Phan Thành Lâm

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Phan Thành Lâm
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1.
Văn bản được diễn đạt bởi sự kết hợp giữa miêu tả, tự sự, biểu cảm và thuyết minh.


Câu 2.
Chủ đề của đoạn trích là gợi lại một nét đẹp bình dị, thân thương của quê hương qua hình ảnh cây rau khúc và món xôi khúc truyền thống.


Câu 3.
a. Tính mạch lạc thể hiện ở trình tự miêu tả – giải thích – kể chuyện – bộc lộ cảm xúc, xoay quanh cây rau khúc và món xôi khúc, từ đó làm nổi bật nét đặc sắc trong văn hoá quê hương.
b. Phép liên kết: phép nối – từ “Sau đó”.


Câu 4.
Từ ngữ, hình ảnh: “mát rười rượi”, “đến thích mắt”, “xòe bàn tay vẫn sạch”, “mùi thơm ngậy nồng nàn”, “nhìn đã thèm”.
Cái "tôi" tác giả là người tinh tế, yêu thiên nhiên, gắn bó sâu sắc với quê hương, trân trọng những điều bình dị trong đời sống.


Câu 5.
Chất trữ tình thể hiện qua giọng văn nhẹ nhàng, cảm xúc, các chi tiết gợi cảm về mùi vị, hình ảnh, sự hoài niệm và gắn bó với quê hương, đặc biệt là qua lời kể về mẹ và phong tục lễ hội làng.


Câu 6.
Đoạn văn thể hiện thông điệp về giá trị văn hoá truyền thống và niềm tự hào quê hương. Món xôi khúc không chỉ là món ăn dân dã mà còn là biểu tượng thiêng liêng, gắn với tín ngưỡng và phong tục làng quê. Nó nhắc nhở mỗi người dân quê cần giữ gìn, trân trọng những nét đẹp bình dị mà giàu ý nghĩa. Đó là cách thể hiện lòng thành, lòng biết ơn với tổ tiên và cội nguồn. Nhờ vậy, văn hoá quê hương được tiếp nối qua nhiều thế hệ.



“Người thầy chỉ mở cánh cửa, còn chính bạn phải tự bước qua nó.” – Ngạn ngữ Trung Hoa
Câu nói mộc mạc mà thấm thía này khiến ta nhận ra: không ai khác, chính bản thân người học mới là người quyết định sự thành công trên con đường học tập. Trong hành trình chinh phục tri thức, thầy cô là người dẫn lối, sách vở là hành trang, nhưng ý thức tự học mới là ngọn lửa soi đường và tiếp sức bền lâu cho học sinh. Vậy tự học có ý nghĩa to lớn thế nào mà mỗi học sinh đều cần có?

Tự học là yếu tố sống còn trong quá trình học tập. Trong thế giới đầy biến đổi, kiến thức nhân loại tăng lên từng ngày. Những gì học hôm nay có thể trở nên lỗi thời chỉ trong vài tháng tới. Nếu học sinh chúng ta không tự học, không chủ động khám phá và cập nhật, thì đương nhiên sẽ nhanh chóng bị tụt lùi, bỏ lại phía sau. Ngược lại, khi biết tự học, mỗi học sinh sẽ trở thành một “người thủy thủ” tự chèo lái con thuyền tri thức của chính mình, biết chủ động học tập, chủ động tìm hiểu mọi thứ xung quanh.

Tự học giúp ta thoát khỏi tư duy lệ thuộc, rèn luyện thói quen suy nghĩ độc lập và khả năng phản biện. Trong khoảnh khắc yên tĩnh cùng trang sách, ta không chỉ tiếp nhận kiến thức mà còn học được cách tự hỏi, tự trả lời, và tự đứng dậy từ những lần vấp ngã. Bởi như nhà thơ Tố Hữu từng viết:

“Đường đời khó biết mấy cho vừa,
Nhưng ai chẳng lớn lên từ bước đi đầu nhỏ.”

Tự học là những bước đi đầu tiên ấy – chậm rãi, kiên trì, nhưng vững vàng. Chính những phút giây lặng lẽ tự mày mò bài toán khó, tự tìm hiểu một bài học chưa hiểu, hay tự đặt câu hỏi với thế giới quanh mình – đã bồi đắp nên tinh thần học tập bền vững hơn bất kỳ phương pháp nào.

Những người biết tự học luôn giàu đam mê và nghị lực. Tấm gương như nhà bác học Thomas Edison – người tự học từ phòng thí nghiệm trong gara, hay Bác Hồ – người đã học qua sách báo, học từ nhân dân – đều cho thấy: tri thức không giới hạn trong sách vở, mà nằm ở khát vọng học hỏi không ngừng.

Quan trọng hơn, tự học giúp học sinh chuẩn bị cho tương lai – nơi thành công không còn phụ thuộc vào bằng cấp mà vào khả năng tự thích nghi và học suốt đời. Người biết tự học sẽ luôn sẵn sàng đón nhận cơ hội mới, luôn giữ được niềm tin vào chính mình, bởi họ hiểu: tri thức là hành trình, không phải đích đến.

“Tri thức không phải là thứ được truyền thụ, mà là thứ phải được chinh phục.” – Paulo Freire
Và để chinh phục được nó, mỗi học sinh cần tự mình bước đi, bằng đôi chân của ý thức, bằng đôi mắt khát khao, và bằng trái tim yêu tri thức không ngừng.