Nguyễn Minh Anh

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Nguyễn Minh Anh
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Nguyễn Du – đại thi hào dân tộc Việt Nam – đã để lại cho đời kiệt tác Truyện Kiều, một tác phẩm không chỉ xuất sắc về mặt nghệ thuật mà còn mang giá trị nhân đạo sâu sắc. Trong tác phẩm, nhân vật Thúy Kiều là hình tượng trung tâm, đại diện cho số phận tài hoa bạc mệnh của người phụ nữ trong xã hội phong kiến. Qua những trang thơ đầy xúc động, Nguyễn Du đã khắc họa một Thúy Kiều tài sắc vẹn toàn nhưng phải chịu nhiều bất hạnh, từ đó thể hiện niềm thương cảm sâu sắc đối với con người trong cơn sóng gió cuộc đời.

Trước hết, Thúy Kiều là một người con gái tài sắc tuyệt vời. Qua đoạn trích "Chị em Thúy Kiều", Nguyễn Du đã dành những ngôn từ đẹp nhất để miêu tả vẻ đẹp của nàng:

"Kiều càng sắc sảo mặn mà,
So bề tài sắc lại là phần hơn.
Làn thu thủy, nét xuân sơn,
Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh."

Vẻ đẹp của Kiều không chỉ nghiêng nước nghiêng thành mà còn mang nét sắc sảo, mặn mà, vượt trội so với em gái Thúy Vân. Đôi mắt nàng được ví như làn nước mùa thu trong veo, hàng lông mày tựa dáng núi mùa xuân thanh tú. Đặc biệt, sắc đẹp của Kiều khiến thiên nhiên cũng phải ghen tị, hoa phải "ghen", liễu phải "hờn". Điều này báo hiệu một số phận đầy sóng gió của nàng, bởi theo quan niệm xưa, "hồng nhan bạc mệnh", người con gái có nhan sắc hơn người thường phải chịu nhiều trắc trở.

Không chỉ có nhan sắc, Kiều còn là một người con gái tài hoa hiếm có. Nàng tinh thông cầm, kỳ, thi, họa, đặc biệt là tài đánh đàn:

"Thông minh vốn sẵn tính trời,
Pha nghề thi họa đủ mùi ca ngâm.
Cung thương làu bậc ngũ âm,
Nghề riêng ăn đứt hồ cầm một trương."

Tài năng của nàng không chỉ dừng lại ở mức thông thạo mà còn đạt đến trình độ xuất sắc, đặc biệt là tài đàn. Khúc nhạc "Bạc mệnh" Kiều tự sáng tác chính là lời dự báo cho cuộc đời nhiều bất hạnh của nàng sau này.

Dù tài sắc vẹn toàn, Thúy Kiều lại phải chịu một số phận bi kịch đầy đau khổ. Sau khi gia đình gặp biến cố, để cứu cha và em trai, Kiều đã chấp nhận bán mình chuộc cha, từ đó bước vào mười lăm năm lưu lạc đầy khổ đau. Nàng bị lừa gạt, rơi vào lầu xanh hai lần, chịu sự hành hạ của nhiều kẻ tàn bạo như Mã Giám Sinh, Sở Khanh, Tú Bà, Bạc Hạnh, Bạc Bà… Cuộc đời nàng là chuỗi ngày bị chà đạp, vùi dập không thương tiếc.

Tuy nhiên, dù chịu nhiều đau khổ, Kiều vẫn là người con gái có tấm lòng hiếu thảo và tình nghĩa sâu nặng. Nàng sẵn sàng hi sinh hạnh phúc của bản thân để cứu cha, chứng tỏ một tình yêu thương gia đình sâu sắc. Khi bị đẩy vào chốn lầu xanh, Kiều vẫn giữ trọn phẩm giá, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi số phận nghiệt ngã. Ở nàng, ta thấy được ý chí mạnh mẽ, khát khao vươn lên khỏi số phận tàn nhẫn mà xã hội phong kiến đã áp đặt.

Bên cạnh đó, Kiều còn là một người trọng chữ tình. Dù phải chia tay Kim Trọng, nàng vẫn đau đáu một lời thề nguyện, minh chứng cho tấm lòng thủy chung. Dù bị Từ Hải cứu về nhưng khi đứng trước chữ "trung" và "tình", nàng vẫn trăn trở, bởi nàng luôn khao khát một cuộc sống bình yên, không muốn tiếp tục vướng vào tranh đoạt quyền lực. Chính sự lương thiện, nhân hậu ấy khiến Kiều trở thành một nhân vật đáng thương nhưng cũng vô cùng đáng trân trọng.

Qua nhân vật Thúy Kiều, Nguyễn Du đã tố cáo xã hội phong kiến bất công – nơi mà những con người tài hoa như Kiều bị vùi dập không thương tiếc. Đồng thời, ông cũng thể hiện tấm lòng nhân đạo sâu sắc khi dành cho nàng sự đồng cảm, trân trọng vẻ đẹp và phẩm chất cao quý. Hình tượng Kiều không chỉ là bi kịch của một cá nhân mà còn là tiếng nói chung cho số phận những người phụ nữ trong xã hội xưa.

Tóm lại, Thúy Kiều là một nhân vật có vẻ đẹp toàn diện nhưng lại chịu một số phận đầy đau thương. Nguyễn Du đã xây dựng nhân vật này bằng cả tấm lòng, để lại trong lòng người đọc sự thương cảm và trân trọng. Hình ảnh Kiều mãi mãi là biểu tượng cho vẻ đẹp và bi kịch của người phụ nữ trong văn học Việt Nam.

Qua đó, câu chuyện khuyên chúng ta nên giữ vững ý chí, không bỏ cuộc trước khó khăn mà phải tìm cách vượt qua thử thách.

Sự khác biệt trong hành động và suy nghĩ của bác nông dân với con lừa:

  • Bác nông dân: Nghĩ rằng con lừa đã già và không đáng để cứu, nên quyết định lấp giếng và bỏ mặc con lừa. Hành động của bác thể hiện sự bỏ cuộc, không tìm cách giải cứu mà chấp nhận hoàn cảnh.
  • Con lừa: Ban đầu hoảng sợ và kêu la, nhưng sau đó bình tĩnh tìm cách thoát thân. Mỗi khi bị đất đổ xuống, nó lắc mình cho đất rơi xuống đáy giếng rồi đứng lên cao hơn, cuối cùng thoát khỏi giếng. Hành động này thể hiện sự kiên trì, khéo léo biến khó khăn thành cơ hội để cứu chính mình.

Bài thơ Mây và sóng của đại thi hào Ấn Độ Ra-bin-đra-nát Ta-go là một bài thơ đầy cảm xúc về tình mẫu tử, khiến em vô cùng xúc động. Bài thơ không chỉ vẽ nên một thế giới tuổi thơ trong sáng, hồn nhiên mà còn tôn vinh tình yêu thương vô bờ bến giữa mẹ và con. Đọc bài thơ, em cảm nhận được sự thiêng liêng của tình mẫu tử, cũng như những giá trị giản dị mà cao quý của gia đình.

Mở đầu bài thơ, Ta-go khắc họa thế giới mộng mơ, hấp dẫn của thiên nhiên qua lời mời gọi của mây và sóng. Em bé trong bài thơ đứng trước sự cám dỗ của những điều kỳ diệu: được bay lên trời cùng mây, được rong chơi trên biển cùng sóng. Đó là những lời mời gọi đầy mê hoặc, gợi lên những giấc mơ tuổi thơ về một thế giới tự do, phiêu lưu đầy thú vị. Khi đọc những câu thơ này, em cũng thấy lòng mình xao xuyến, như được sống lại trong những mơ ước thời thơ bé – những ước mơ được bay xa, được khám phá những điều kỳ diệu trong cuộc sống.

Thế nhưng, dù thế giới bên ngoài có hấp dẫn đến đâu, em bé vẫn từ chối, vì nơi em yêu quý nhất chính là vòng tay mẹ. Đọc đến đây, em cảm thấy vô cùng xúc động. Em bé không bị cuốn theo những điều kỳ lạ của thế giới mà chỉ muốn được ở bên mẹ, muốn biến vòng tay mẹ thành bầu trời bao la, biến những trò chơi bên mẹ thành điều tuyệt vời nhất. Điều đó khiến em nhận ra rằng, trong cuộc sống, không có gì ấm áp và hạnh phúc hơn khi được ở bên mẹ, được cảm nhận tình yêu thương vô điều kiện từ mẹ.

Bài thơ cũng khiến em suy ngẫm về tình mẫu tử thiêng liêng. Người mẹ trong bài thơ tuy không xuất hiện trực tiếp nhưng lại hiện diện trong từng suy nghĩ của em bé. Mẹ chính là chốn bình yên nhất, là nơi con muốn quay về sau những tò mò và khám phá thế giới. Hình ảnh ấy làm em nhớ đến mẹ của mình – người luôn dành cho em sự yêu thương và chở che. Dù đôi khi em cũng bị cuốn theo những điều mới lạ trong cuộc sống, nhưng mỗi khi mệt mỏi hay buồn bã, em luôn tìm về với mẹ, vì mẹ chính là nơi em cảm thấy bình yên nhất.

Bài thơ Mây và sóng không chỉ mang đến những hình ảnh đẹp, trong sáng mà còn gửi gắm một thông điệp sâu sắc về tình mẹ con. Sau khi đọc bài thơ, em cảm thấy yêu thương mẹ nhiều hơn và nhận ra rằng, hạnh phúc lớn nhất không phải là những điều xa vời mà chính là những giây phút được ở bên mẹ, được cảm nhận sự ấm áp của tình mẫu tử. Em tự nhủ rằng mình phải trân trọng những khoảnh khắc bên mẹ và thể hiện tình yêu thương với mẹ nhiều hơn, vì đó là điều quý giá nhất trong cuộc đời.

Bài thơ Mẹ và quả của Nguyễn Khoa Điềm là một tác phẩm đầy xúc động về hình ảnh người mẹ tảo tần, chịu thương chịu khó và tình yêu thương vô bờ bến mà mẹ dành cho con. Đọc bài thơ, em cảm nhận được sự giản dị nhưng sâu sắc của tình mẫu tử, được thể hiện qua hình ảnh những mùa quả mẹ dâng cho con, tượng trưng cho công lao dưỡng dục và hy sinh thầm lặng của mẹ.

Nguyễn Khoa Điềm đã mở đầu bài thơ bằng hình ảnh mẹ trồng cây từ thuở ấu thơ, qua bao mùa nắng mưa để cây kết trái ngọt. Hình ảnh này khiến em liên tưởng đến cuộc đời của mẹ - người đã vất vả nuôi nấng con từ thuở ấu thơ đến khi trưởng thành. Mẹ không chỉ gieo trồng những cây trái mà còn gieo trồng tình yêu thương, hy vọng và những giá trị đạo đức cao đẹp cho con. Đọc những câu thơ ấy, em thấy lòng mình trào dâng niềm biết ơn vô hạn đối với mẹ, bởi em hiểu rằng, để có được quả ngọt hôm nay, mẹ đã phải trải qua bao nhiêu gian lao, vất vả.

Đặc biệt, hình ảnh “mẹ ghé lưng còng” trong bài thơ làm em xúc động vô cùng. Đó không chỉ là tư thế lao động vất vả mà còn là biểu tượng của sự hy sinh, của thời gian đã in hằn lên dáng mẹ. Tấm lưng còng ấy không chỉ gánh nặng bao mùa quả mà còn gánh cả cuộc đời của con, từng giấc ngủ, từng bữa ăn, từng bước chân con đi. Hình ảnh ấy khiến em nhớ đến mẹ của mình, người đã luôn âm thầm chịu đựng, hy sinh để con có được cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc.

Bài thơ cũng khiến em suy nghĩ về tình cảm và trách nhiệm của mình đối với mẹ. Những mùa quả mẹ dâng con cũng giống như những năm tháng tuổi trẻ mẹ đã dành trọn vẹn cho con. Khi con khôn lớn, mẹ đã già đi, đôi tay gầy guộc, tấm lưng còng xuống theo năm tháng. Điều đó khiến em nhận ra rằng, mình cần trân trọng những gì mẹ đã làm, phải biết yêu thương, quan tâm đến mẹ nhiều hơn. Đôi khi, những điều đơn giản như một lời hỏi thăm, một cử chỉ quan tâm cũng có thể khiến mẹ vui lòng.

Bài thơ Mẹ và quả tuy ngắn gọn nhưng chan chứa tình cảm sâu lắng, giúp em hiểu hơn về tình mẫu tử thiêng liêng. Đọc xong bài thơ, em càng yêu thương và trân trọng mẹ nhiều hơn. Em tự hứa với lòng sẽ cố gắng học tập, rèn luyện bản thân để trở thành người con hiếu thảo, xứng đáng với những hy sinh mà mẹ đã dành cho mình.