TRẦN NGỌC HÂN

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của TRẦN NGỌC HÂN
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Trong dòng chảy không ngừng của thời đại, khi đất nước ngày càng phát triển và hội nhập sâu rộng với thế giới, những giá trị văn hóa truyền thống đang đứng trước nhiều cơ hội nhưng cũng không ít thách thức. Giữ gìn và bảo vệ những giá trị ấy không chỉ là trách nhiệm của mỗi cá nhân mà còn là bổn phận của cả cộng đồng. Bởi lẽ, văn hóa truyền thống là cội nguồn, là linh hồn dân tộc – nơi gìn giữ bản sắc và khẳng định vị thế Việt Nam giữa muôn vàn sắc màu văn hóa toàn cầu.

Văn hóa truyền thống là tổng hòa những giá trị vật chất và tinh thần được hun đúc qua hàng nghìn năm lịch sử: từ ngôn ngữ, trang phục, lễ hội, ẩm thực đến tín ngưỡng, phong tục, lối sống. Đó là những nét đẹp như lòng hiếu thảo, tình làng nghĩa xóm, sự thủy chung, cần cù, tiết kiệm… Những giá trị ấy không chỉ là di sản mà còn là nền tảng để phát triển một xã hội văn minh, nhân ái. Tuy nhiên, trong đời sống hiện đại, dưới tác động mạnh mẽ của công nghệ và văn hóa ngoại lai, không ít người – đặc biệt là giới trẻ – đang dần thờ ơ hoặc hiểu sai về giá trị truyền thống. Nhiều lễ nghi bị giản lược, những tập tục quý giá bị coi là “lỗi thời”, trong khi các trào lưu mới, văn hóa giải trí phương Tây được tiếp nhận một cách thiếu chọn lọc.

Chính vì thế, việc giữ gìn văn hóa truyền thống trong thời hiện đại là điều hết sức cần thiết. Đó không phải là sự bảo thủ, níu kéo quá khứ mà là cách để chúng ta biết mình là ai, từ đâu đến và sẽ đi về đâu. Một người không có gốc rễ văn hóa giống như cây không có cội, sẽ dễ bị lay động và mất phương hướng trước sóng gió cuộc đời. Giữ gìn văn hóa truyền thống chính là giữ gìn bản sắc dân tộc – điều làm nên sự khác biệt và tự hào của người Việt Nam trên trường quốc tế.

Để làm được điều đó, mỗi cá nhân cần ý thức và tự hào về những giá trị truyền thống. Chúng ta có thể thể hiện qua việc ăn mặc giản dị, nói năng lễ phép, biết quý trọng gia đình, giữ gìn tiếng Việt trong sáng, tôn trọng phong tục tập quán, tham gia các hoạt động văn hóa dân gian. Bên cạnh đó, nhà trường, gia đình và các phương tiện truyền thông cũng cần có vai trò định hướng, giáo dục và lan tỏa giá trị văn hóa một cách sinh động, hấp dẫn để phù hợp với tâm lý và lối sống hiện đại. Quan trọng hơn cả, việc giữ gìn không đồng nghĩa với việc bảo tồn nguyên trạng, mà cần có sự sáng tạo, làm mới trên nền tảng cũ để văn hóa truyền thống có thể sống cùng thời đại, chứ không bị lãng quên trong viện bảo tàng.

Tóm lại, giữ gìn và phát huy văn hóa truyền thống trong đời sống hiện đại không chỉ là hành động thiết thực thể hiện lòng yêu nước, mà còn là cách để mỗi người sống có ý nghĩa, có bản lĩnh và có cội nguồn. Chỉ khi văn hóa truyền thống được gìn giữ đúng cách, dân tộc Việt Nam mới có thể vừa hội nhập sâu rộng, vừa khẳng định được vị trí riêng biệt trong thế giới đầy biến động hôm nay.

Nhân vật “em” trong bài thơ Chân quê của Nguyễn Bính là hình ảnh một cô gái làng, mộc mạc và gần gũi, khiến người ta dễ có cảm tình ngay từ những câu thơ đầu. “Em” ngày xưa giản dị với áo cánh nâu, mái tóc ngang vai, cái vẻ chân chất rất riêng của con gái thôn quê. Nhưng từ khi lên tỉnh về, “em” bắt đầu thay đổi: môi đánh son, áo thêu chỉ biếc, chỉ vàng – những thứ trang điểm khiến “em” trở nên khác lạ, xa cách. Sự thay đổi ấy không sai, vì ai cũng có quyền làm đẹp và muốn mới mẻ, nhưng trong mắt nhân vật trữ tình, đó lại là một mất mát. Không còn “em” ngày nào dịu dàng, tự nhiên, không còn cái đẹp mộc mạc anh từng thương. Qua hình ảnh “em”, Nguyễn Bính không chỉ kể chuyện một người con gái thay đổi, mà còn nói về sự đổi thay của cả làng quê, của lối sống đang dần rời xa gốc rễ. Bài thơ như một tiếng thở dài – nhẹ thôi, mà da diết – mong con người ta đừng đánh mất cái đẹp chân thành vốn có trong cuộc sống.

-Những loại trang phục trong bài thơ:

+ Khăn nhung, quần lĩnh

+Áo cài khuy bấm

+Cái yếm lụa sồi

+Cái dây lưng đuỗi nhuộm

+Áo tứ thân

+Khăn mỏ quạ , cái quần nái đen

-Những loại trang phục đại diện cho tính cách, phẩm chất và số phận các nhân vật, đồng thời là sự phản ánh văn hóa truyền thống của nông thôn Việt Nam.

-Vẻ đẹp bình dị, mộc mạc của vùng thôn quê, của những người con quê

-Sự chân chất trong lối sống bình dị, giản đơn của người con quê, sự thật thà, thẳng thắn, hồn nhiên trong sáng, không chút vụ lợi, tối tăm của người dân quê.

Hãy luôn trân trọng, yêu quý vẻ đẹp bình dị của quê hương mình vì từ những điều bình dị, mộc mạc ấy đã làm đẹp đời sống tâm hồn ta và giúp ta có thể sống, cống hiến. Cần luôn trân trọng, luôn khắc ghi bóng hình quê hương dẫu ta có đi nơi đâu đi chăng nữa.

- Biện pháp ẩn dụ: "Hương đồng gió nội" và hoán dụ" bay đi ít nhiều".

-Tác dụng :

+Tăng sức gợi hình gợi cảm cho câu thơ.

+Ẩn dụ: gợi lên hình ảnh giản dị, mộc mạc của quê hương-vẻ đẹp thuần khiết, chân chất của người con gái nông thôn.

+Hoán dụ: sự thay đổi, mất mát dần của những giá trị truyền thống do ảnh hưởng của cuộc sống thị thành, hiện đại.

-> Sự tiếc nuối, cái nhìn đầy nhân văn về sự thay đổi của con người và xã hội.

Đặc điểm

khác nhau

 

Pha sáng

Pha tối

1. Vị trí và điều kiện xảy ra

Màng thylakoid, cần ánh sáng

Chất nền của lục lạp, sử dụng sản phẩm của pha sáng làm nguyên liệu

2. Nguyên liệu và năng lượng

H2O và năng lượng ánh sáng

CO2 và ATP, NADPH

3. Sản phẩm tạo ra

ATP, NADPH, O2

Carbohydrate (G3P, glucose)

4. Vai trò trong chuyển hoá năng lượng

Chuyển hoá quang năng thành hoá năng trong ATP và NADPH

Chuyển hoá hoá năng trong ATP và NADPH thành hoá năng trong glucose