

Phạm Minh Bách
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1.
Văn bản trên có sự kết hợp giữa phương thức biểu cảm với tự sự, miêu tả và thuyết minh.
Câu 2.
Chủ đề của văn bản là: Ca ngợi món phở – một nét văn hóa ẩm thực độc đáo, đậm đà bản sắc dân tộc Việt Nam – và thể hiện tình yêu tha thiết của tác giả đối với cuộc sống bình dị, thân quen nơi quê hương.
Câu 3.
a. Phép liên kết: lặp từ ngữ – từ ngữ được lặp lại là “thịt chín”.
b. Phép liên kết: phép thế – “việc ấy” thay thế cho nội dung hành động “thái sẵn thịt chín, thái cứ vụn ra không thành hình thù gì cả…”
Câu 4.
Cái tôi của tác giả thể hiện là một cái tôi tài hoa, tinh tế, có tâm hồn nghệ sĩ, giàu cảm xúc và giàu tình yêu với những vẻ đẹp đời thường, bình dị. Tác giả biết rung động trước hình ảnh ấm áp, thơ mộng của đời sống thường nhật, và có cách cảm nhận đầy chất nghệ thuật, riêng biệt.
Câu 5.
Một số câu văn bộc lộ cảm xúc của tác giả trong đoạn (4):
- “Hương vị phở vẫn như xa xưa, nhưng cái tâm hồn người ăn phở ngày nay đã sáng sủa và lành mạnh hơn nhiều...” – thể hiện sự cảm nhận và so sánh đầy xúc cảm về sự đổi thay trong thời đại.
- “Có những lúc, tôi muốn thu thanh vào đĩa, tất cả những cái tiếng rao hàng quà rong...” – là mong muốn chân thành, đầy hoài niệm về ký ức gắn bó với quê hương.
- “Những tiếng rao ấy, một phần nào vang hưởng lên cái nhạc điệu sinh hoạt chung của chúng ta đấy.” – thể hiện cảm xúc trân trọng, nâng niu nét văn hóa bình dị của dân tộc.
- Câu 6.
Tuổi thơ của em gắn liền với những buổi chiều hè rộn ràng tiếng ve và cánh diều bay cao trên cánh đồng. Đó là khoảng thời gian em và lũ bạn chân trần chạy trên đê, thả diều, chơi trốn tìm đến khi trời sập tối mới chịu về. Những tiếng cười giòn tan, những trò chơi dân gian đơn sơ ấy đã để lại trong em ký ức đẹp đẽ và ấm áp. Mỗi khi nhớ lại, em lại thấy lòng mình dịu lại, như được trở về với một vùng trời tuổi thơ yên bình và trong trẻo. Những kỷ niệm ấy sẽ mãi là một phần không thể thiếu trong tâm hồn em.
Câu 1.
Văn bản trên có sự kết hợp giữa phương thức biểu cảm với tự sự, miêu tả và thuyết minh.
Câu 2.
Chủ đề của văn bản là: Ca ngợi món phở – một nét văn hóa ẩm thực độc đáo, đậm đà bản sắc dân tộc Việt Nam – và thể hiện tình yêu tha thiết của tác giả đối với cuộc sống bình dị, thân quen nơi quê hương.
Câu 3.
a. Phép liên kết: lặp từ ngữ – từ ngữ được lặp lại là “thịt chín”.
b. Phép liên kết: phép thế – “việc ấy” thay thế cho nội dung hành động “thái sẵn thịt chín, thái cứ vụn ra không thành hình thù gì cả…”
Câu 4.
Cái tôi của tác giả thể hiện là một cái tôi tài hoa, tinh tế, có tâm hồn nghệ sĩ, giàu cảm xúc và giàu tình yêu với những vẻ đẹp đời thường, bình dị. Tác giả biết rung động trước hình ảnh ấm áp, thơ mộng của đời sống thường nhật, và có cách cảm nhận đầy chất nghệ thuật, riêng biệt.
Câu 5.
Một số câu văn bộc lộ cảm xúc của tác giả trong đoạn (4):
- “Hương vị phở vẫn như xa xưa, nhưng cái tâm hồn người ăn phở ngày nay đã sáng sủa và lành mạnh hơn nhiều...” – thể hiện sự cảm nhận và so sánh đầy xúc cảm về sự đổi thay trong thời đại.
- “Có những lúc, tôi muốn thu thanh vào đĩa, tất cả những cái tiếng rao hàng quà rong...” – là mong muốn chân thành, đầy hoài niệm về ký ức gắn bó với quê hương.
- “Những tiếng rao ấy, một phần nào vang hưởng lên cái nhạc điệu sinh hoạt chung của chúng ta đấy.” – thể hiện cảm xúc trân trọng, nâng niu nét văn hóa bình dị của dân tộc.
- Câu 6.
Tuổi thơ của em gắn liền với những buổi chiều hè rộn ràng tiếng ve và cánh diều bay cao trên cánh đồng. Đó là khoảng thời gian em và lũ bạn chân trần chạy trên đê, thả diều, chơi trốn tìm đến khi trời sập tối mới chịu về. Những tiếng cười giòn tan, những trò chơi dân gian đơn sơ ấy đã để lại trong em ký ức đẹp đẽ và ấm áp. Mỗi khi nhớ lại, em lại thấy lòng mình dịu lại, như được trở về với một vùng trời tuổi thơ yên bình và trong trẻo. Những kỷ niệm ấy sẽ mãi là một phần không thể thiếu trong tâm hồn em.