. Mỗi chúng ta cần cân nhắc kỹ lưỡng trước khi đưa ra lời nhận xét, luôn đặt mình vào vị trí của người khác để lựa chọn cách thức phù hợp, từ đó góp phần xây dựng những mối quan hệ tốt đẹp, một xã hội văn minh và nhân ái hơn.
Truyện ngắn Ai biểu xấu của Nguyễn Ngọc Tư là một tác phẩm giàu chất nhân văn, phản ánh sâu sắc những nỗi niềm và bi kịch của con người trong cuộc sống hiện đại. Về nội dung, truyện xoáy sâu vào bi kịch thân phận của cô gái tên Lựu — người mang ngoại hình không ưa nhìn nhưng lại khao khát yêu thương và hạnh phúc. Nguyễn Ngọc Tư tinh tế phơi bày sự tàn nhẫn của định kiến xã hội khi cái đẹp hình thức trở thành chuẩn mực áp đặt, khiến những người “xấu” bị ruồng bỏ, cô lập. Tác phẩm đồng thời mở ra cái nhìn cảm thông, trân quý đối với những giá trị nội tâm và nhân cách con người. Về hình thức, lối kể chuyện giản dị, mộc mạc đậm chất Nam Bộ kết hợp với giọng văn đượm buồn nhưng nhẹ nhàng, nhân hậu đã tạo nên sức lay động sâu sắc. Nguyễn Ngọc Tư còn khéo léo sử dụng hình ảnh giàu chất biểu tượng như chiếc váy đẹp, làn da ngăm để làm nổi bật sự đối lập giữa hình thức và tâm hồn. Từ đó, Ai biểu xấu không chỉ là lời phản tỉnh về thói quen trọng hình thức mà còn là tiếng nói đề cao phẩm giá con người, gợi nhắc mỗi chúng ta hãy biết yêu thương, thấu hiểu và bao dung hơn.
- Cần lựa chọn cách nhận xét, góp ý, đánh giá một ai đó sao cho phù hợp để tránh gây tổn thương cho người đó.
- Trong cuộc sống, dù phải chịu những lời chế giễu, chê bai, chúng ta cũng không nên nhụt chí hay vì những điều nhỏ nhặt ấy mà buồn phiền. Thay vì đó, hãy cố gắng sống tích cực, lạc quan và tìm kiếm cho mình những môi trường phù hợp hơn.
+ Cảm giác của chúng ta về một người nào đó bao gồm cả yếu tố tích cực và yếu tố tiêu cực.
+ Việc nói ra những suy nghĩ, cảm giác của ta về họ có thể tác động tới họ theo hai hướng tích cực hoặc tiêu cực.
+ Vị giám khảo kém duyên trong truyện đã rất thiếu tinh tế, lịch sự và sự tôn trọng đối với thí sinh khi trực tiếp chê bai về ngoại hình, giọng nói của thí sinh (những yếu tố di truyền, bẩm sinh, sẵn có trên cơ thể mỗi người mà khó có thể thay đổi) trước sóng truyền hình và biết bao nhiêu khán giả.
+ Do đó, khi muốn nói ra những cảm giác của mình ta nên lựa chọn những cách diễn đạt phù hợp, khéo léo để tránh gây ra những tổn thương cho người khác.
- Những thí sinh trong cuộc thi đã gặp phải tình huống: Họ bị chê bai, nhận được những góp ý kém duyên trước biết bao người.
- Trước tình huống ấy, cảm nhận và cách ứng xử của họ là:
+ Chết đứng trên sân khấu.
+ Gượng gạo cười, chờ người ta chê xong, cảm ơn, và rời sân khấu trên đôi chân không phải của mình, gương mặt không còn là của mình, di chuyển một thân xác đã khô những máu, thân xác cũng không còn là của anh.
Nhan đề truyện gợi em cho sự liên tưởng tới tình huống những người có bề ngoài không được đẹp bị chế giễu, xỉ nhục, bị làm bẽ mặt, bị chèn ép, bắt nạt.
Truyện Ai biểu xấu thuộc thể loại truyện ngắn.
Trong dòng chảy không ngừng của lịch sử, văn hóa truyền thống luôn là sợi dây gắn kết quá khứ với hiện tại, là căn cước nhận diện bản sắc của mỗi dân tộc. Ở Việt Nam – một đất nước có bề dày lịch sử hàng ngàn năm dựng nước và giữ nước – những giá trị văn hóa truyền thống không chỉ là di sản quý báu của cha ông mà còn là nền tảng tinh thần vững chắc cho sự phát triển bền vững của xã hội hiện đại. Chính vì vậy, việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống trong đời sống hôm nay là một nhiệm vụ quan trọng, cấp thiết của mỗi người dân Việt Nam.
Văn hóa truyền thống bao gồm những phong tục, tập quán, lễ hội, nghệ thuật, ngôn ngữ, tín ngưỡng… được hình thành, vun đắp và lưu truyền qua bao thế hệ. Đó là những giá trị vừa mang tính vật thể như đình, chùa, di tích lịch sử, trang phục truyền thống; vừa mang tính phi vật thể như ca dao, tục ngữ, lễ hội, nghệ thuật dân gian. Những giá trị ấy không chỉ thể hiện bản sắc dân tộc mà còn phản ánh nhân sinh quan, thế giới quan, lối sống, đạo lý của người Việt: yêu nước, nhân nghĩa, thủy chung, trọng tình, trọng nghĩa. Trong bối cảnh toàn cầu hóa và hội nhập quốc tế, các giá trị văn hóa truyền thống lại càng trở nên quan trọng khi giúp chúng ta giữ vững bản sắc dân tộc, tránh bị hòa tan trước sự lan tỏa mạnh mẽ của các nền văn hóa ngoại lai.
Tuy nhiên, trước sự phát triển mạnh mẽ của khoa học công nghệ và sự du nhập ồ ạt của các trào lưu văn hóa hiện đại, nhiều giá trị truyền thống đang đứng trước nguy cơ mai một, lãng quên. Nhiều bạn trẻ ngày nay ít quan tâm đến những phong tục cổ truyền, ít hiểu biết về lịch sử, ngôn ngữ hay nghệ thuật dân tộc. Một số lễ hội truyền thống bị thương mại hóa, biến tướng; nhiều giá trị đạo đức truyền thống bị phai nhạt trước lối sống thực dụng, cá nhân chủ nghĩa. Đó là thực trạng đáng lo ngại đặt ra yêu cầu cấp bách về việc bảo tồn và phát huy các giá trị văn hóa truyền thống.
Để làm được điều đó, mỗi người cần có ý thức trân trọng, tìm hiểu và thực hành các giá trị văn hóa truyền thống. Chúng ta có thể bắt đầu từ những việc làm thiết thực như mặc áo dài trong các dịp lễ hội, tham gia các hoạt động văn hóa dân gian, học hỏi các loại hình nghệ thuật cổ truyền như hát quan họ, chèo, ca trù; hay đơn giản là giữ gìn tiếng Việt trong sáng. Nhà nước cần tiếp tục có những chính sách bảo tồn di sản văn hóa, hỗ trợ các nghệ nhân, phục hồi những lễ hội, làng nghề truyền thống. Đồng thời, cần đẩy mạnh giáo dục văn hóa truyền thống trong nhà trường, trên các phương tiện truyền thông để thế hệ trẻ hiểu rõ và tự hào về bản sắc dân tộc mình.
Gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống không có nghĩa là phủ nhận cái mới mà là biết chọn lọc, tiếp thu tinh hoa của nhân loại trên nền tảng vững chắc của văn hóa dân tộc. Chỉ khi làm được điều đó, chúng ta mới có thể tự tin hội nhập mà không đánh mất bản sắc, khẳng định vị thế và hình ảnh của đất nước, con người Việt Nam trên trường quốc tế.
Nhân vật “em” trong bài thơ Chân quê của Nguyễn Bính là hình ảnh tiêu biểu cho vẻ đẹp giản dị, mộc mạc và thuần khiết của người con gái thôn quê Việt Nam. “Em” hiện lên với vẻ đẹp trong sáng, đậm đà hồn quê qua những chi tiết như “áo cánh”, “quần lụa đen”, “nụ cười”, “chân đất” – những nét đặc trưng của thiếu nữ đồng bằng Bắc Bộ. Tuy nhiên, khi xã hội dần đổi thay, em cũng bị cuốn vào làn sóng thị thành hóa, làm đẹp cầu kỳ bằng “áo tân thời”, “đôi môi đỏ”, “móng tay chanh”… Những thay đổi ấy khiến nhân vật trữ tình — người “anh” — không khỏi tiếc nuối cho nét đẹp mộc mạc ngày nào. Qua hình tượng “em”, Nguyễn Bính không chỉ ca ngợi vẻ đẹp nguyên sơ của người con gái quê mà còn bày tỏ nỗi băn khoăn, trăn trở trước sự mai một của những giá trị truyền thống khi đời sống hiện đại tràn về. Bài thơ nhắc nhở chúng ta hãy biết trân trọng, giữ gìn vẻ đẹp thuần hậu của văn hóa dân tộc — vẻ đẹp chân chất, bình dị mà giàu sức sống. Đây chính là nét đặc sắc làm nên hồn thơ Nguyễn Bính.
Nhân vật “em” trong bài thơ Chân quê của Nguyễn Bính là hình ảnh tiêu biểu cho vẻ đẹp giản dị, mộc mạc và thuần khiết của người con gái thôn quê Việt Nam. “Em” hiện lên với vẻ đẹp trong sáng, đậm đà hồn quê qua những chi tiết như “áo cánh”, “quần lụa đen”, “nụ cười”, “chân đất” – những nét đặc trưng của thiếu nữ đồng bằng Bắc Bộ. Tuy nhiên, khi xã hội dần đổi thay, em cũng bị cuốn vào làn sóng thị thành hóa, làm đẹp cầu kỳ bằng “áo tân thời”, “đôi môi đỏ”, “móng tay chanh”… Những thay đổi ấy khiến nhân vật trữ tình — người “anh” — không khỏi tiếc nuối cho nét đẹp mộc mạc ngày nào. Qua hình tượng “em”, Nguyễn Bính không chỉ ca ngợi vẻ đẹp nguyên sơ của người con gái quê mà còn bày tỏ nỗi băn khoăn, trăn trở trước sự mai một của những giá trị truyền thống khi đời sống hiện đại tràn về. Bài thơ nhắc nhở chúng ta hãy biết trân trọng, giữ gìn vẻ đẹp thuần hậu của văn hóa dân tộc — vẻ đẹp chân chất, bình dị mà giàu sức sống. Đây chính là nét đặc sắc làm nên hồn thơ Nguyễn Bính.