Trịnh Quỳnh Như
Giới thiệu về bản thân
Trong mỗi cuộc đời của chúng ta chắc hẵng ai cũng đã từng tải qua một trải nghiệm trong đời.Những trải nghiệm có thể là một trải nghiệm vui cũng có thể là một trải nghiệm buồn đối với mỗi con người chúng ta, nhưng đôi khi sau khi ta trải qua những trải nghiệm đoa ta sẽ thấy chúng rất có ích cho chúng ta của mai sau!
Khi còn nhỏ tôi đã là một cô bé rất nghịch ngợm hay vui đùa và phá phá phách khắp nơi trong xóm.Nhà của chúng tôi rất gần biển vậy nên từ nhỏ cả xóm đã có thói quen đó chính là đi biển vào mỗi tuần và vì có thói quen như vậy nên tôi đã tiếp xúc với biển từ rất sớm. Dù là một đứa bơi rất tệ nhưng mỗi khi nhìn thấy biển trái tim tôi dường như đập nhanh hơn vài nhịp.Tôi có một người bạn thân còn có thể được gọi rằng là ''người bạn từ thần cỡi chuồn tắm mưa", chúng tôi có rất nhiều điểm chung nhưng điều tôi thích nhất là chúng tôi đều thích biển.
Vào một ngày nghĩ nọ,bạn bè của ba mẹ tôi rủ đi biển cùng nhóm, thật may mắn vì cô bạn thân của tôi cũng đi để gớp niềm vui cho ngày tụ hợp này.Khi đến nơi,vì bất cẩn nên tôi lại quên đem mất chiết phao con vịt vàng yêu thích của tôi vậy nên tôi quyết định xin dùng chung phao với cậu ấy và được chấp thuận. vì chỉ có một chiết nên chúng tôi phân chỗ ra cho dễ dùng,sau một hồi bàn luận chúng tôi quyết định cô ấy ngồi trên phao còn tôi sẽ nhận nhiệm vụ bám vào phao để kiểm tra xem biển có sâu hay không, vì lúc đó còn nhỏ nên tôi cũng chẵng suy nghĩ nhiều mà đồng ý ngay lập tức với câu nói đó.Khi chúng tôi bơi xa bờ thì tôi bắt đầu không đụng chân mặt đất được nữa,không nhớ vì lí do gì nhưng bỗng nhưng tay của tôi lại tuộc ra khỏi chiếc phao nhỏ.Vì hoảng loạng tôi cứ vùng vẫy trong biển nước dường như vô tận ấy,càng vùng vẫy tôi lại càng chìm sâu xuống cộng thêm việc nước lài tràng vào mũi và miệng của tôi khiến tôi càng không thể thở nổi rồi ngất liệm đi, trước khi ngất tôi lại lờ mờ nhì thấy một người phụ nữ tầm cỡ trung niên lao tới, sau đó mắt tôi không còn nhìn thấy gì nữa.Sau khi tỉnh lại, tôi nhìn thấy một bác không quá năm mươi tuổi đứng bên cạnh,sau khi hỏi ra thì tôi biết được đó là nguoief dẫ cứu tôi trong lúc tôi gần chìm xuống.Sau khi nhìn xung quynh kho thấy mọi người đâu tôi lền hỏi bà nhưng bà không trả lời và dặn dò tôi nếu không có phao thì không nên xuống nước nữa,nghe vậy tôi liền gật đầu dồng ý với bà rồi ngồi chơi cát đến khi người lớn lên bờ để đón tôi
Trải nghiệm ấy đã đem đến cho tôi một bài học sâu sắc .Đó là chỉ nên bơi khi có người lớn quan sát còn đối người không biết bơi thì chúng ta nên bơi khi có cứu hộ gần đó hoặt phải có đầy đủ phao bơi.
1) văn bản được viết theo thể thơ lục bát
2) cách ngắt nhịp trong câu thơ là 2/2/2
3)trong bài thơ có 3 biện pháp tu thừ đó chính là :biện pháp so sánh-giúp câu văn đó sinh động hơn,gợi hình,gợi cảm hơn .điệp ngữ- "gánh": nhấn mạnh điều chúng ta muốn trả ơn cho mẹ giúp nhấn mạnh cảm xúc và tăng xức gợi cảm cho câu .ẩn dụ-làm cho câu thơ gợi tình, gợi cảm
4) hình ảnh hiện lên cho ta thấy rằng:một người mẹ già tần tảo gánh con,gánh qua năm ròng những ngày đắng cay của cuộc đời .và bài thơ còn cho chúng ta biết được rằng là người mẹ rất yêu thương con cái vậy nên mới để lại một ấn tượng sâu sắc về lời ru của người mẹ dối với tác giả
5) theo em trong đoạn văn tác giả đã thể hiện căm xúc biết ơn ,tội lỗi vì chưa thể báo hếu cho người mẹ và mong muốn báo đáp người đã có công sinh ra và có công nuôi dưỡng mình
6) theo em với tư cách là một người con trong gia đình thì em nghĩ rằng chúng ta nên phải biết ơn cha mẹ, những người đã có công sinh ra và nuôi nấn mình