

Hoàng Phi Long
Giới thiệu về bản thân



































Đoạn trích “Bạch tuộc” là một trong những đoạn trích về khoa học viễn tưởng mà em thấy hay nhất trong bài 3. Đó là câu chuyện về một cuộc đụng độ, chạm trán không cân sức giữa một bên là một con bạch tuộc khổng lồ, đáng sợ và bên kia là con người nhỏ bé, yếu đuối. Nổi bật trên cuộc chiến đầy cam go đó phải kể đến nhân vật thuyền trưởng Nê-mô.
Mới đọc đoạn trích và biết sơ qua về Nemo, em đã thấy rất ngưỡng mộ con người này. Trong hình dung của em, thuyền trưởng Nemo là một người đàn ông cao lớn lực lưỡng, vầng trán cao và khuôn mặt lúc nào cũng đăm chiêu suy nghĩ. Ông đã tự mình sáng chế và điều khiển cả con tàu khổng lồ, cùng tất cả anh em bạn bè trên thuyền vượt qua bao nguy hiểm khó khăn để khám phá đại dương rộng lớn.
Trong ấn tượng của em, thuyền trưởng Nê-mô là một người có tầm hiểu biết sâu rộng. Khi nhận thấy tình hình bất ổn do đụng độ phải một con bạch tuộc khổng lồ. Thuyền trưởng đã nhanh chóng thông báo với nhóm người giáo sư A-rô-nác và đưa ra cách giải quyết.
Đó là nhân vật em thấy thán phục và ngưỡng mộ nhất. Một thuyền trưởng đầy quyền lực của một tàu ngầm đặc biệt trong chuyến hành trình dưới biển. Tuy nhân vật này có phần ít nói, lạnh lùng với mọi người nhưng sự hiểu biết sâu rộng, tinh thần quả cảm của ông được thể hiện rõ qua những hành động, cử chỉ của mình.
Qua nhân vật Nê-mô em rút ra được bài học cho mình là khi gặp những tình huống khó khăn và thử thách nguy hiểm trong cuộc sống em cần phải bình tĩnh đối mặt và phải đồng lòng đoàn kết với mọi người để giải quyết dứt điểm từng việc một
Bài học e rút ra từ câừ chuyện trên là: trong cuộc sống chúng ta phải có sự bình tĩnh và kiên trì, không thể thấy khó mà bỏ cuộc được.
Sự khác biệt trong hành động và suy nghĩ của của bác nông dân và con lừa là: bác nông dân thấy con lừa đã già, dù sao thì cái giếng cũng cần được lấp lại và không có ích gì trong việc cứu con lừa lên cả nên bác quyết định nhờ vài người trong xóm để lấp cả con lừa cùng với cái giếng dưới đống đất. Con lừa nhờ vào những xẻng đất được hất xuống mà lắc mình cho đất rơi xuống rôi bước chân lên để thoát khỏi giếng
Đợi mẹ là một bài thơ đậm chất trữ tình của nhà thơ Vũ Quần Phương. Lời bài thơ cũng là mạch suy nghĩ, cảm xúc của người con khi chờ mẹ của mình đi làm về. Đó là nỗi nhớ, là sự mong chờ, là tình yêu thương nồng ấm dành cho mẹ. Tình cảm ấy đong đầy, không gì có thể đong đếm được, nên nhà thơ đã khéo léo chọn thể thơ tự do không có bất kì quy luật nào để khắc họa. Trong bài thơ, sự ngóng chờ tha thiết của bạn nhỏ được thể hiện qua điệp ngữ “em bé nhìn”. Hành động ấy lặp đi lặp lại nhiều lần, cho thấy bạn nhỏ rất mong được gặp mẹ. Bạn nhỏ chờ mẹ từ khi trời còn sáng, cho đến khi trăng đã lên cao, đến khi lúa đã lẫn vào trong bóng tối. Thiếu bóng mẹ, ngôi nhà lạnh lẽo, im lắng lạ kì. Sự trống vắng của ngôi nhà chính là hiện thân của sự cô đơn, lạnh lẽo trong lòng người conCó thể nói, bài thơ Đợi mẹ thực sự đã chạm đến trái tim người đọc một cách sâu sắc bằng những hình ảnh bình dị nhất.
Mây và sóng là một bài thơ khiến em có ấn tượng sâu sắc. Không chỉ vì thể thơ mới lạ, mà còn bởi tình cảm mẹ con ấm áp chứa đựng ở trong tác phẩm. Em như nhìn thấy chính mình ở trong nhân vật người con. Lúc nào cũng quấn quýt, muốn được bé bỏng mãi, muốn được cuộn mình mãi trong vòng tay mẹ yêu. Đối diện với bao lời mời gọi đi chơi vô cùng hấp dẫn và thú vị từ những người trên mây và người trong sóng. Người con đã từ chối mà chẳng chút tiếc nuối hay vấn vương gì. Bởi ở nhà, còn có điều tuyệt vời hơn đang chờ đón, đó chính là mẹ. Mẹ đã ở nhà chờ con trở về bằng vòng tay dịu dàng, ấm áp. Để nhân đôi hạnh phúc ây, người con đã nghĩ ra những trò chơi thú vị để chơi cùng mẹ yêu. Những trò chơi ấy thật đơn giản nhưng chẳng nhàm chán chút nào, vì nó sẽ giúp hai mẹ con được vui vẻ và gần bên nhau. Những cảm xúc mộc mạc và tuyệt diệu ấy, chỉ có tình mẫu tử thiêng liêng mới có thể đem đến được. Từ các vần thơ là lời của đứa trẻ có chút ngô nghê và giản dị trong Mây và sóng, em đã thực sự cảm nhận được tình mẹ con ấm áp và ý nghĩa vô ngần.
"Mẹ và quả” của tác giả Nguyễn Khoa Điềm đã để lại ấn tượng sâu sắc về một người mẹ tần tảo, chịu thương chịu khó nuôi nâng, chăm chút cho những đứa con của mình hay chính là “thứ quả trên đời”. Qua hình ảnh về một làng quê yên bình, đầm ấm ẩn chứa sau đó, tác giả như muốn tái hiện lại một tuổi thơ đầy hạnh phúc, tràn ngập yêu thương của mình gắn với người mẹ tần tảo làm lụng vất vả. Tác giả đã mang theo sự trân trọng, biết ơn của mình thể hiện qua hai câu thơ “Chúng mang dáng những giọt mồ hôi mặn/ Rỏ xuống lòng thầm lặng mẹ tôi.” Càng nghĩ đến nó, trong lòng tác giả càng dâng lên một nỗi lo lắng vì mẹ ngày càng già mà mình vẫn là “một thứ quả non xanh”. Như người nông dân luôn mong đợi quả chín, mẹ luôn trông mong con mình sẽ lớn lên, trưởng thành và thành công trong cuộc sống. Nhưng mẹ ngày càng già đi, tác giả lo lắng không biết mẹ có kịp chứng kiến con thành đạt, trưởng thành hay không. Qua lời trăn trối đó, ta phần nào hiểu được trách nhiệm của những người làm con, phải học tập, tu dưỡng đạo đức, thành công trong cuộc đời. Đó sẽ là sự báo hiếu lớn nhất mà mỗi người làm cha, làm mẹ mong chờ ở con mình.