

Cao Phương Phi Thanh
Giới thiệu về bản thân



































"Nhắn ai đi về miền đất kinh kỳ
Hà Nội cổ kính, đậm tình người xưa."
Giữa phố phường đông đúc và ánh đèn rực rỡ, tôi luôn dành một góc nhỏ trong trái tim mình để nhớ về Hà Nội – nơi lưu giữ những kỷ niệm đón giao thừa đầy ấm áp và thiêng liêng.
Ký ức đón giao thừa ở Hà Nội tràn về như một cuốn phim tua chậm. Năm ấy, gia đình tôi chuẩn bị đón Tết từ rất sớm. Mọi người cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, trang hoàng cây đào tươi thắm với những dây đèn lấp lánh. Phố phường Hà Nội ngày cuối năm rộn rã tiếng nói cười, người người chen nhau mua sắm ở chợ hoa Hàng Lược, chợ Đồng Xuân. Những cành đào Nhật Tân được bày bán khắp nơi, sắc hồng rực rỡ làm ấm lên cái rét se lạnh của mùa đông Hà Nội.
Tối ba mươi, gia đình tôi quây quần bên nhau chuẩn bị mâm cỗ cúng giao thừa. Bên bếp lửa ấm, mùi thơm của bánh chưng mới luộc quyện với hương trầm nhè nhẹ từ bàn thờ khiến không gian trở nên thiêng liêng lạ thường. Mẹ tôi tỉ mỉ xếp từng món ăn lên bàn cúng: đĩa xôi gấc đỏ thắm, bát canh măng thơm ngon, gà luộc vàng óng. Tôi phụ mẹ bày biện mâm ngũ quả, không quên đặt chính giữa một quả bưởi to tròn, như mong ước một năm mới đủ đầy, viên mãn.
Khi thời khắc giao thừa đến gần, cả gia đình tôi cùng đứng trước bàn thờ tổ tiên, thắp nén nhang và khấn vái. Bên ngoài, tiếng pháo hoa vang lên, ánh sáng rực rỡ nhuộm đỏ cả bầu trời Hà Nội. Trong nhà, tiếng cười nói rộn ràng hòa lẫn tiếng nhạc xuân vang lên từ chiếc đài cũ kỹ. Bố mẹ tôi trao nhau những lời chúc tốt lành, những bao lì xì đỏ thắm được trao tận tay, và tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc giản dị nhưng vô cùng ấm áp.
Giao thừa ở Hà Nội không chỉ là khoảnh khắc của thời gian mà còn là sự giao thoa giữa những giá trị xưa và nay, giữa truyền thống và hiện đại. Tôi yêu Hà Nội bởi cái hồn riêng của nó: sự bình yên giữa lòng phố cổ, tình người ấm áp trong từng khoảnh khắc đoàn viên.
Dù giờ đây, tôi đã xa Hà Nội vì những lý do cuộc sống, nhưng ký ức về giao thừa nơi đây vẫn mãi là một phần không thể phai nhòa trong tâm trí. Tôi nhớ những phút giây sum họp, nhớ cái lạnh se sắt của gió đông, và nhớ cả ánh sáng rực rỡ từ pháo hoa nơi bầu trời thủ đô. Dù ở bất cứ nơi đâu, Hà Nội vẫn luôn là quê nhà, nơi tôi mong được trở về mỗi khi xuân về.
Câu 1: Văn bản được diễn đạt bởi các yếu tố nào?Văn bản được diễn đạt bởi các yếu tố: tự sự, miêu tả và biểu cảm.Tự sự: Tác giả kể lại trải nghiệm và cảm xúc về món cơm hến.Miêu tả: Miêu tả chi tiết hương vị, cách chế biến và không khí thưởng thức món ăn.Biểu cảm: Thể hiện tình yêu quê hương, sự trân trọng giá trị truyền thống và niềm tự hào về văn hóa ẩm thực Huế.
Câu 2: Theo tác giả, vì sao nhất thiết cơm hến phải là cơm nguội?
Cơm hến phải là cơm nguội vì người Huế muốn bày tỏ quan niệm rằng: "Trên đời chẳng có một vật gì đáng phải bỏ đi." Việc ăn cơm nguội thể hiện sự trân trọng những điều giản dị, bình thường và cũng mang nét đặc trưng trong cách thưởng thức món ăn của người Huế.
Câu 3: Tìm một từ ngữ địa phương được dùng trong văn bản. Giải thích nghĩa của từ ấy.
Từ ngữ địa phương: "Rớp"Giải thích: Đây là từ ngữ địa phương của người Huế, dùng để mô tả âm thanh giòn giã phát ra khi cắn vào quả ớt tươi. Từ này gợi lên cảm giác sảng khoái, chân thật khi thưởng thức món ăn.
Câu 4: Chủ đề của văn bản là gì?
Chủ đề của văn bản là: Giới thiệu và ca ngợi món cơm hến - một nét đặc trưng trong văn hóa ẩm thực của người Huế, đồng thời thể hiện tình yêu quê hương sâu sắc và sự trân trọng giá trị truyền thống.
Câu 5: Tìm một số từ ngữ, hình ảnh thể hiện tình cảm, cảm xúc của tác giả. Em cảm nhận được điều gì về cái “tôi” của tác giả trong văn bản?Từ ngữ, hình ảnh thể hiện cảm xúc:Từ ngữ: "báu vật", "ngon, ngon", "nhớ lại", "trào nước mắt".
Hình ảnh: "Mùi ruốc thơm dậy tận óc", "vị cay đến trào nước mắt", "mồ hôi ròng ròng nhỏ giọt vào tô cơm".
Cảm nhận về cái “tôi” của tác giả:
Tác giả là người rất yêu quê hương, trân trọng những giá trị văn hóa truyền thống.
Tác giả có sự gắn bó sâu sắc với món cơm hến và ẩm thực Huế, thể hiện qua những kỷ niệm, cảm xúc chân thật và đầy hoài niệm.
---
Câu 6: Tác giả nhấn mạnh rằng tính bảo thủ trong văn hóa ẩm thực là yếu tố quan trọng để giữ gìn bản sắc truyền thống. Việc giữ nguyên cách chế biến, hương vị và nét đặc trưng của món ăn như một cách để bảo tồn di sản văn hóa. Những cải tiến không phù hợp có thể làm mất đi bản sắc riêng, giống như việc làm giả các di tích văn hóa.
Một kỷ niệm không thể quên
Mỗi người đều có những kỷ niệm đáng nhớ trong đời, và với em, một trong những khoảnh khắc sâu sắc nhất chính là ngày em cùng bà đi chợ Tết. Dù đã trôi qua vài năm, hình ảnh ngày hôm đó vẫn in sâu trong tâm trí em, như một bức tranh đầy màu sắc và cảm xúc.
Hôm ấy, trời se lạnh, không khí Tết đã tràn ngập khắp nơi. Em lon ton theo bà ra chợ, lòng háo hức lạ thường. Chợ ngày Tết thật khác biệt, nhộn nhịp hơn hẳn ngày thường. Tiếng nói cười, tiếng mời chào, tiếng cành mai cành đào va vào nhau nghe xào xạc. Mùi hương của bánh chưng, mứt gừng, hoa cúc quyện vào nhau, tạo nên một bầu không khí đặc trưng mà chỉ Tết mới có.
Bà dừng lại ở một hàng hoa quen thuộc, chọn từng bó lay ơn đỏ rực. Bà bảo: “Hoa này cắm lên bàn thờ ông bà, nhìn rực rỡ lắm con ạ.” Em lặng lẽ quan sát đôi tay gầy gầy của bà, nhẹ nhàng nâng niu từng cánh hoa, lòng bỗng dưng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Đó là lần đầu tiên em nhận ra, Tết không chỉ là ngày vui, mà còn là dịp để nhớ về những người thân yêu, để gìn giữ những truyền thống đẹp đẽ của gia đình.
Trên đường về, bà chậm rãi kể cho em nghe về những cái Tết ngày xưa, khi bà còn bé. Em lắng nghe, lòng vừa háo hức vừa bồi hồi. Từng câu chuyện của bà như một cây cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, giúp em hiểu hơn về giá trị của những điều giản dị nhưng ý nghĩa.
Tết năm ấy là một trong những cái Tết đẹp nhất trong lòng em, không phải vì những món quà hay bánh kẹo, mà bởi vì em đã cảm nhận được sự ấm áp của tình thân, của những kỷ niệm không thể phai mờ. Giờ đây, dù bà đã già hơn, dù cuộc sống có thay đổi, nhưng hình ảnh bà bên chợ Tết năm nào vẫn luôn là một ký ức quý giá trong trái tim em.
---
Bài viết này có thể điều chỉnh theo trải nghiệm riêng của bạn.
9.Bài viết nói về vẻ đẹp bình yên, thơ mộng của Đà Lạt và tình yêu của tác giả dành cho nơi này. Bên cạnh đó, tác giả cũng lo lắng rằng sự xô bồ, ồn ào của cuộc sống hiện đại có thể làm mất đi nét đẹp vốn có của Đà Lạt.
10.Để giữ gìn vẻ đẹp của các danh lam thắng cảnh, chúng ta cần có ý thức bảo vệ môi trường, không xả rác bừa bãi và giữ gìn không gian xanh. Khi đi du lịch, nên cư xửvăn minh, không làm ồn ào hay gây ảnh hưởng đến cảnh quan. Nhà nước cũng cần có những quy định chặt chẽ để tránh việc xây dựng, khai thác du lịch quá mức làm mất đi vẻ đẹp tự nhiên của những nơi này.
phó từ là:vẫn
tác dụng bố sung cho động từ trùm chăn ý nghĩa thời gian
phó từ là:vẫn
tác dụng bố sung cho động từ trùm chăn ý nghĩa thời gian