

VŨ CƯỜNG ANH TUẤN
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1.
Tôn trọng sự khác biệt của người khác là thể hiện sự văn minh và lòng bao dung trong ứng xử. Mỗi người là một thế giới riêng, có suy nghĩ, hoàn cảnh và lựa chọn khác nhau. Khi biết chấp nhận và trân trọng những điều không giống mình, ta mở rộng góc nhìn, học được cách thấu hiểu và sống hài hòa hơn với mọi người. Sự khác biệt không phải là rào cản mà là sự đa dạng đáng quý giúp cuộc sống phong phú và nhiều màu sắc. Trong xã hội hiện đại, sự tôn trọng lẫn nhau chính là nền tảng cho sự phát triển bền vững, vì không ai có thể sống tách biệt khỏi cộng đồng.
Câu 2.
Bài thơ Nắng mới của Lưu Trọng Lư là dòng hồi tưởng dịu buồn về mẹ, được khơi gợi từ ánh nắng ban trưa. Hình ảnh “áo đỏ người đưa trước giậu phơi” và “nét cười đen nhánh sau tay áo” gợi nên ký ức ấm áp, giản dị mà sâu sắc về người mẹ đã khuất. Nhà thơ viết bằng nỗi nhớ thương chân thành, khiến nỗi buồn quá khứ như sống lại trong từng tia nắng. Với giọng điệu nhẹ nhàng, cảm xúc lắng sâu, Nắng mới là một minh chứng đẹp cho tinh thần Thơ mới – đề cao cái tôi cá nhân và tình cảm riêng tư.
Câu 1. Phương thức biểu đạt chính của văn bản là nghị luận.
Câu 2. Hai cặp từ, cặp cụm từ đối lập được sử dụng trong đoạn (1) làtằn tiện – phung pha ưa bay nhảy – ở nhà
Câu 3. Tác giả cho rằng đừng bao giờ phán xét người khác một cách dễ dàng vì mỗi người đều có lối sống, sở thích, hoàn cảnh và quan điểm riêng. Việc phán xét người khác một cách chủ quan, phiến diện dễ dẫn đến những hiểu lầm, bất công, và khiến ta trở nên nhỏ nhen, thiếu cảm thông.
Câu 4. Quan điểm “Điều tồi tệ nhất là chúng ta chấp nhận buông mình vào tấm lưới định kiến đó” có thể hiểu là:
Tệ nhất không phải là người khác có định kiến với ta, mà là chính ta chấp nhận sống theo định kiến ấy, đánh mất bản thân, bị chi phối bởi suy nghĩ của người khác. Khi đó, ta không còn là chính mình, không sống cuộc đời mình mong muốn, mà chỉ là cái bóng của những tiêu chuẩn không thuộc về ta.
Câu 5. Thông điệp rút ra từ văn bản:
Hãy sống là chính mình, lắng nghe tiếng nói nội tâm và đừng để định kiến – dù là của bản thân hay người khác – chi phối cuộc đời. Đồng thời, hãy biết tôn trọng sự khác biệt và tránh phán xét người khác một cách dễ dàng.
Câu 1. Phương thức biểu đạt chính của văn bản là nghị luận.
Câu 2. Hai cặp từ, cặp cụm từ đối lập được sử dụng trong đoạn (1) làtằn tiện – phung pha ưa bay nhảy – ở nhà
Câu 3. Tác giả cho rằng đừng bao giờ phán xét người khác một cách dễ dàng vì mỗi người đều có lối sống, sở thích, hoàn cảnh và quan điểm riêng. Việc phán xét người khác một cách chủ quan, phiến diện dễ dẫn đến những hiểu lầm, bất công, và khiến ta trở nên nhỏ nhen, thiếu cảm thông.
Câu 4. Quan điểm “Điều tồi tệ nhất là chúng ta chấp nhận buông mình vào tấm lưới định kiến đó” có thể hiểu là:
Tệ nhất không phải là người khác có định kiến với ta, mà là chính ta chấp nhận sống theo định kiến ấy, đánh mất bản thân, bị chi phối bởi suy nghĩ của người khác. Khi đó, ta không còn là chính mình, không sống cuộc đời mình mong muốn, mà chỉ là cái bóng của những tiêu chuẩn không thuộc về ta.
Câu 5. Thông điệp rút ra từ văn bản:
Hãy sống là chính mình, lắng nghe tiếng nói nội tâm và đừng để định kiến – dù là của bản thân hay người khác – chi phối cuộc đời. Đồng thời, hãy biết tôn trọng sự khác biệt và tránh phán xét người khác một cách dễ dàng.