PHẠM BĂNG BĂNG

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của PHẠM BĂNG BĂNG
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1

Nhân vật Thứ trong đoạn trích “Sống mòn”của Nam Cao hiện lên như một biểu tượng điển hình cho bi kịch của tầng lớp trí thức tiểu tư sản nghèo trong xã hội thực dân nửa phong kiến. Thứ từng mang trong mình những hoài bão lớn lao, khao khát trở thành một vĩ nhân để đem lại thay đổi cho quê hương. Thế nhưng, dòng đời nghiệt ngã đã bào mòn mọi khát vọng của anh, đẩy anh vào vòng xoáy của sự tầm thường và bế tắc. Thứ ý thức rõ sự suy thoái của bản thân, nỗi nhục nhã khi phải "sống mòn", nhưng sự nhu nhược và yếu đuối khiến anh cam chịu, buông xuôi trước số phận. Qua Thứ, Nam Cao đã khắc họa sâu sắc nỗi đau của một thế hệ sống lay lắt giữa nghèo đói, tù túng, đồng thời phơi bày hiện thực xã hội phi nhân tính đã đè nặng lên khát vọng sống của con người. Thứ không chỉ là bi kịch cá nhân mà còn là bi kịch chung của những con người bị bóp nghẹt bởi nghịch cảnh. Sự giằng xé trong nội tâm nhân vật để lại một nỗi ám ảnh, khiến độc giả phải trăn trở về giá trị của cuộc đời: sống là phải biết dấn thân, phải vượt qua sự tầm thường để tìm lấy ý nghĩa đích thực cho sự tồn tại.

Câu 2: 

 

Gabriel Garcia Marquez từng nói: “Không phải người ta ngừng theo đuổi ước mơ vì họ già đi, mà họ già đi vì ngừng theo đuổi ước mơ.” Câu nói ấy như một lời nhắc nhở sâu sắc về mối liên hệ mật thiết giữa ước mơ và tuổi trẻ – giai đoạn tươi đẹp nhất của đời người. Nếu tuổi trẻ là ngọn lửa rực rỡ, thì ước mơ chính là nhiên liệu tiếp sức cho ngọn lửa ấy cháy mãi. Và khi ngọn lửa ước mơ lụi tàn, cũng là lúc tuổi trẻ trở nên vô nghĩa, dù con người còn đứng trong thời khắc thanh xuân của đời mình.  

       Tuổi trẻ không chỉ được đo bằng số năm sống mà còn được đo bằng thái độ sống. Đó là khi con người biết ấp ủ những ước mơ và kiên cường bước đi trên con đường chinh phục. Ước mơ không đơn thuần là những suy nghĩ viển vông, mà là kim chỉ nam, là ánh sáng soi rọi hành trình của mỗi người. Tuổi trẻ mang trong mình sức mạnh và nhiệt huyết lớn lao, nhưng nếu thiếu đi ước mơ, mọi khát vọng cũng chỉ như con thuyền không bến bờ, lênh đênh giữa biển khơi mênh mông mà chẳng có đích đến.  

         Ước mơ là khởi đầu, nhưng dám mơ thôi chưa đủ. Nó đòi hỏi con người phải hành động, phải dấn thân, bởi mọi thành công đều được xây dựng từ mồ hôi và nghị lực. Những tấm gương như Steve Jobs hay Marie Curie nhắc nhở chúng ta rằng ước mơ chỉ trở thành hiện thực khi con người kiên trì biến chúng thành mục tiêu cụ thể. Nhưng ước mơ không nhất thiết phải vĩ đại hay phi thường. Đó có thể chỉ là những khát vọng giản dị, như xây dựng một gia đình hạnh phúc, làm một công việc tử tế, hay đơn giản là sống một đời ý nghĩa. Điều quan trọng là dù đứng trước khó khăn hay thất bại, chúng ta vẫn giữ trong tim một trái tim dũng cảm để tiếp tục hành trình.  

       Thế nhưng, thực tế có không ít người trẻ bị cuốn vào vòng xoáy của sự an phận và thực dụng. Họ chọn cách thỏa hiệp với những điều dễ dàng, quên đi rằng tuổi trẻ chính là giai đoạn để dám mơ lớn, dám dấn thân. Họ không ngừng mơ vì đã quá già, mà chính vì họ đã để tâm hồn mình già cỗi trong nỗi sợ hãi, trì hoãn và sự lười biếng. Tuổi trẻ như vậy chẳng khác nào một bức tranh chỉ toàn gam màu xám nhạt, không ánh sáng, không sức sống.  

         Câu nói của Gabriel Garcia Marquez không chỉ là một triết lý mà còn là lời thức tỉnh. Khi chúng ta giữ cho tâm hồn mình khát khao, khi còn dám đương đầu với thử thách để chạm tay vào ước mơ, thì ta vẫn đang sống trọn vẹn tuổi trẻ, bất kể thời gian có trôi nhanh thế nào. Những con người như cụ bà Anna Mary Robertson, bắt đầu sự nghiệp vẽ tranh ở tuổi 70, hay Haruki Murakami, bước chân vào văn chương ở tuổi 29, là minh chứng rõ nét rằng tuổi trẻ không bị giới hạn bởi năm tháng, mà nằm ở ý chí và khát vọng sống.  

         Tuổi trẻ và ước mơ luôn song hành, nâng đỡ và làm nên ý nghĩa cuộc sống. Khi chúng ta dám sống, dám mơ và dám hành động, ta sẽ không bao giờ phải hối tiếc vì những năm tháng đã qua. Hãy để tuổi trẻ là một hành trình rực rỡ sắc màu, nơi những ước mơ được thắp sáng, và hãy luôn nhớ rằng, chỉ khi ngừng mơ, ta mới thực sự già đi. 

Câu 1: Điểm nhìn của người kể truyện trong văn bản là điểm nhìn hạn chi- qua nhân vật Thứ 

Câu 2: Ước mơ của Thứ khi ngồi trên ghế nhà trường là trở thành một vĩ nhân, làm nên những sự thay đổi lớn lao cho xứ sở của mình. Thứ mơ ước thi đỗ tú tài, vào đại học, đi du học ở Pháp và thực hiện những hoài bão cao đẹp cho tương lai.

Câu 3: 

Biện pháp tu từ được sử dụng: Điệp ngữ với các cụm từ “sẽ”, “mốc lên, gỉ đi, mòn, mục ra” và “khinh y”.

Tác dụng:

- Tăng sức gợi hình gợi cảm cho câu văn, khiến câu văn trở nên sinh động hơn. Từ đó nhấn mạnh trạng thái bi quan, tuyệt vọng của Thứ trước thực tại và tương lai mờ mịt của mình. Điệp ngữ “sẽ” tạo cảm giác ám ảnh về một tương lai đã định sẵn, không thể thay đổi. Những từ ngữ như “mốc lên, gỉ đi, mòn, mục ra” mang tính hình ảnh, diễn tả sự bào mòn cả về thể chất lẫn tinh thần của Thứ.Từ “khinh y” lặp lại nhiều lần, làm nổi bật sự tự ti, dằn vặt của nhân vật trước sự bất lực của bản thân.Qua đó, Nam Cao khắc họa sâu sắc tâm trạng u uất, sự trăn trở và ý thức cay đắng của Thứ về kiếp sống mòn mỏi.

Câu 4: 

Cuộc sống: Thứ sống trong cảnh nghèo túng, tù túng và bế tắc. Những hoài bão lớn lao của anh đã bị cuộc đời làm thui chột, đẩy anh vào trạng thái “sống mòn”, mỏi mệt và đầy bất lực. Cuộc sống của anh là biểu tượng cho kiếp sống tiểu tư sản nghèo thời bấy giờ: bị kìm hãm bởi nghèo đói và hoàn cảnh xã hội. Con người:

- Tâm hồn mâu thuẫn: Thứ khao khát được thay đổi, vượt thoát khỏi cảnh sống bức bối, nhưng lại nhu nhược, yếu đuối và bất lực.

-Tự ý thức sâu sắc: Thứ nhận thức rõ sự suy thoái của bản thân và cuộc sống vô nghĩa mà anh đang chịu đựng. Điều này làm nổi bật tính triết lý trong tư duy của nhân vật.

Câu 5: 

Triết lý nhân sinh mà em rút ra được từ văn bản: "Sống tức là thay đổi."Cuộc sống không ngừng biến đổi, và để sống một cách trọn vẹn, con người cần dũng cảm vượt qua những giới hạn và nỗi sợ hãi, thay đổi bản thân để hướng đến một cuộc sống có ý nghĩa hơn. Những ràng buộc như thói quen, sự sợ hãi trước điều mới mẻ chính là những sợi dây vô hình trói buộc con người vào kiếp sống “tù đày” tẻ nhạt. Tuy nhiên, sự thay đổi không chỉ đòi hỏi khát vọng mà còn cần hành động mạnh mẽ, quyết liệt.Bài học này thúc giục mỗi người phải đối diện với nghịch cảnh, vượt qua sự nhu nhược để sống có mục tiêu và ý nghĩa hơn.