Hoàng Gia Bảo

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Hoàng Gia Bảo
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu1

Kiểu văn bản:  thuyết minh

Câu2

Người bán và mua đều dùng xuồng, ghe để di chuyển.

-Cảnh xuồng con len lỏi khéo léo giữa hàng trăm ghe thuyền mà hiếm khi va quệt.

-Hình ảnh “cây bẹo” – cây sào tre treo hàng hóa để người mua dễ nhận biết từ xa.

-Âm thanh rao hàng bằng lời mời mọc của các cô gái bán đồ ăn hoặc bằng tiếng kèn (kèn cóc, kèn tay).

Câu 3

Việc sử dụng tên các địa danh như Cái Bè, Cái Răng, Ngã Bảy… giúp tăng tính cụ thể, chân thực, đồng thời giúp người đọc hình dung rõ ràng hơn về phạm vi, quy mô và sự phong phú của các chợ nổi ở miền Tây

Câu 4

Phương tiện giao tiếp phi ngôn ngữ như “cây bẹo” giúp khách dễ nhận biết món hàng, tăng hiệu quả giao tiếp và giao thương trong điều kiện đặc thù của chợ nổi, nơi mà việc rao mời bằng lời nói có thể không thuận tiện trong không gian rộng và ồn ào.

Câu 5

Chợ nổi không chỉ là nơi mua bán, giao thương mà còn là một nét văn hóa đặc sắc của người dân miền Tây sông nước. Nó phản ánh lối sống, sinh hoạt gắn bó mật thiết với sông nước, thể hiện sự sáng tạo, thích nghi của người dân. Đồng thời, chợ nổi còn góp phần gìn giữ bản sắc văn hóa vùng miền và có tiềm năng phát triển du lịch, kinh tế địa phương.


Câu1

Kiểu văn bản:  thuyết minh

Câu2

Người bán và mua đều dùng xuồng, ghe để di chuyển.

-Cảnh xuồng con len lỏi khéo léo giữa hàng trăm ghe thuyền mà hiếm khi va quệt.

-Hình ảnh “cây bẹo” – cây sào tre treo hàng hóa để người mua dễ nhận biết từ xa.

-Âm thanh rao hàng bằng lời mời mọc của các cô gái bán đồ ăn hoặc bằng tiếng kèn (kèn cóc, kèn tay).

Câu 3

Việc sử dụng tên các địa danh như Cái Bè, Cái Răng, Ngã Bảy… giúp tăng tính cụ thể, chân thực, đồng thời giúp người đọc hình dung rõ ràng hơn về phạm vi, quy mô và sự phong phú của các chợ nổi ở miền Tây

Câu 4

Phương tiện giao tiếp phi ngôn ngữ như “cây bẹo” giúp khách dễ nhận biết món hàng, tăng hiệu quả giao tiếp và giao thương trong điều kiện đặc thù của chợ nổi, nơi mà việc rao mời bằng lời nói có thể không thuận tiện trong không gian rộng và ồn ào.

Câu 5

Chợ nổi không chỉ là nơi mua bán, giao thương mà còn là một nét văn hóa đặc sắc của người dân miền Tây sông nước. Nó phản ánh lối sống, sinh hoạt gắn bó mật thiết với sông nước, thể hiện sự sáng tạo, thích nghi của người dân. Đồng thời, chợ nổi còn góp phần gìn giữ bản sắc văn hóa vùng miền và có tiềm năng phát triển du lịch, kinh tế địa phương.


 

 

 

Câu 1

Thể thơ của bài thơ là: thất ngôn tứ tuyệt

Câu2

Luật của Bài thơ là luật trắc

câu3

Biện pháp tu từ của câu thơ trên là: so sánh

quân đội ở đây được ví dũng mãnh như hổ báo,khí thế có thể quật ngã cả trâu.cho ta thấy sức mạnh và khí thế của quân đội lúc bấy giờ. Sẵn sàng cho cuộc chiến bất cứ lúc nào.

câu4

Hình tượng các nam tử hiện lên trong bài là một người dũng cảm, mạnh mẽ không sợ chết ,tầm nhìn xa

câu5

Thông điệp mà em rút ra được trong bài thơ là: là trai thì phải cống hiến hết mình cho đất nước,phải cố gắng thành công và làm đất nước tự hào.

  1. Những đoạn, những câu nói về trẻ em và tuổi thơ trong văn bản:

    • “Một đứa bé vào phòng tôi, giúp tôi sắp xếp đồ đạc.”
    • “Đồng hồ quả quýt úp mặt xuống bàn, nó bực bội lắm đấy!”
    • “Chén trà nấp sau lưng mẹ thì làm sao uống sữa được?”
    • “Giày chiếc xuôi chiếc ngược, làm sao chúng nói chuyện được với nhau?”
    • “Bím tóc của bức tranh thòng ra trước, trông như con ma vậy.”
    • “Tôi phục sát đất tấm lòng đồng cảm phong phú của chú bé này.”

    Lý do tác giả nhắc nhiều đến trẻ em và tuổi thơ:

  2. Những điểm tương đồng giữa trẻ em và người nghệ sĩ:

    Sự khâm phục, trân trọng trẻ em của tác giả được hình thành trên cơ sở:

  1. Theo tác giả, góc nhìn riêng về sự vật được thể hiện thế nào ở những người có nghề nghiệp khác nhau?

     

    Tác giả cho rằng mỗi người với nghề nghiệp khác nhau sẽ có góc nhìn khác nhau về cùng một sự vật. Ví dụ, cùng một gốc cây nhưng:

    • Nhà khoa học thấy được tính chất và trạng thái của nó.
    • Bác làm vườn thấy sức sống của nó.
    • Chú thợ mộc thấy chất liệu của nó.
    • Anh họa sĩ thấy dáng vẻ của nó.
  2. Cái nhìn của người họa sĩ với mọi sự vật trong thế giới như thế nào?

     

    Theo tác giả, cái nhìn của người họa sĩ khác biệt so với những người khác vì họ không có mục đích thực tiễn mà chỉ thưởng thức dáng vẻ hiện tại của sự vật. Họa sĩ thường nhìn thấy khía cạnh hình thức, màu sắc, và hình dạng của sự vật, chứ không quan tâm đến giá trị thực tiễn của nó. Điều này khiến họa sĩ thấy thế giới của Mĩ (vẻ đẹp) thay vì thế giới của Chân và Thiện (sự thật và đạo đức).

     

    Tác giả cũng nhấn mạnh rằng trong mắt họa sĩ, những vật tưởng chừng như không có giá trị sử dụng như gốc cây khô hay tảng đá lạ lại trở thành đề tài tuyệt vời. Thế giới mà nghệ sĩ thấy là một thế giới đại đồng, bình đẳng, nơi họ đồng cảm và nhiệt thành với mọi sự vật.

  1. Tóm tắt câu chuyện và nhận ra điều gì:

    • Tóm tắt: Một đứa bé vào phòng giúp tác giả sắp xếp đồ đạc. Nó chỉnh lại đồng hồ, chén trà, đôi giày và dây treo tranh. Khi tác giả cảm ơn, đứa bé giải thích rằng nó làm vậy vì thấy các đồ vật không đúng chỗ khiến nó bứt rứt. Tác giả nhận ra đứa bé có lòng đồng cảm phong phú và từ đó cũng để tâm hơn đến vị trí của đồ vật.
    • Nhận ra: Tác giả nhận ra rằng sự đồng cảm với đồ vật có thể tạo ra cảm giác thư thái và dễ chịu. Đây cũng là tâm cảnh trước cái đẹp, là thủ pháp trong văn miêu tả và cấu trúc trong hội họa, tất cả đều phát triển từ sự đồng cảm.
  2. Sự đồng cảm của người nghệ sĩ khác với người thường:

    • Theo tác giả, người bình thường chỉ có thể đồng cảm với đồng loại hoặc động vật. Trong khi đó, người nghệ sĩ có lòng đồng cảm bao la, trải khắp vạn vật, cả những thứ có tình và không có tình. Điều này cho thấy sự nhạy cảm và khả năng cảm nhận sâu sắc của người nghệ sĩ đối với thế giới xung quanh.
  3. Tác dụng của việc đặt vấn đề bằng cách kể lại một câu chuyện:

    • Việc đặt vấn đề của văn bản nghị luận bằng cách kể lại một câu chuyện giúp người đọc dễ dàng tiếp cận và hiểu rõ vấn đề hơn. Câu chuyện cụ thể, sinh động sẽ thu hút sự chú ý, tạo cảm giác gần gũi và dễ dàng truyền tải thông điệp. Nó cũng giúp minh họa cho luận điểm của tác giả một cách rõ ràng và thuyết phục hơn.

Câu 1

Bài thơ haiku của Kobayashi Issa “Mưa mùa xuân reo / một em gái nhỏ / dạy con mèo múa theo” mang đến một bức tranh thiên nhiên và cuộc sống đầy sinh động và tươi vui. Hình ảnh “mưa mùa xuân reo” gợi lên âm thanh nhẹ nhàng, vui tươi của những giọt mưa xuân, biểu tượng cho sự sống mới, sự tươi trẻ và hy vọng. Sự xuất hiện của “một em gái nhỏ” trong khung cảnh này càng làm tăng thêm sự hồn nhiên, trong sáng và ngây thơ. Hành động “dạy con mèo múa theo” không chỉ thể hiện sự ngây thơ, hồn nhiên của trẻ nhỏ mà còn cho thấy sự hòa hợp giữa con người và thiên nhiên. Qua đó, bài thơ không chỉ miêu tả một cảnh đẹp mà còn gửi gắm thông điệp về sự hòa quyện giữa con người và thiên nhiên, về niềm vui và sự hồn nhiên trong cuộc sống. Bài thơ haiku tuy ngắn gọn nhưng chứa đựng nhiều tầng ý nghĩa sâu sắc, thể hiện tài năng của Kobayashi Issa trong việc nắm bắt và truyền tải những khoảnh khắc đẹp của cuộc sống.

 

Câu 2:

Trong xã hội hiện đại, lối sống “nước đến chân mới nhảy” đã trở thành một thói quen phổ biến ở nhiều bạn trẻ. Thói quen này không chỉ ảnh hưởng đến hiệu quả công việc và học tập mà còn gây ra nhiều hệ lụy tiêu cực khác. Để thuyết phục người thân từ bỏ thói quen này, trước hết, chúng ta cần nhận thức rõ những tác hại mà nó mang lại. Việc trì hoãn công việc đến phút chót thường dẫn đến tình trạng căng thẳng, áp lực và chất lượng công việc không cao. Hơn nữa, thói quen này còn làm mất đi cơ hội để chúng ta có thể chuẩn bị kỹ lưỡng, suy nghĩ thấu đáo và sáng tạo trong công việc.

 

Thay vì sống theo kiểu “nước đến chân mới nhảy”, chúng ta nên học cách quản lý thời gian hiệu quả. Việc lập kế hoạch, đặt ra mục tiêu cụ thể và phân chia công việc hợp lý sẽ giúp chúng ta hoàn thành công việc một cách hiệu quả hơn. Đồng thời, việc tuân thủ kế hoạch và thực hiện công việc đúng thời hạn sẽ giúp chúng ta giảm bớt căng thẳng, áp lực và nâng cao chất lượng cuộc sống.

 

Ngoài ra, việc từ bỏ thói quen trì hoãn còn giúp chúng ta rèn luyện tính kỷ luật, trách nhiệm và sự tự tin. Khi hoàn thành công việc đúng hạn, chúng ta sẽ cảm thấy tự hào về bản thân và có động lực để tiếp tục phấn đấu. Hơn nữa, việc quản lý thời gian hiệu quả còn giúp chúng ta có thêm thời gian để nghỉ ngơi, thư giãn và tận hưởng cuộc sống.

 

Tóm lại, từ bỏ thói quen “nước đến chân mới nhảy” không chỉ giúp chúng ta nâng cao hiệu quả công việc và học tập mà còn mang lại nhiều lợi ích khác cho cuộc sống. Hãy bắt đầu từ những việc nhỏ nhất, lập kế hoạch và thực hiện nó một cách nghiêm túc để có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Câu 1: Thể loại của văn bản “Đồng vọng ngược chiều”

Văn bản này thuộc thể loại truyện ngắn.

Câu 2: Ngôi kể được sử dụng là ngôi thứ ba. Một câu văn thể hiện ngôi kể này là: "Theo cái gậy tre dò đường, bà lão rờ rẫm từng bước về phía cửa ga".

Câu 3: 

Biện pháp tu từ được sử dụng ở đây là so sánh (“như đóng đinh bà lão xuống nền đường”).

Tác dụng: Biện pháp so sánh này làm tăng sức gợi hình, gợi cảm cho câu văn, giúp người đọc hình dung rõ ràng hơn về tình cảnh của bà lão. Hình ảnh tia nắng “đóng đinh” bà lão xuống nền đường tạo cảm giác bà lão bị mắc kẹt, không thể di chuyển, thể hiện sự bất lực và cô đơn của nhân vật.

Câu 4: Ý nghĩa của nhan đề “Đồng vọng ngược chiều”

Nhan đề “Đồng vọng ngược chiều” có thể hiểu là những tiếng vọng, những cảm xúc, suy nghĩ trái ngược nhau. Nó thể hiện sự đối lập, mâu thuẫn trong tâm trạng và hoàn cảnh của các nhân vật trong truyện, đồng thời gợi lên sự phức tạp và đa chiều của cuộc sống.

Câu 5:

Qua văn bản, tác giả muốn truyền tải thông điệp về sự cô đơn, bất lực của con người trong cuộc sống. Đồng thời, tác giả cũng thể hiện sự đồng cảm, chia sẻ với những số phận kém may mắn, những con người phải đối mặt với khó khăn và thử thách trong cuộc sống